• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duyên phận là thế nào? Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí Lạc Lâm Viễn còn nghĩ rằng, cho dù có xa cách nhau như thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn luôn có thể gặp lại nhau.

Du Hàn mặc áo sơ mi đen và quần tây, dáng hình cao lớn, kéo vali đi vòng qua đám đông, tới trước mặt cậu, "Sao cậu lại ở đây?"

Lạc Lâm Viễn ngẩn ngơ nói: "Có lẽ vì để gặp anh."

Du Hàn bị lời tâm tình cũ rích của cậu chọc cho buồn cười, anh giơ tay chỉ tấm biển đón người xuống máy bay trong tay cậu, "Long trọng thế à, còn làm cả cái này?"

Trên tấm biển còn vẽ hình kỳ lân cầu vồng, viết dòng chữ cực to, Thành phố C chào mừng bạn.

Lạc Lâm Viễn chưa bao giờ mừng như lúc này vì mình không viết tên người đón lên tấm biển, Du Hàn hỏi: "Sao cậu biết thời gian tôi hạ cánh?"

Lạc Lâm Viễn lúng túng gãi mũi, "Đúng nhỉ, sao tôi lại biết..."

Du Hàn: "Không lẽ cậu đã chờ ở đây rất lâu sao?" Anh tưởng Lạc Lâm Viễn nghe qua điện thoại nên biết hôm nay anh về, còn cố ý đến sân bay chờ cả ngày.

Lạc Lâm Viễn không phủ nhận, cũng không dám nói không phải, vào thời điểm hiện tại, nói thật sẽ khiến Du Hàn rất mất mặt, cứ coi như đó là một sự hiểu lầm hay ho đi.

Lạc • không có lương tâm • trong mắt chỉ có người đàn ông mình yêu • Lâm Viễn âm thầm mặc kệ Hàn Truy trong lòng, thật thà gật đầu trước mặt Du Hàn, còn vô liêm sỉ nói: "Đợi lâu nên đói bụng lắm rồi, anh có đói không?"

Du Hàn đã ăn trên máy bay nên không đói, nhưng anh không từ chối Lạc Lâm Viễn đã cất công tới sân bay đón mình hôm nay.

Càng khiến anh thấy ngạc nhiên hơn là Lạc Lâm Viễn chủ động, anh còn tưởng cậu sẽ giống như ngày đầu tiên hai người gặp lại, sẽ dùng thái độ né tránh, dáng vẻ co rúm sợ sệt người yêu cũ là anh mãi mãi.

Không ngờ lại có thể ôm cây đợi thỏ, làm chuyện ngốc nghếch như đến sân bay chờ đợi để đón anh... Ngốc tới mức khiến người ta cảm động.

Du Hàn chìa tay đỡ tấm biển trong tay Lạc Lâm Viễn, "Đưa tôi đi, không nặng sao?"

Nói xong, anh còn liếc kem lốc xoáy trong tay cậu, Lạc Lâm Viễn chột dạ, vội vàng nói: "Tôi chỉ ăn kem lốc xoáy thôi, còn cái khác thì..." Sau đó cậu ợ một phát cực kêu.

Du Hàn: "..."

Lạc Lâm Viễn: "Ha ha, dạ dày tôi không khỏe, chắc do kem này lạnh quá."

Du Hàn đặt tấm biển lên vali, "Vậy đừng ăn nữa."

Lạc Lâm Viễn xoay người chạy đến thùng rác, vứt xong lại chạy chậm về, ngước đầu nhìn Du Hàn, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, "Chúng ta đi đâu ăn?"

Du Hàn nhìn xung quanh, "Tôi bảo trợ lý tới đón, phải chờ một lát nữa, lên xe hẵng nói."

Lạc Lâm Viễn: "Trợ lý tới đón? Ban đầu anh định đi đâu?"

Du Hàn: "Công ty."

Lạc Lâm Viễn: "Bận lắm sao?"

Du Hàn chợt giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, hơi kéo cậu lại gần mình. Lạc Lâm Viễn quên cả thở, trái tim đập tưng tưng trong lồng ngực, hai chân mềm nhũn, chỉ hận không thể tự ngã rồi được dựa vào ngực anh.

Cuối cùng lý trí chiến thắng cảm xúc, cậu kiềm chế đứng cách Du Hàn một bước, nhìn người ta không chớp mắt.

Phía sau vang lên tiếng cảm ơn, một vị phụ huynh đẩy chiếc xe hành lý rất lớn, bên trên còn có một đứa bé đang ngồi.

Hóa ra Du Hàn kéo cậu chỉ vì nhường lối cho người đi bộ qua đường.

Lạc Lâm Viễn thu hồi ánh mắt vừa vui mừng vừa khao khát.

Du Hàn nói: "Đi ra ngoài trước, ở đây nhiều người quá."

Hai người đi tới cửa nhưng không ra ngoài, Lạc Lâm Viễn hỏi: "Sao không đi nữa?"

Du Hàn: "Bên trong có điều hòa, bên ngoài nóng."

Năm xưa Lạc Lâm Viễn sợ nhất là nóng, Du Hàn lấy điện thoại ra liên lạc với trợ lý, hỏi khi nào đối phương mới đến.

Trợ lý bị kẹt trên đường cao tốc, có lẽ phía trước có tai nạn, không thể ra khỏi cao tốc trong thời gian ngắn được, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng nữa.

Lạc Lâm Viễn đứng bên cạnh, cũng dùng di động nhắn tin WeChat cho Hàn Truy, nói mình không thể đi đón hắn, cho nên đã đặt xe cho hắn, đặt luôn cả phòng khách sạn, sáng mai hẹn nhau ăn cơm.

Hàn Truy chậm chạp chưa trả lời, có lẽ vẫn chưa xuống máy bay.

Bên này Du Hàn cúp điện thoại, "Cậu ta tắc đường, cậu rất đói sao? Nếu không thì ăn ở đây luôn." Anh ngước mắt nhìn, toàn bộ khu ăn uống chỉ có một nhà hàng McDonald.

Lạc Lâm Viễn: "Còn bao lâu nữa?"

Du Hàn: "Nửa tiếng."

Nửa tiếng? Chắc chắn Hàn Truy sẽ đến đây, bọn họ không thể đứng ở chỗ này mãi được! Nếu không nhỡ chạm mặt Hàn Truy thì sẽ xấu hổ cả năm mất.

Lạc Lâm Viễn: "Vậy thì McDonald đi."

Vì thế, hai người đàn ông trưởng thành đi chọn phần ăn cho bữa trà chiều, Du Hàn hỏi Lạc Lâm Viễn có muốn ăn hamburger không, Lạc Lâm Viễn ăn không tiêu nữa, nhưng vẫn ra vẻ thật sự đói bụng, miễn cưỡng gật đầu.

Trong lúc đợi món ăn lên, Lạc Lâm Viễn rửa tay trước, dùng khăn ướt lau rồi còn dùng cả giấy khô lau lại tỉ mỉ. Đến khi Du Hàn nhìn thấy toàn bộ quá trình này, anh cười khẽ.

Lạc Lâm Viễn hỏi: "Cười gì? Anh cần khăn ướt sao?"

Du Hàn gật đầu, Lạc Lâm Viễn bèn đưa cho anh một cái, hai người ăn cũng không nhiều, Lạc Lâm Viễn thật sự rất muốn chia một cọng khoai tây thành mười lần nhai. Du Hàn trừ uống nước ra thì gần như không động vào món gì.

Dù thế nào cũng không thể ngờ được, bữa cơm đầu tiên hai người ăn cùng nhau, vậy mà lại ăn ở McDonald.

Đã không phải địa điểm cao cấp gì đã đành, không đề cập tới hoàn cảnh có hài hòa hay không, tốt xấu gì cũng nên ăn món nào có dinh dưỡng chứ không phải mấy thứ chiên rán dầu mỡ này.

Lạc Lâm Viễn tự nhiên nói: "Lần này anh trả tiền, lần sau tôi mời."

Không chờ Du Hàn đồng ý, cửa sổ kính bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ bị gõ hai lần, Hàn Truy đứng bên ngoài, vừa cười vừa quan sát hai người họ. Trong nháy mắt, Lạc Lâm Viễn đổ mồ hôi lạnh, môi lưỡi khô khốc.

Hàn Truy kéo vali đi vòng qua cửa kính, tiến vào McDonald, đứng trước bàn của bọn họ, "Cậu được đấy, Lâm Viễn, bây giờ đang chơi vui quá nhỉ? Chẳng phải nói không tới đón tôi được sao?"

Lạc Lâm Viễn cứng đờ lườm hắn, Hàn Truy lại nhìn Du Hàn, "Anh đẹp trai này là?"

Du Hàn đứng dậy, "Xin chào, tôi là Du Hàn."

Hàn Truy mở to mắt, nghĩ thầm, hóa ra đây là mối tình đầu của Lạc Lâm Viễn, đẹp trai quá!

Hắn quẳng cho Lạc Lâm Viễn một ánh mắt, ra hiệu cưng làm tốt lắm, tiến độ không tệ, chưa gì đã có thể lừa mối tình đầu cùng đến sân bay đón hắn.

Du Hàn hỏi: "Cậu là?"

Hàn Truy: "Tôi là bạn Lâm Viễn, Hàn Truy, Hàn trong Hàn Quốc, Truy trong truy đuổi."

Du Hàn nói: "Hôm nay cậu ấy tới để đón cậu sao?"

Hàn Truy cảm thấy lời anh nói có gì đó không đúng lắm, không rõ tình hình hiện tại nên chỉ có thể nói thật, "Đúng vậy, vừa rồi cậu ta còn nhắn WeChat chọc tôi bảo không tới đón được, đúng là không có lương tâm. May mà tôi đói bụng, đi mua hamburger, nếu không đã bị cậu ta đùa bỡn rồi."

Du Hàn: "Thì ra là vậy."

Lạc Lâm Viễn: "..." Không dám mở miệng, muốn chết.

Lúc này Hàn Truy mới nhìn đến hành lý của Du Hàn, "Sao anh cũng kéo vali thế này, sắp đi công tác hả?"

Du Hàn khéo léo cười nói: "Vừa mới về, cũng đi chuyến bay hôm nay."

Hàn Truy: "..."

Hắn nhìn Lạc Lâm Viễn, Lạc Lâm Viễn đang nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc, Du Hàn đưa tấm biển chào mừng trên vali cho Hàn Truy, "Tôi nghĩ cái này là cậu ấy đặc biệt làm cho cậu, là lỗi của tôi, còn tưởng đây là dành cho tôi."

Hàn Truy: "..."

Du Hàn lấy điện thoại ra nhìn, "Tôi phải đi trước, công ty có việc, bận quá."

Hàn Truy: "..."

Lạc Lâm Viễn thấy người sắp đi thì nóng ruột, nhưng vì sự cố lớn này nên không dám mở miệng, chỉ ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Truy, bảo hắn giữ người lại.

Hàn Truy vội vàng khoác bả vai Du Hàn, chiều cao bọn họ tương đương nhau, Du Hàn không kịp đề phòng nên bị kéo lại, vẻ mặt toát ra sự ngạc nhiên, Hàn Truy cười sang sảng, "Sao đi vội thế? Đồ còn chưa ăn xong mà, ở lại ăn xong rồi đi."

Lạc Lâm Viễn dùng ánh mắt chém tay Hàn Truy, cậu còn chưa được khoác vai Du Hàn đâu nhé!

Du Hàn đẩy tay Hàn Truy ra, "Không cần, tôi ăn cũng lưng lửng rồi."

Hàn Truy: "Đừng thế, con người tôi thích nhất là được nhìn người khác ăn, nhất là người có dung mạo đẹp trai như anh, nhìn rất có khẩu vị, ngồi đi."

Du Hàn: "Đây là bàn hai người."

Hàn Truy: "Đơn giản."

Hắn thả Du Hàn ra, chân phải còn móc vào vali của Du Hàn, không cho phép anh đi, tay dài với sang kéo cái ghế bên cạnh, đặt vào chính giữa, "Thế này ổn chưa? Ngồi đi ngồi đi."

Du Hàn không thể làm gì khác đành ngồi xuống, mặc dù vui vì Du Hàn ở lại nhưng trong thời gian ngắn, Lạc Lâm Viễn vẫn chưa biết nên đối mặt với cục diện này như thế nào, chỉ có thể giữ im lặng.

Hàn Truy chỉ tiếc mài sắt không nên kim, đá Lạc Lâm Viễn một cước dưới bàn, suýt chút nữa cậu đã nhảy cẫng lên, cảm giác ống quần bị đá bẩn rồi, nhưng Du Hàn đang ngồi đối diện, cậu không dám kiểm tra.

Hàn Truy nhanh chóng đánh chén xong một cái cánh gà, "Lâm Viễn, đi lấy cho tôi cốc Coca, khát chết tôi rồi."

Du Hàn: "Tôi chia cho cậu một ít."

Hàn Truy cười nói: "Cảm ơn anh đẹp trai."

Hắn nhìn tay Du Hàn, "Anh đẹp trai kết hôn chưa?"

Du Hàn: "Chưa."

Lạc Lâm Viễn đang ỉu xìu chợt ngồi thẳng người dậy, vểnh tai lên nghe, gương mặt ngập tràn vẻ đáng thương, muốn hỏi lại không dám.

Du Hàn hỏi ngược lại: "Cậu và Lạc Lâm Viễn quen nhau ở đâu?"

Hàn Truy nhướng mày, "Lạc Lâm Viễn?"

Du Hàn: "Tôi gọi không đúng à?"

Hàn Truy: "Bọn tôi học chung trường Đại học ở Mỹ, cậu ta..." Lạc Lâm Viễn thô lỗ đạp hắn một phát dưới gầm bàn, đạp đến là đau. Hàn Truy cau mày trừng lại cậu, Lạc Lâm Viễn vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, không để ý tới hắn.

Bọn họ tưởng hành động của mình kín đáo lắm nhưng lại chẳng hề biết tất cả đều rất rõ ràng, rõ tới mức Du Hàn nhìn ra được sự trao đổi ánh mắt rất ăn ý giữa hai người, chỉ có cả hai mới hiểu và biết chuyện về nhau.

Anh là người ngoài cuộc, còn tưởng Lạc Lâm Viễn tới đón anh, hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm khiến đôi bên cùng lúng túng mà thôi.

Cũng đúng, Lạc Lâm Viễn chưa từng nói một câu, tôi tới đón anh.

Tại sao anh lại hiểu lầm, còn gây ra một màn nực cười thế này?

Du Hàn cụp mắt xuống che giấu sự xấu hổ và khó chịu, đến khi nhìn sang phía đối diện một lần nữa, trái tim đã được gắn thêm áo giáp, dường như không có thứ gì xuyên thủng được. Anh lạnh nhạt trò chuyện cùng Hàn Truy, khôi phục lại bầu không khí hòa hợp, cho đến khi nhận được điện thoại trợ lý đến rồi.

Du Hàn lấy điện thoại ra, đứng dậy gật đầu với hai người, áy náy nói: "Ngại quá, tôi thật sự phải đi rồi, trợ lý đã đến."

Thậm chí anh còn hỏi: "Cần tôi đưa hai người về không?"

Lạc Lâm Viễn bối rối không hít thở nổi, cậu hối hận vì đã giữ Du Hàn lại.

Hàn Truy nói: "Được đấy, tôi..."

Lạc Lâm Viễn kéo áo Hàn Truy, "Tôi gọi xe riêng cho cậu rồi, đừng làm phiền người ta."

Du Hàn như không nhìn thấy, cũng không miễn cưỡng nữa, kéo hành lý rời đi.

Hàn Truy cười dõi mắt nhìn người rời khỏi, khi đối phương đã đi xa, hắn mới quay đầu nói với Lạc Lâm Viễn, "Cậu là trai thẳng sao!?"

Không đợi cậu lên tiếng, Hàn Truy tiếp tục nói: "Cậu điên rồi à? Sao cậu còn thẳng hơn cả tôi thế, có đúng là cậu mong được theo đuổi mối tình đầu của mình không, ai không biết còn tưởng anh ấy níu kéo cậu. Cậu hoàn toàn không muốn ở cùng với người ta, cho nên hôm nay mới gây ra vụ này!"

Lạc Lâm Viễn: "Sao có thể!"

Hàn Truy: "Mẹ kiếp lại còn gọi xe riêng cho tôi, đừng làm phiền người ta, người ta?! Nếu tôi mà là mối tình đầu của cậu, tôi sẽ ụp cái cốc Coca này vào mặt cậu cho cậu tỉnh não ra! Rốt cuộc cậu có biết yêu đương không hả Lâm Viễn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK