Lục Thanh Trúc mỉm cười, đôi mắt chớp chớp, nói: - Chủ nhân ~! - Ta cảm thấy là do chủ nhân thích đẹp mắt, mà không phải là vì nguyên nhân dị tộc, đúng không? - Khụ khụ! Ngô Trì trừng cô một cái, nói: - Sao ngươi lại ở bên đây? - Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, tu luyện đã lâu cho nên muốn làm chút việc giúp chủ nhân. Lục Thanh Trúc giải thích một chút, lại nói: - Chủ nhân tới đây có việc gì à? - Đừng hỏi câu vô nghĩa, ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.