"Tại sao vừa rồi lại tắt điện thoại ?" Diệp Tuyền Vũ gọi điện hỏi.
"Vừa mới rời giường không lâu." Đan Vân Sơ nói dối, đi tới một chỗ yên lặng nghe điện thoại, trong lòng không khỏi dấy lên chua xót.
"Chị là heo à, sao có thể ngủ dậy trễ như vậy, đã ăn cơm chưa?" Diệp Tuyền Vũ trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, đoán chừng tối hôm qua đem Đan Vân Sơ hành hạ đến hư.
"Đã ăn, Tiểu công chúa . . ." Đan Vân Sơ muốn nói lại thôi.
"Sao?" Diệp Tuyền Vũ khiêu mi hỏi, hôm nay Đan Vân Sơ sao lại ngập ngừng như thế.
"Không có chuyện gì, chị đang suy nghĩ muốn gọi cho em." Đan Vân Sơ giả vờ dùng âm điệu ngại ngùng nói.
"Ngốc, em biết là chị nhớ em." Diệp Tuyền Vũ cười càng tươi hơn vài phần, Đan Vân Sơ cũng có lúc như vậy.
"Tiểu công chúa của chị có vẻ như rất hài lòng." Đan Vân Sơ cười nhẹ, cô quả thật đang nhớ tới Tiểu công chúa.
"Chẳng lẽ không được sao?" Đây là câu trả lời Đan Vân Sơ không mong đợi, làm sao có thể phản bác lại đây.
"Được, Tiểu công chúa nói được là được."
"Thôi, em cúp máy. Hiện tại em có một cuộc họp, nếu buổi trưa nhớ tới em, thì phải gọi cho em biết không?" Diệp Tuyền Vũ nói.
"Được, em đi mau lên, chị cũng muốn vẽ tranh." Đan Vân Sơ cúp điện thoại.
Diệp Tuyền Vũ nhìn điện thoại, Đan Vân Sơ nói cô đang ở nhà vẽ tranh, nhưng sao lại nghe thấy tiếng còi xe, hẳn là Đan Vân Sơ đang đi ngoài đường, một người không lo sợ như Vân Sơ, tại sao lại nói dối ?
Đông Phương Thấm Tuyết thời điểm ra khỏi quán cà phê thấy Đan Vân Sơ đang muốn đi qua đường, cô thoạt nhìn có vẽ lơ đảng, rõ ràng là đèn đỏ, tại sao lại tiếp tục đi tiếp, Đông Phương Thấm Tuyết liền kéo Đan Vân Sơ lại: "Cẩn thận, là đèn đỏ."
Đan Vân Sơ ngẩng đầu, thì ra là đang qua đường, từ khi nhận điện thoại của Diệp Tuyền Vũ, nàng luôn ở trong trạng thái này.
"Cảm ơn!" Đan Vân Sơ hướng Đông Phương Thấm Tuyết nói.
"Quan trọng nhất là chị không có chuyện gì, chị thoạt nhìn có vẻ rất nhiều tâm sự, xe em ở bên kia, để em đưa chị về." Đông Phương Thấm Tuyết thật sự không yên lòng với trạng thái hiện tại của Đan Vân Sơ.
"Được." Đan Vân Sơ không cự tuyệt, trên thực tế, cô cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, cô rõ ràng là lựa chọn buông tay Tiểu công chúa, đáp án đã rõ, nhưng cô không muốn buông.
"Tâm sự kia, chị có muốn chia sẻ không?" Đông Phương Thấm Tuyết đưa Đan Vân Sơ trở về nhà, Đông Phương Thấm Tuyết rót một ly nước cho Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ giờ phút này thoạt nhìn rất vô vọng.
Đan Vân Sơ đưa tay đón lấy ly nước, nhưng lại làm rơi ly xuống mặt đất, theo bản năng Đan Vân Sơ đưa tay nhặt những miếng thủy tinh ở dưới đất, làm cho Đông Phương thấm Tuyết không kịp ngăn cản.
Ngón tay Đan Vân Sơ chạm vào miếng thủy tinh, trượt một đường dài sâu làm máu chảy xuống, Đan Vân Sơ thấy máu trong tay mình chảy xuống sắc mặt liền tái nhợt, đột nhiên chạy vào bồn nước trong bếp nôn khan, nôn đến cảm giác phế liệt.
"Chị ngất máu sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy từ nãy đến bây giờ Đan Vân Sơ rất bất thường.
"Không ngất máu, nhưng là tôi sợ thấy máu, cảm thấy từ đáy lòng vọng lại cảm giác sợ hãi." Đan Vân Sơ sau khi hết cảm giác muốn nôn mới trả lời Đông Phương Thấm Tuyết.
"Để em giúp chị băng bó vết thương." Đông Phương Thấm Tuyết lấy hộp y tế, Đan Vân Sơ để cho Đông Phương Thấm Tuyết giúp mình băng bó, đầu hướng ra nơi khác, không dám nhìn vào vết thương.
"Chị hôm nay nhìn rất tệ, có liên quan đến Diệp tiểu thư sao?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
"Làm thế nào trong vòng một tháng, làm cho em ấy cảm thấy tôi không còn thích em ấy, làm cho em ấy rời đi ?" Đan Vân Sơ đột nhiên mở miệng hỏi Đông Phương Thấm Tuyết.
"Tại sao? Vì áp lực gia đình?" Đông Phương Thấm Tuyết kinh ngạc hỏi, lỗi dùng từ trong từng câu nói của Đan Vân Sơ rất rõ ràng, không phải là không thích Diệp Tuyền Vũ, mà là muốn cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy Đan Vân Sơ không quan tâm tới mình nữa, kia chỉ có một khả năng, đó chính là áp lực gia đình. Đông Phương Thấm Tuyết quả nhiên là một người thông minh, vừa nghe đã đoán ra được.
"Đây là phải lựa chọn một trong hai, vốn cái nào cũng có một nửa xác suất chính xác, nhưng hiện tại vô luận tôi chọn cái nào, cũng đều là sai, bởi vì không có đáp án chính xác."
"Chị có lẽ nên cùng với Diệp tiểu thư thương lượng một chút." Đông Phương Thấm Tuyết đề nghị nói.
"Em biết không? Kia là một tử kết, không giải được, nếu để em ấy biết, với tính cách của em ấy thì chỉ thêm bể đầu chảy máu, đến lúc đó tổn thương còn lớn hơn thôi." Đan Vân Sơ bất lực nói, cô hoàn toàn không có lòng tin là các cô có thể nghĩ ra được biện pháp lưỡng toàn, cô không thể đánh mất ba mẹ của mình chỉ vì tình yêu mạo hiểm của mình.
"Thật không có biện pháp khác sao?" Nhìn bộ dạng của Đan Vân Sơ, tựa hồ không đơn giản là chuyện gia đình, phía sau hẳn là còn có nguyên nhân phức tạp hơn.
"Tôi giống như chỉ đem đến cho Tiểu công chúa toàn là thống khổ chứ không có vui vẻ, em ấy có thể tìm một người tốt hơn, không thể làm tổn thương em ấy." Lý do chính đáng đến thế, nhưng sao lại lộ ra vẻ dối trá như thế? Đan Vân Sơn lần đầu tiên cảm thấy chán ghét chính mình.
"Có thể cô ấy nguyện vì chị mà thống khổ, cũng không muốn người khác khiến cho mình vui vẻ, chị bỏ cô ấy thì chị nghĩ cô ấy sẽ tìm được người làm cho nàng vui sướng sao?" Đông Phương Thấm Tuyết chân thật nói.
"Thấm Tuyết, không nên làm dao động quyết định của tôi, việc này chỉ làm cho tôi khổ sở hơn." Đan Vân Sơ sợ mình bị thuyết phục, đúng vậy, cô thật sự không muốn người kia xuất hiện, cho nên thà để Tiểu công chúa hận mình, hận sâu đến nỗi không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào lòng của em ấy, cô thừa cô ích kỷ.
"Chị cần em hỗ trợ phải không?" Đông Phương Thấm Tuyết lần đầu tiên chán ghét lòng tốt của mình.
"Em sẽ giúp tôi sao?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Nếu như chị nhờ, em thật sự khó cự tuyệt."
"Cám ơn em! Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ hướng em ấy nói dối ngày càng nhiều, sau đó để hiện trăm ngàn kẻ hở, để cho chính em ấy hoài nghi, so với để tôi rõ ràng dứt khoát nói không thích em ấy tốt hơn nhiều. Một người không còn thích người kia, nhất định có nguyên nhân, bởi vì thay lòng đổi dạ, thời gian một tháng có lẽ hơi vội, nhưng cũng không hẳn là không đủ." Đan Vân Sơ nói, các âm mưu đều cần phải có bố trí rõ ràng.
"Chị không đủ yêu cô ấy, nếu không chị sẽ không nghĩ ra được biện pháp kín đáo như vậy." Nếu thật sự là yêu sâu sắc, sẽ không nặng lòng phân tích, trong một tháng, đối với Diệp Tuyền Vũ, đây là một việc tra tấn. Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên nghĩ mình may mắn là không quá yêu người phụ nữ này, tâm chị ấy so với mình còn lạnh hơn nhiều.
"Đây là biện pháp duy nhất." Không để Tiểu công chúa nghi ngờ, mặc dù quá trình này thực hiện thật khiến người ta lo lắng.
Diệp Tuyền Vũ tan ca sớm, nàng lo lắng có chuyện phát sinh, bởi vì phải có chuyện gì nên một Đan Vân Sơ chưa bao giờ nói dối mới phải nói dối, nàng mở cửa, lại phát hiện Đan Vân Sơ căn bản là không có ở nhà, nàng gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ.
"Chị hiện tại đang ở chỗ nào?"
"Ở nhà à, em tan sở rồi sao?"
"Chưa tan, có thể muộn nửa giờ."
Diệp Tuyền Vũ cúp điện thoại, Đan Vân Sơ khi nào thì bắt đầu nói dối đây? Tại sao lại nói dối? Diệp Vũ Tuyền trong lòng lo lắng ngày càng lớn, rõ ràng trước ngày hôm nay, hết thảy đều không có vấn đề gì.
Diệp Tuyền Vũ phát hiện, sau cái lần đầu tiên kia, Đan Vân Sơ nói dối ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi chỉ cần tùy tiện đâm thì sẽ phá vỡ, nhưng càng dễ đâm, lại làm cho Diệp Tuyền Vũ không dám đâm, có một cảm giác, đó chính là cảm giác bất an. Ánh mắt Đan Vân Sơ ngày càng né tránh, thậm chí có áy náy, con người nhẫn tâm này sao lại áy náy ? Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình giống như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, bắt đầu trằn trọc khó nhịn.
Đan Vân Sơ trên người bắt đầu có mùi thơm của nữ nhân khác, mùi hương nhàn nhạt này rất giống mùi nước hoa trên người của của Đông Phương Thấm Tuyết kia.
"Đan Vân Sơ, sao trên người chị có mùi nước hoa của nữ nhân khác?" Diệp Tuyền Vũ chất vấn, cái này rõ ràng không đâm không được.
"Có sao? Mùi nước hoa của nữ nhân không phải của em sao ?" Đan Vân Sơ vô tội nói, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng Diệp Tuyền Vũ.
"Chị không biết nước hoa em dùng căn bản là rất khác so với nước hoa của Đông Phương Thấm Tuyết sao, các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?" Diệp Tuyền Vũ sinh khí tức giận hỏi.
"Tiểu công chúa, nếu như chị thay lòng đổi dạ thì sẽ như thế nào?" Đan Vân Sơ thoạt nhìn nữa thật nửa đùa nói, đáp phi sở vấn, làm cho thần kinh Diệp Tuyền Vũ căng thẳng, Đan Vân Sơ là đang dò xét sao?
"Sao chị đột nhiên hỏi cái này?" Không thế nào, Đan Vân Sơ không phải là loại người dễ thay lòng đổi dạ, hơn nữa cũng sẽ không nhanh như thế.
"Không có gì, em nói có thể hay không bộ quần áo này rất đẹp, cũng rất thích, nhưng đột nhiên có ngày em thử loại phong cách khác, mới phát hiện, thật ra bộ kia cũng rất thích hợp, sau đó bắt đầu do dự là nên chọn cái nào cho đúng, nhưng là có lúc không nỡ, em nói phải làm sao bây giờ?" Đan Vân Sơ đột nhiên chuyện đề tài, nhưng thâm sâu mang ý nghĩa dò xét.
"Vậy chị thử bộ kia, chị cảm thấy như thế nào?" Diệp Vũ Tuyền vẻ mặt âm tuyền bất định hỏi.
"Bất quá nói quần áo, tại sao sắc mặt Tiểu công chúa giống như thất tình vậy?" Đan Vân Sơ đưa tay muốn ôm Diệp Tuyền Vũ nhưng bị Diệp Tuyền Vũ tránh được.
"Trên người chị sao lại có mùi nước hoa của Đông Phương Thấm Tuyết, chị vẫn chưa trả lời em?" Diệp Tuyền Vũ sắc mặt có chút lãnh.
"Hôm nay đi qua hàng mỹ phẩm mua, cảm thấy mùi vị không tệ." Chỉ một câu trả lời ngắn của Đan Vân Sơ đã làm cho tâm Diệp Tuyền Vũ quấy đến long trời lở đất.
"Sao lại đột nhiên thấy mùi vị này không tệ?" Diệp Tuyền Vũ không bỏ qua, tiếp tục vòng quanh cái đề tài này, rõ ràng cái đề tài này, làm cho nàng cảm giác như hít thở không thông.
"Trước giờ chị luôn cảm thấy mùi vị này rất tốt, em không biết sao?" Đan Vân Sơ bất ngờ thần sắc bối rối nhìn Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ tâm lạnh hơn phân nửa, nàng biết, biết rất rõ, lúc trước cảm giác của Đan Vân Sơ đối Đông Phương Thấm Tuyết không tệ, mới vừa rồi lấy quần áo làm ví dụ, hiển nhiên là nói mình với Đông Phương Thấm Tuyết.
"Lúc trước vẫn chưa nghe qua, em chỉ cho là chị chỉ yêu một loại." Vẫn mình cho là nàng chỉ thích mình.
"Thật ra thì, chị cũng không biết, rốt cuộc là chị thích loại nào hơn? Một loại rất mê người, giống như nha phiến, làm cho người ta nhất thời ý loạn mê tình, nhưng chỉ là một lúc, về sau không còn cảm giác gì. Một loại tựa như lá trà, hương có chút nhàn nhạt, nhàn nhạt nghiện, cũng có thể cảm thấy có thể cả đời uống trà."
Diệp Tuyền Vũ nghe xong, mặt trắng bệch, Đan Vân Sơ thật sự có ý gì, nàng không phải muốn nói với mình, nàng bây giờ mới tìm được tình yêu thật sự sao? Mình đối với nàng bất quá chỉ là mê chướng sao? Rõ ràng lúc trước Đan Vân Sơ đối với mình động tình, cái gì gọi là nha phiến chứ, cái gì mà làm cho cô nhất thời ý loạn tình mê chứ?
"Rốt cuộc là chị có ý gì?" Diệp Tuyền Vũ ánh mắt có chút đỏ hướng Đan Vân Sơ quát.
"Tiểu công chúa hôm nay làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?" Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ kéo vào trong lòng, vẻ mặt đau lòng, tựa hồ người vừa mới nói những lời đó không phải là nàng.
"Đan Vân Sơ, chị chỉ thích một mình em thôi đúng không?" Diệp Tuyền Vũ bất an, sự tự tin về Đan Vân Sơ đều hết thảy trong hai mươi ngày vừa qua và hai cái ví dụ kia đều bị làm cho rối loạn. Diệp Vũ Tuyền yêu Đan Vân Sơ như vậy, Đan Vân Sơ sẽ không rời bỏ mình mà theo Đông Phương Thấm Tuyết, nhưng nàng thấy càng ngày Đông Phương Thấm Tuyết cười thêm đắc ý.
Đan Vân Sơ ôm chặt Diệp Tuyền Vũ, thời gian một tháng chưa hết, mới hai mươi ngày mà thôi, vậy mà Tiểu công chúa đã bại, là mình đã làm quá thành công, hay tại do Tiểu công chúa quá quan tâm mình, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy khó chịu, thà như Tiểu công chúa không quan tâm, không để ý, rồi tát mình một cái nói: "Đan Vân Sơ, chị đi chết đi, chị thay lòng đổi dạ, cũng đừng như vậy thể hiện trước mặt em!"
Diệp Tuyền Vũ ấm áp hôn lên môi Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ trong hai mươi ngày này, duy nhất làm cho Diệp Tuyền Vũ an tâm chính là ở trên giường, đây là lúc duy nhất Đan Vân Sơ không thay đổi, chính là nhiệt tình, thậm chí so với trước nhiệt tình còn hơn, như muốn đem mình làm hư một loại, hai người liều chết triền miên, để cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy, Đan Vân Sơ tựa hồ mê luyến chính thân thể của mình, tựa như điều duy nhất làm cho Đan Vân Sơ mê luyến chỉ có thân thể mình, sẽ tiếp tục dùng thân thể mình để lưu lại cô. Tình yêu làm cho người ta trở nên hèn mọn và khiếp nhược.
Diệp Tuyền Vũ hôn một cách gấp gáp, ngón tay kéo đồ trên người Đan Vân Sơ xuống, Đan Vân Sơ nóng bỏng hôn trả lại Diệp Tuyền Vũ, cô giống như trước ngón tay vội vàng di chuyển trên người Diệp Tuyền Vũ, giống như hai linh hồn bất an, muốn an ủi lẫn nhau, nhưng chỉ làm cho sự bất an dâng lên.
Danh Sách Chương: