Chuyện này khiến cho Tích Xuân vô cùng cảnh giác! Cô vốn không nên sinh ra hảo cảm gì đó đối với người khác... Bình thường, cho dù là nói vài câu, cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, cười cũng là cười giả tạo. - Hắn là... Lãnh chúa? - Ta là Anh hùng? Giả Tích Xuân nhớ lại một chút, cảm thấy có hơi hoang đường. Lần này, cnghĩ rằng bản thân không phải là đang nằm mơ nữa. Bởi vì cho dù là nằm mơ, thì cô cũng không cho rằng bản thân là một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.