• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thư không ở lại thành phố C quá lâu, bà đã có cuộc sống riêng của mình ở nước ngoài.

Đợi đến lúc Lạc Lâm Viễn khỏi bệnh, bà hẹn cậu và Du Hàn ăn một bữa cơm. Lúc Du Hàn đi tính tiền, Lâm Thư lấy một chiếc hộp nhung tơ từ trong túi ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền kiểu nữ, có đính một viên ngọc phí thủy. Lâm Thư nói: "Giữ cẩn thận, muốn tặng ai thì tặng."

Lạc Lâm Viễn: "Đây là gì ạ?"

Lâm Thư: "Đồ gia truyền của tổ tiên."

Lâm Thư cũng không bảo cậu tặng thứ này cho người yêu của mình. Đến tận bây giờ bà vẫn chưa thích ứng được với việc con trai mình đã tìm được bạn trai, nói không chừng sau này còn muốn kết hôn.

Bà nhìn Lạc Lâm Viễn cẩn thận nhận lấy chiếc hộp rồi cất đi, khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, trông trẻ con đến nhường nào.

Lâm Thư ngẩn người, những ký ức cuồn cuộn dâng trào, chỉ có thể đóng băng phanh nó lại để tránh nói ra những lời sến sẩm hoặc thể hiện những biểu cảm mất mặt.

Du Hàn quay lại, định lái xe đưa hai người về.

Lâm Thư nói không cần, bà sẽ ra thẳng sân bay, chuyến bay khởi hành lúc ba giờ chiều.

Trợ lý Tiểu Nhiễm đã thu xếp xong hành lý đợi sẵn ở sân bay, bây giờ bà gọi xe đến thẳng đó là được.

Du Hàn giật mình trước quyết định vội vàng của bà, theo bản năng nhìn Lạc Lâm Viễn một cái, để ý tới phản ứng của cậu, sợ cậu buồn bã.

Lâm Thư thu hết cảnh này vào mắt, cảm thấy rất hài lòng, hai cậu thanh niên có tình cảm, biết chăm sóc lẫn nhau là tốt rồi.

Dù sao cũng tốt hơn bà và Lạc Đình, dây dưa bao nhiêu năm qua, cuối cùng vẫn tan vỡ như bọt biển.

Lâm Thư tự gọi xe, Du Hàn và Lạc Lâm Viễn chờ xe cùng bà trước cửa nhà hàng một lúc.

Lúc xe tới, Lâm Thư nói không cần tiễn nữa, sau đó bà nhét một tờ chi phiếu vào túi áo Lạc Lâm Viễn, cũng không quay đầu lại mà lên xe.

Thậm chí Lạc Lâm Viễn còn chưa kịp từ chối, chỉ ngây ngốc thò tay vào miệng túi, mắt dõi theo chiếc xe đã đi xa.

Du Hàn giơ tay ôm chầm lấy vai cậu, Lạc Lâm Viễn cầm tờ chi phiếu kia, chớp đôi mắt thoáng ươn ướt, cười nói: "Không ngờ bà ấy cũng sẽ như vậy..." Cách thức giống hệt như mọi bậc cha mẹ Trung Quốc.

Vì lo lắng nên đến thăm con cái, trước khi đi sẽ nhét cho con một khoản tiền.

Chỉ là số tiền Lâm Thư cho cậu thật sự quá lớn, còn nhiều hơn số vốn khởi nghiệp ban đầu của cậu.

Điện thoại di động vang lên, Lạc Lâm Viễn lấy ra xem, Lâm Thư nhắn tin bảo cậu cứ dùng thoải mái, nếu thật sự muốn kết hôn thì không thể thất lễ với bên Du Hàn được, cũng phải chi một khoản.

Quả thực đây không giống lời Lâm Thư sẽ nói, trong lòng Lạc Lâm Viễn, bà chính là một nghệ thuật gia không dính khói bụi trần gian.

Đừng nói bận tâm chuyện như vậy, bình thường đến cả những chuyện lễ nghĩa cơ bản đều là Tiểu Nhiễm lo liệu thay bà.

Lạc Lâm Viễn nói không cần tiền, cậu có.

Lâm Thư: Vậy cứ coi như mẹ cho con tiền tiêu vặt.

Lâm Thư: Cứ vậy đi, mẹ sắp lên máy bay rồi, không nói với con nữa.

Vừa mới lên xe không lâu, cũng chưa tới sân bay, sao có thể sắp lên máy bay được! Lạc Lâm Viễn không vạch trần lời nói dối trắng trợn này, nghĩ tới tấm lòng của Lâm Thư rồi nhận lấy.

Ở trên xe, cậu đưa dây chuyền phí thủy tổ truyền cho Du Hàn, Du Hàn mở ra xem rồi ngẩn người, Lạc Lâm Viễn cười nói: "Mẹ em bảo em tặng bảo vật gia truyền cho anh, nhận bảo vật của em rồi thì thành người của em đấy."

Du Hàn vuốt ve viên phí thủy, cẩn thận đóng hộp lại, định mang về cất vào trong két sắt, "Anh vốn đã thuộc về em rồi."

Sau đó Du Hàn phát hiện ra, bây giờ muốn làm chuyện gì đều nhất định phải bàn bạc trước với Lạc Lâm Viễn. Ban đầu anh dự định xin nghỉ rồi lừa cậu sang Mỹ, tiện thể đi đăng ký kết hôn luôn.

Tuyệt đối không thể nào ngờ được, lên kế hoạch cho hành trình xong xuôi rồi thì Lạc Lâm Viễn lại đưa các bạn nhỏ Ngư Duyên đi tham gia hoạt động ở Quế Lâm(*), thời gian một tuần lễ, khiến cho tất cả kế hoạch của Du Hàn đều chết từ trong trứng nước.

(*) Thuộc tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.

Lạc Lâm Viễn đã chuyển đến nhà Du Hàn sống chung cùng anh rồi, trước khi đi Quế Lâm, cậu cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Du Hàn không tốt.

Trước khi về cậu còn sợ sệt, lén lút gọi điện về nhà, là Vu Viên nhận. Lạc Lâm Viễn hỏi thăm tin tức từ nhóc con, còn đưa ra điều kiện đồng ý mua đồ ăn ngon mang về cho nhóc.

Vu Viên báo cáo lại lịch trình cả một ngày của Du Hàn, đi làm ăn cơm về nhà ngủ cứ lặp đi lặp lại không có gì thú vị hết, còn nói: "Em cảm thấy anh nên tự gọi điện cho bố."

Lạc Lâm Viễn: "Hình như bố em không vui."

Vu Viên học theo lời thoại trong phim truyền hình, nói: "Ơ kìa, bố không vui thì anh phải dỗ chứ."

Gần đây dì Lương thích xem phim về luân lý gia đình, Vu Viên cũng xem chung nên đã thuộc được lời thoại.

Trẻ con học gì cũng nhanh, bắt chước theo giọng điệu của bà mẹ chồng trong phim truyền hình đến là giống, cực kỳ gây cười.

Vu Viên nghiêm túc nói: "Anh mau mau về nha, em vừa cao lên rồi nè, hôm qua đo chiều cao nhưng anh không thấy."

Trái tim Lạc Lâm Viễn tan chảy, cậu khen nhóc: "Bé ngoan giỏi quá."

Thực ra Lạc Lâm Viễn cũng không biết vì sao Du Hàn giận, đêm trước hôm lên đường còn dỗ anh rất lâu, nói sau này mình không thể tránh được việc đi công tác, Du Hàn nên làm quen. Sau này nếu anh đi công tác thì cậu cũng sẽ quen.

Du Hàn giam cậu dưới thân mình, hôn tới mức khiến môi cậu sưng hết lên.

Mãi đến trước một hôm bay về từ Quế Lâm, cậu tra ra được đơn đặt vé máy bay đã bị huỷ trên điện thoại, có một chuyến bay tới Mỹ.

Cậu không đặt, vậy thì chắc chắn có người biết rõ thân phận của cậu để chứng minh, ngoại trừ Du Hàn ra thì làm gì còn ai khác?

Khi đó Lạc Lâm Viễn mới biết rốt cuộc anh giận vì cái gì. Niềm vui bất ngờ bị cậu phá mất, còn không thể nói ra, đương nhiên là vô cùng bực mình rồi.

Cậu xuống máy bay, mang hành lý về Ngư Duyên rồi đến trung tâm thương mại, lúc về còn cố ý không báo cho Du Hàn, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.

Nào ngờ lúc đến trung tâm thương mại lại thật sự đụng phải "niềm vui bất ngờ". Lạc Đình dẫn theo một cậu học sinh mười lăm mười sáu tuổi, đang mua giày ở trong này.

Lạc Lâm Viễn nhìn Lạc Đình, Lạc Đình cũng giật mình thấy cậu, mãi đến khi đứa trẻ bên cạnh lên tiếng phá vỡ cục diện âm thầm giằng co quỷ dị này, "Bố, đây là người quen của bố sao?"

Lạc Lâm Viễn nhìn sang cậu nhóc kia, nó gọi Lạc Đình là bố, không thể nhìn ra được mặt mũi hai người có giống nhau không, nhưng có lẽ sẽ giống hơn so với hàng nhái là cậu đây.

Dường như có một con dao băng lạnh lẽo chọc vào trái tim của cậu, vừa gai vừa đau, còn có chút tủi thân.

Không thể kìm lòng được, rõ ràng đã là một người trưởng thành, thế nhưng mắt vẫn đỏ hoe. Lạc Lâm Viễn cụp mắt xuống, lấy hết dũng khí tiến lên, ép thấp giọng xuống, nói: "Lạc... tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây chú có khỏe không?"

Lạc Đình im lặng nhìn cậu, đứa trẻ bên cạnh đột nhiên giật tay áo ông, "Bố."

Lạc Đình lấy lại tinh thần, "Con sang bên cạnh mua gì ăn chờ bố đi."

Cậu bé bất đắc dĩ cầm thẻ rời đi, Lạc Lâm Viễn liên tục nhìn chòng chọc xuống mặt đất, đợi Lạc Đình lên tiếng.

Cậu nghĩ nếu như Lạc Đình nổi giận, muốn đuổi cậu về Mỹ, cậu sẽ không đáp ứng. Trước đây cậu không có gì, hiện tại cậu có mọi thứ, có Du Hàn, có nhà, có Ngư Duyên, còn có những người bạn.

Đợi rất lâu mới nghe được giọng nói của Lạc Đình vang lên, "Về khi nào?"

Lạc Lâm Viễn: "Về sắp được hai năm..."

Lạc Đình: "Bây giờ đang làm gì?"

Lạc Lâm Viễn hoảng sợ ngước mắt lên rồi lại cụp xuống, "Mở cơ sở dạy học cho trẻ em."

Lạc Đình quan sát cậu rất kỹ, "Gầy, cao lên rồi."

Vừa nói xong, Lạc Lâm Viễn liền rơi nước mắt, cậu vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt rơi xuống, "Xin lỗi."

Lạc Đình: "Vì sao xin lỗi?"

Lạc Lâm Viễn: "Cháu cảm thấy chú không muốn gặp lại cháu, cháu lén về."

Dường như Lạc Đình mỉm cười bất đắc dĩ, ông thở dài nói: "Về rồi thì thôi, cháu không cần căng thẳng vậy, sẽ không có ai đến làm phiền cháu đâu, yên tâm."

Cuối cùng Lạc Đình cũng không nói quá nhiều, cậu bé kia đã quay lại, kéo tay ông, "Bố, con ngồi một mình chán lắm, bố mau qua đây đi."

Lạc Lâm Viễn khom người với ông, "Vậy cháu đi trước."

Lạc Đình đáp lại một tiếng, bọn họ không lưu số điện thoại của nhau. Ông nhìn Lạc Lâm Viễn đã đi xa, cậu bé bên cạnh nắm tay áo ông, hỏi: "Đó là ai ạ?"

Lạc Đình thất thần nói: "Đó là anh trai của con."

Ông cụp mắt xuống, che giấu ánh nước mắt chợt lóe trong mắt.

Những năm qua không phải Lạc Đình không thấy Lạc Lâm Viễn một lần nào. Lạc Lâm Viễn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, lúc cậu tốt nghiệp, thực ra ông có đến, nhưng chỉ đứng nhìn cậu và Lâm Thư từ xa, sai người đến tặng bó hoa, nhìn đứa con cầm trong tay, ôm lấy mẹ, để người khác chụp ảnh tốt nghiệp cho cậu.

Ông không thể tiếp tục xen vào khung cảnh đó nữa, cũng không có vị trí dành cho mình trong bức hình.

Lạc Đình nói: "Đi thôi, chẳng phải con muốn đi ăn sao?"

Lạc Lâm Viễn ở cách đó không xa quay đầu lại, nhìn Lạc Đình dẫn con trai rời khỏi, nói trong lặng thầm, "Bố, còn có thể được gặp lại bố, con rất vui."

Cuối cùng cậu mua một cặp nhẫn, mua loại tốt nhất mà điều kiện kinh tế của cậu cho phép. Lúc đặt kích cỡ, cậu còn móc một tờ giấy nhỏ trong túi áo ra, phía trên có đánh dấu lại bằng bút chì.

Là cậu nhân lúc Du Hàn ngủ rồi, cất công dùng giấy đo kích cỡ ngón áp út của anh.

Trước khi đi cậu đã đặt theo yêu cầu, bây giờ có thể nhận hàng.

Cặp nhẫn này đã tiêu tốn nửa giá trị tài sản của cậu, mang theo thứ quý giá này về, còn mua thêm cả hoa. Nào ngờ lúc về tới nơi thì trong nhà tối om, không có một ai ở nhà.

Lạc Lâm Viễn gọi điện thoại cho Du Hàn, không gọi được, bèn gọi cho dì Lương. Dì Lương nói qua điện thoại rằng bọn họ đi biển chơi, qua đêm ở chỗ đó luôn.

Lạc Lâm Viễn không ngờ bản thân bị bỏ lại, "Du Hàn thì sao?"

Dì Lương: "Cả nhà đều tưởng sáng mai cậu mới về, tiên sinh cũng đang ở bờ biển đây."

Lạc Lâm Viễn đặt điện thoại xuống rồi đi tắm, bận bịu cả buổi tối, đến khi nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn hai giờ, trong nhà không có ai.

Đã quen cảm giác trong nhà có người, bây giờ lại trống vắng, hơn nữa buổi chiều còn bị tiếng gọi bố của cậu bé đi cùng Lạc Đình đả kích, trong lòng Lạc Lâm Viễn xuất hiện cảm giác cô độc khó mà diễn tả thành lời.

Cậu bật ti vi lên, bình thường cậu hay xem ti vi cùng dì Lương. Những kênh cậu từng cảm thấy thú vị thì đêm nay đều không giống vậy, không thể tập trung xem được.

Nhiều lần nhìn di động, hẳn Du Hàn phải biết cậu về rồi chứ, sao ngay cả một cú điện thoại cũng không có, anh vẫn còn giận sao?

Không biết Lạc Lâm Viễn ngồi ghế sô pha chờ rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên đánh thức cậu dậy.

Cậu dụi mắt, trong ánh nến, Vu Viên đeo một cặp tai mèo hoạt hình, Du Hàn ôm một bó hoa, dì Lương bê một chiếc bánh kem có cắm nến bước vào.

Lạc Lâm Viễn ngây ngốc nhìn một tốp người đứng ở cửa ra vào. Phương Tiếu và Đào Tình thò đầu ra từ phía sau, Phương Tiếu vẫy vẫy tay về phía cậu, "Ê này, Tiểu Viễn Viễn, mặc dù đã qua rồi nhưng vẫn chúc mừng sinh nhật mày nhé!"

Tiểu Hùng cũng tới, còn cười với cậu, nói chúc mừng sinh nhật vườn trưởng.

Sinh nhật Lạc Lâm Viễn đã trôi qua gần nửa tháng được bù vào lúc này sao?

Mặc dù đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng nhìn một loạt người trong phòng, mỗi người đều tặng quà cho cậu, căn phòng trống trải ban nãy giờ chen chúc bao nhiêu người, trái tim cậu cũng tựa như thế.

Được lấp đầy, trở nên vô cùng náo nhiệt và ấm áp.

Lạc Lâm Viễn đứng lên, mềm giọng nói: "Gì vậy, tôi còn tưởng mấy người đi chơi bỏ tôi lại."

Hàn Truy cũng tới, tặng cho Lạc Lâm Viễn một phần quà, còn ghé vào tai cậu nói chúc mừng sinh nhật, sau đó ôm cậu thật chặt, "Mặc dù đã qua 26 tuổi lâu rồi nhưng vẫn muốn chúc mừng, Viễn Viễn là người lớn rồi nha."

Du Hàn đi tới đẩy Hàn Truy ra, "Đừng có ôm chặt như thế, của tôi."

Hàn Truy cười to, "Biết là của cậu rồi, buông tay ngay đây."

Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật ồn ào, Lạc Lâm Viễn thổi tắt nến, sau đó bật đèn lên. Căn phòng sáng sủa hẳn lên, dì Lương lấy nguyên vật liệu nấu lẩu đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, cả đám người cùng quây quần quanh nồi lẩu tại nhà.

Sau khi ăn lẩu xong, Lạc Lâm Viễn cắt bánh kem, chưa kịp ăn miếng nào đã bị Phương Tiếu bôi trát đầy lên mặt.

Cả nhóm người tụ tập, cậu không thể không vui được.

Trong nhà Du Hàn còn có bàn mạt chược, Phương Tiếu, Hàn Truy, còn có cả Đào Tình và Tiểu Hùng cùng nổi máu chơi mạt chược. Lạc Lâm Viễn lén lút ôm Du Hàn trong phòng ngủ chính, làm nũng nói: "Anh tạo cho em niềm vui bất ngờ nha, may mà là sinh nhật."

Du Hàn: "Không thích sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Thích chứ, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là cầu hôn."

Du Hàn: "Hả?"

Lạc Lâm Viễn: "Em sợ nhất là cầu hôn trước công chúng, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thiết gì gì đó, hôn môi, quỳ xuống đất tặng hoa, còn bị quay video, mới nghĩ thôi đã tê hết cả da đầu."

Du Hàn cứng đờ người, Lạc Lâm Viễn lại nói: "Chỉ là chúc mừng sinh nhật thôi thì em rất vui, cảm ơn anh, còn đặc biệt tổ chức sinh nhật bù cho em."

Hàn Truy ở bên ngoài gọi cậu, Lạc Lâm Viễn vừa định xoay người thì đã bị Du Hàn gắt gao kéo tay lại.

Cậu khó hiểu quay đầu, chỉ thấy mặt mũi Du Hàn đỏ bừng, "Đừng đi ra."

Lạc Lâm Viễn: "A?"

Du Hàn: "Trước tiên đừng có ra, đợi khi nào anh bảo thì em hẵng ra."

Anh trở tay đẩy Lạc Lâm Viễn vào gian trong, đóng cửa lại, sau đó ra ngoài một mình.

Chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo bụp bụp, tiếng kèn lưỡi, tiếng nhạc, thậm chí còn có cả tiếng đàn vĩ cầm và đàn ghi-ta.

Hình như bên ngoài có một đám người oang oang tiến vào, nhao nhao ầm ĩ, lại nghe thấy tiếng Du Hàn đang đuổi người.

Dần dần, động tĩnh càng ngày càng nhỏ. Du Hàn đi tới gõ cửa, Lạc Lâm Viễn dè dặt mở cửa phòng ra, bên ngoài không còn ai nữa, chỉ có những dải ruy-băng và bóng bay rơi vãi đầy trên sàn, phòng khách chất đầy hoa tươi, có thể nhìn ra được bên ngoài vừa xảy ra trận chiến như thế nào.

Cuối cùng Lạc Lâm Viễn cũng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cậu kinh ngạc nhìn hai gò má đỏ rực, đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt độ của Du Hàn, "Sinh nhật là cái cớ, anh muốn cầu... cầu hôn ư?"

Du Hàn mím môi gật đầu, có vẻ hơi ảo não, "Em không thích."

Lạc Lâm Viễn hận không thể tự vả vào miệng mình, "Không không, em không hề không thích!"

Cậu nhìn hoa khắp phòng, không nhịn được cười, "Sao anh tìm được nhiều vậy?"

Quan sát kỹ mới thấy, đây đều là những loài hoa mà cậu đã từng mua, loài hoa chỉ nở vào mùa xuân giờ chất đầy trong phòng, không khí ngập tràn hương hoa.

Lạc Lâm Viễn quay đầu, Du Hàn đi tới phía sau cậu, nhìn cậu đắm đuối, "Viễn Viễn."

Đến tận khi khoảnh khắc này cuối cùng cũng xuất hiện, Lạc Lâm Viễn mới nhận ra bản thân còn lâu mới bình tĩnh được như trong suy nghĩ, trái tim cậu sắp nhảy vọt ra ngoài, cậu nhìn Du Hàn chăm chú, nín thở chờ anh nói.

Du Hàn: "Em luôn nói anh là mùa xuân của em."

"Đối với anh, em cũng vậy. Không..." Anh lắc đầu rồi khẽ cười, "Em là mặt trời, là mặt trăng, là vì sao."

"Tất cả những gì sáng chói đều là em." Đối với anh mà nói, Lạc Lâm Viễn là ánh sáng soi rọi cho cuộc đời anh, vô tình lạc bước vào rồi từ đó không bao giờ rời đi nữa.

Du Hàn lùi về sau một bước, quỳ một chân xuống, lấy nhẫn ra, "Mặc dù là bài cũ nhưng anh vẫn muốn nói, Viễn Viễn, em đồng ý đi cùng anh quãng đường đời còn lại không?"

Lạc Lâm Viễn kìm nén vành mắt nóng ran, gật đầu thật mạnh.

Cậu cũng lấy nhẫn ra từ trong túi áo, "Em cũng mua, anh xem, có hai cặp rồi này..."

Du Hàn nhìn nhẫn trong tay cậu, im lặng rất lâu, hai người bọn họ nhìn nhau rồi cùng lúc mỉm cười.

Lúc này từ sau khe cửa vang lên âm thanh, "Hai nhẫn thì vẫn đeo được nhá, tay trái một cái tay phải một cái."

Là giọng Phương Tiếu.

"Anh ngậm miệng lại mau, bọn họ nghe thấy bây giờ." Đào Tình nói.

"Du Hàn tỏ tình không hay, đã bảo để tôi dạy cho rồi." Hàn Truy nói.

"Nghe theo anh dạy có mà buồn nôn chết." Tiểu Hùng đâm một đao.

Đột nhiên hành khúc đám cưới vang lên, là do ban nhạc mời tới chơi.

Bên ngoài ầm ĩ thế, Lạc Lâm Viễn cũng không thể lờ đi được, không thể làm gì khác là mở cửa thả người, cảnh cầu hôn vẫn bị vây xem, còn được quay lại.

Cả nhóm người nháo nhào đến nửa đêm, suýt chút nữa bị hàng xóm khiếu nại, cuối cùng lúc tiễn họ ra về, mỗi người lại sôi nổi chúc một câu cứ như đêm nay là đêm động phòng, khiến Lạc Lâm Viễn xấu hổ muốn chết. Lúc này Du Hàn lại rất bình tĩnh, dù sao thì Lạc Lâm Viễn đã thuộc về anh rồi, tâm trạng anh rất tốt.

Huống chi bọn họ nói cực kỳ hợp ý anh.

Sau khi cả nhóm về hết, Vu Viên về phòng ngủ, dì Lương dọn dẹp, Lạc Lâm Viễn và Du Hàn nằm trên ghế dựa ngoài ban công. Cậu ngắm nghía ngón tay Du Hàn, thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên đó.

Lạc Lâm Viễn nhắc đến chuyện xưa, nhắc đến lần đầu tiên gặp gỡ, còn có chút ghen tuông, "Anh nhìn anh xem, nhớ lại lần đầu tiên em gặp anh, anh đang hôn người khác."

Du Hàn nói: "Ai bảo em đấy là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?"

Thấy vẻ mặt bối rối của Lạc Lâm Viễn, Du Hàn nhìn cậu mỉm cười.

Đại khái là hồi mới vào học quân sự, hàng của Du Hàn có người bị cảm nắng bất tỉnh. Du Hàn cõng người đến phòng y tế, hỏi qua bác sĩ, sau khi xác nhận không có chuyện gì thì đứng dậy ra ngoài.

Vừa mới đi thì ngón tay út bị đối phương giữ lấy.

Bàn tay người kia mát lạnh, nước da trắng trẻo, lòng bàn tay mềm mại, anh hơi ngoảnh đầu lại nhìn, nam sinh kia đội mũ che kín mặt, chỉ lộ ra cánh môi màu hồng nhạt.

Cậu ta nói: "Tiếu Nhi, tao khát, mày đi mua cho tao lon Coca được không?"

Du Hàn muốn rút tay ra thì ngón tay càng bị siết chặt hơn, còn lắc lắc như đang nhõng nhẽo, "Coca..."

Âm cuối cậu chàng này còn kéo dài ra, xen lẫn chút giọng mũi khiến cho người ta không kháng cự lại được.

Du Hàn không lên tiếng, rút tay ra, đi một chuyến rồi quay lại, trong tay còn cầm lon Coca.

Cậu trai nắm tay lung tung làm nũng với người lạ đã cởi mũ xuống, lộ ra gương mặt ửng hồng vì nóng, lông mi dài mảnh, ngũ quan đẹp đẽ, xinh xắn một cách lạ lùng.

Nam sinh đã ngủ thiếp đi, cậu nằm ở vị trí ngay cạnh cửa sổ, có đốm nắng nhỏ nhảy nhót trên chóp mũi, khiến cậu không thoải mái chun mũi một cái.

Du Hàn nhẹ nhàng đặt lon Coca lên bàn gần đó, cúi đầu nhìn đối phương một lúc lâu, cuối cùng kém rèm cửa sổ ở mép giường lên, chặn lại hết ánh sáng xung quanh hắt vào.

Anh nhìn lướt tới ngực chàng trai, bên có đeo bảng tên học sinh.

Có ba chữ, tên Lạc Lâm Viễn.

Du Hàn định đi thì phát hiện dây giày mình tuột ra, bèn ngồi xổm xuống thắt lại.

Cậu trai trên giường đột nhiên trở mình, giường sắt vang lên tiếng cọt kẹt, vừa ngước mắt lên đã thấy ngay nửa người cậu bạn này trượt ra ngoài, chỉ cần lật người một phát là có thể ngã xuống.

Ngay cả ngủ trong phòng y tế cũng không ngoan ngoãn.

Du Hàn định giơ tay đỡ lấy, do áp sát quá gần nên không tìm được tư thế, môi sượt qua thứ gì đó mềm mại.

Anh sửng sốt, lại nhìn nam sinh trên giường. Cậu bạn này vẫn ngủ rất say, có lẽ trong mộng cảm giác được miệng ngứa ngáy nên còn liếm môi một cái.

Du Hàn đẩy người nằm về giường, buồn bực sờ miệng rất lâu.

Cuối cùng anh vẫn lựa chọn buộc chặt dây giày rồi rời khỏi.

Du Hàn chưa bao giờ ngờ được, ấy vậy mà nụ hôn đầu của mình lại cứ thế dâng cho một cậu trai xa lạ chẳng quen biết.

Mặc dù chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể tính là không biết gì.

Anh biết cậu bạn này tên Lạc Lâm Viễn, biết vẻ ngoài của cậu ấy, cũng biết cậu ấy cũng giống như anh, đều là học sinh mới tham gia kỳ huấn luyện quân sự lớp 10.

Chỉ là Lạc Lâm Viễn không biết anh thôi.

Khi ấy bọn họ không có cơ hội và thời cơ để quen nhau, nhưng sau này, cuối cùng Du Hàn cũng nhìn thấy Lạc Lâm Viễn ở trường học.

Nhìn cậu chơi đùa chí chóe cùng bạn bè, nhìn cậu sợ nóng sợ phơi nắng, lần nào cũng trốn trong bóng râm.

Bọn họ là hai kẻ xa lạ, nhưng lại từng có một lần chạm môi.

Đã từng đi lướt qua vai nhau, người cậu bạn này rất thơm, không giống như những nam sinh khác toàn mùi mồ hôi.

Năm lớp 11, anh nghe thấy có người kêu một tiếng từ sau lưng, Phía trước dừng lại.

Du Hàn quay đầu, nhìn thấy nam sinh tên Lạc Lâm Viễn vừa cười vừa chạy tới, lướt ngang qua anh, đến trước mặt người khác.

Du Hàn dừng chân tại chỗ, không biết có phải bị lây bệnh cười không mà anh cũng không nhịn được cười.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, là mùi trên người Lạc Lâm Viễn.

Rất hợp với mùa hè.

Anh nghĩ, cậu bạn tên Lạc Lâm Viễn này khi mỉm cười cũng rất đẹp.

Rất giống mặt trời, rực sáng biết bao.

HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK