• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được hôn lên mu bàn tay khiến Lạc Lâm Viễn vui như mở cờ trong bụng, thậm chí cậu còn muốn xuống xe cùng Du Hàn, tiễn bạn trai vào tận cửa nhà. Nửa người còn chưa thò ra khỏi xe đã bị ấn trở lại, Du Hàn nói: "Ngoan nào, ngủ ngon."

Lạc Lâm Viễn trông mong nhìn anh, "Em tiễn anh về nhà."

Du Hàn lại biến thành người đàn ông lạnh lùng vô tình, từ chối cậu chẳng nể nang, "Đã làm xong hết bài tập chưa? Còn nhớ anh nói sẽ kiểm tra không?"

Đúng là bầu không khí chẳng có chút lãng mạn gì cả, Lạc Lâm Viễn nghĩ đến số bài thi mình mới làm được một nửa, giả vờ đáng thương nói: "Anh nỡ lòng phạt em sao?" Em là bạn trai nhỏ của anh mà.

Du Hàn: "Nỡ chứ, một trang không làm xong thì phạt thêm một trang nữa." Anh đóng cửa xe lại, nói rất ngầu: "Đi thôi."

Tài xế khởi động xe, mãi cho đến khi Du Hàn không còn xuất hiện trong gương chiếu hậu nữa, Lạc Lâm Viễn mới nhớ đến chấn thương ở mắt cá chân của anh, trong cặp sách cậu còn chai xịt. Mặc dù nói với Phương Tiếu mình sẽ nhịn không dâng đến cửa, nhưng lúc tan học buổi trưa, cậu vẫn đi mua.

Cậu quên chưa đưa cho Du Hàn, vì thế bảo tài xế quay xe.

Khi xe trở lại cửa chung cư, Lạc Lâm Viễn mở cửa xuống xe, chạy chậm vài bước mới tìm thấy bóng lưng Du Hàn. Người ban nãy còn tự nhiên cất bước trước mặt cậu, giờ đây lại tập tà tập tễnh, từng bước chân đi rất chậm.

Bây giờ Lạc Lâm Viễn mới tỉnh ngộ, hóa ra vừa nãy Du Hàn luôn cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt cậu.

Trong lòng cậu xót xa, cũng không mở miệng gọi anh, chỉ dõi mắt nhìn Du Hàn vào chung cư rồi mới quay trở lại xe.

Cậu biết Du Hàn bị thương, biết nguyên nhân anh vờ tỏ ra bình thường trước mặt mình, dù gắng gượng khó khăn biết bao nhưng vẫn nhất quyết không chịu cho cậu tiễn anh về cửa nhà. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, lòng tự trọng cao một cách khó hiểu.

Nhưng lần này Lạc Lâm Viễn có thể hiểu được, bởi vì không ai mong muốn sẽ phơi bày dáng vẻ chật vật của bản thân trước mặt người mình thích.

Thực ra cậu muốn nói với Du Hàn, cho dù anh có bộc lộ sự yếu đuối của mình, cậu sẽ không ghét mà chỉ càng thương, càng thích và càng yêu anh hơn.

Cậu cầm điện thoại lướt lại lịch sử chat ban nãy, mặc dù hình dung bằng cách này có vẻ buồn cười, cũng không công bằng với Hạ Phù, nhưng cậu luôn cảm thấy anh là mối tình đầu của mình, lần đầu tiên trong đời cậu thích một người đến vậy.

Sáng sớm hôm sau, sáu giờ Lạc Lâm Viễn đã dậy rồi. Cậu ôm điện thoại cuộn mình trên giường, ngọt ngào nhắn tin WeChat: "Em đến trường cùng anh được không?"

Du Hàn trả lời rất nhanh, còn chụp ảnh bà ngoại, "Anh đến bệnh viện rồi, muộn mới đến trường, em cứ đi trước đi."

Lạc Lâm Viễn: "Em đến bệnh viện đón anh nhé? Chúng ta cùng ăn sáng."

Du Hàn: "Không cần đâu, anh bị muộn rồi."

Lạc Lâm Viễn: "Em cũng không sợ đến muộn."

Du Hàn hết cách với cậu, chỉ đành nói: "Em tới đi, mặc nhiều áo vào, buổi sáng lạnh lắm."

Lạc Lâm Viễn cười híp mắt buông di động xuống, cuộn người trong chăn lăn một vòng rồi chậm rãi xoay người. Tình yêu có thể khiến con người ta chiến thắng được cơn buồn ngủ, cậu lẩm bẩm câu này trong lòng, cảm thấy mình mới yêu đương thôi mà đã trở thành thi nhân được rồi.

Cậu hân hoan đánh răng rửa mặt, sửa sang đầu tóc gần nửa tiếng, lại chọn một chiếc áo khoác khá phong cách từ bên trong tủ quần áo, khoác ra bên ngoài áo đồng phục, xuống nhà bỏ từng món ăn sáng mà thím Trương làm vào trong hộp cơm.

Thím Trương vội la lên: "Cậu chủ, bữa sáng nên ăn ở nhà, ăn nguội sẽ không ngon. Cậu không cố gắng ăn sẽ lại hạ đường huyết đấy."

Lạc Lâm Viễn nhét một miếng sủi cảo vào miệng đối phó, "Ăn rồi ăn rồi, mấy món khác đóng gói lại. Cháu phải đến trường sớm đây, chú Trương đã đến chưa?"

Thím Trương nói: "Để tôi gọi anh ấy giúp cậu, ăn từ từ thôi, gấp cái gì!"

Lạc Lâm Viễn càn quét một lượt bữa sáng trên bàn, đi bỏ hai chai sữa vào trong lò vi sóng rồi cất vào trong chiếc túi vải nhạt màu.

Chiếc túi ấy là do thím Trương tự làm, trên bề mặt còn thêu hoa nhí. Lạc Lâm Viễn vuốt ve bông hoa, nhớ đến bộ kim chỉ hình hoa của Du Hàn thì thấy buồn cười. Cái này có tính là cặp đôi yêu nhau cùng phong cách trá hình không?

Yêu đương khiến mạch não con người ta trở nên thiếu logic, bây giờ Lạc Lâm Viễn nhìn thấy hai con chim đang bay trên đường cũng có thể liên tưởng đến cậu và Du Hàn.

Anh chàng đẹp trai Lạc Lâm Viễn vốn ăn diện theo phong cách preppy(*), bây giờ tay trái xách hộp cơm nhiều tầng, tay phải xách túi hoa nhí, trông hình tượng xuống cấp vô cùng. Thế nhưng cậu mặc kệ, cậu muốn Du Hàn phải ăn nhiều lên, buổi tối chờ anh đến dạy kèm còn bảo thím Trương ninh thêm một nồi móng giò heo để bồi bổ chân.

(*) Một thuật ngữ trong lịch sử được sử dụng để mô tả tiểu văn hóa gồm những thanh niên thuộc tầng lớp thượng lưu sinh ra ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Phong cách thời trang này cũng có một số nét đặc trưng, được lấy nguồn cảm hứng từ cách ăn mặc của những học sinh, sinh viên giàu có trong xã hội và Ivy League – top 8 trường Đại học hàng đầu thế giới như Harvard, Princeton, Yale,...

Lên xe, cậu bảo chú Trương đưa đến bệnh viện. Chú Trương là người trầm lặng ít nói, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, công việc chính của ông là đưa đón Lạc Lâm Viễn. Nghe thấy yêu cầu ngoài ý muốn của cậu, ông cũng không nói gì thêm.

Sau khi xuống xe, Lạc Lâm Viễn nói với chú Trương: "Chú đi ăn sáng đi, khi nào ra cháu sẽ gọi cho chú."

Chú Trương đỡ tay lái gật đầu.

Buổi sáng ở bệnh viện rất lạnh lẽo, sắc trời xanh thẳm, hành lang yên tĩnh, đèn led nhấp nháy, giống như cảnh phim ma ngoài hiện thực.

Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại của mình, vốn định cầu cứu bạn trai nhưng nghĩ đến Du Hàn đang què nửa chân thì vẫn kiên cường tự tìm được phòng bệnh, đẩy cửa ra định chào bà ngoại một câu thật nhiệt tình.

Vậy mà bà ngoại lại ngủ mất rồi, gặp phụ huynh thất bại. Du Hàn dém góc chăn cho bà ngoại, mỉm cười với cậu, giơ tay lên gọi cậu qua rồi nhéo mặt cậu, "Hôm nay mặc đẹp thế này để gọi mời ai đây?"

Lạc Lâm Viễn nín thở lườm Du Hàn, dùng ánh mắt ra hiệu: Sao anh có thể trêu em trước mặt bà ngoại?

Giọng Du Hàn vốn đã trầm thấp, bây giờ còn nói ra khỏi miệng: "Ngủ rồi."

Quả nhiên, bà ngoại phát ra tiếng ngáy khe khẽ, ngủ rất say.

Du Hàn định đỡ đồ trong tay cậu, Lạc Lâm Viễn không chịu, anh đành phải dẫn cậu ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi nói: "Ra căng tin ăn nhé?"

Lạc Lâm Viễn gật đầu, sau đó chìa tay ra, Du Hàn ngẩn người, tưởng cậu muốn nắm tay, kết quả anh vừa mới nắm lấy tay cậu thì đã bị cậu giãy ra. Cơ thể ấm áp kia rướn lên dựa tới, ôm lấy cánh tay anh.

Lạc Lâm Viễn ngó nghiêng xung quanh, rất tốt, không có ai! Cậu kiễng chân hôn lên má Du Hàn một cái, "Chào buổi sáng thầy Du, bạn học Lạc của anh hôm nay đến làm gậy nhỏ cho anh đây."

Du Hàn ngẩn ra, mãi mới bật cười rồi nói: "Nói linh tinh gì đó?"

Lạc Lâm Viễn: "Linh tinh đâu, anh mới bị trật chân có mấy hôm, bị thương nặng có khi phải mất cả trăm ngày để hồi phục ấy. Anh cũng không phải siêu nhân, sao có thể khỏe nhanh như thế được?"

Cậu tưởng Du Hàn sẽ bướng bỉnh không chịu, đang suy nghĩ phải dùng thân phận bạn trai ép anh một chút thì cảm nhận Du Hàn rút cánh tay ra khỏi tay mình, sau đó khoác lên bả vai cậu, ôm cậu vào trong ngực.

Cả người Lạc Lâm Viễn dựa vào lồng ngực Du Hàn, cậu còn cảm giác anh tì cằm lên tóc cậu cọ cọ, "Phải đỡ thế này này, gậy nhỏ."

Thế này nào có giống đỡ mà phải là ôm. Du Hàn vẫn giành lấy đồ trong tay cậu, xách bằng một tay. Không chờ Lạc Lâm Viễn kháng nghị, anh ra lệnh cho tay phải đang để không của cậu: "Đặt tay lên eo anh."

Lạc Lâm Viễn: "Hả?"

Du Hàn: "Không muốn dìu anh à?" Anh nhìn chằm chằm vào cần cổ dần ửng hồng của Lạc Lâm Viễn, "Tay em chỉ cần ôm eo anh thôi, không cần phải làm gì khác."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK