- Cảm tạ trời đất, lãnh chúa đại nhân nhà ta cuối cùng cũng không nghiền ép ta nữa! Lục Thanh Trúc dựa ở bên tường, tư thế có lồi có lõm được bao trùm ở dưới lớp quần áo trắng, cô khoanh tay lại, trên khuôn mặt mang theo một chút màu sắc chế nhạo. Cô nhìn qua Ngô Trì, lại hừ một tiếng. Ngô Trì ôn hòa cười cười, mở miệng nói: - Đừng oán trách nữa, ta có món quà cho ngươi. - Món quà gì? Lục Thanh trúc ngẩn ra, vẻ phiền muộn ở trên mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.