• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đã hoàn toàn tối mịt, biệt thự nhà họ Lạc bị hai người bỏ lại phía sau, càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ. Lòng bàn tay Lạc Lâm Viễn rịn mồ hôi, bây giờ cậu mới cảm nhận được sự căng thẳng, môi cũng khô nẻ, ánh mắt không ngừng trôi ra đằng sau theo cơn gió. Đây là lần đầu tiên cậu cãi nhau với Lạc Đình đến mức này.

Cũng không thể nói là hối hận, phải là hoảng hốt. May mà Lạc Đình không đuổi theo, cậu đi bên cạnh Du Hàn, ánh trăng sáng bao phủ một bên bả vai của chàng trai, trông rất dịu dàng.

Du Hàn cảm nhận được ánh mắt cậu, ấn ngón cái lên lòng bàn tay ẩm ướt của cậu, "Sợ à?"

Tay Lạc Lâm Viễn bị ấn lên, cảm giác như trái tim mình cũng hõm xuống một mảng, "Không sợ, em đã nói em muốn thương anh rồi."

Du Hàn nghe câu này xong, có vẻ như cụp mi xuống vì không chịu nổi, vành tai và hai gò má đều ửng hồng, trông dáng vẻ ngại ngùng của anh kìa, bên môi còn nở nụ cười không kìm nén được, đã vậy Du Hàn còn không dám nhìn cậu nữa... Thực sự là đáng yêu chết đi được, trái tim Lạc Lâm Viễn đập thình thịch vì rung động.

Du Hàn đưa cậu về nhà, lấy áo phông và quần lần trước cậu mặc để cậu làm áo ngủ. Lạc Lâm Viễn đến nhà Du Hàn không phải lần đầu, nhưng đây lại là lần đầu tiên đến với thân phận bạn trai, cho nên cậu vẫn thấy hồi hộp lắm.

Cậu ngồi trên ghế sô pha, ôm quần áo ngoan ngoãn nói: "Anh mau đi làm đi, em ở đây một mình là được rồi."

Du Hàn không đáp lời mà dẫn cậu vào phòng tắm. Anh xả nước nóng ra trước, sau đó đưa cho cậu một chiếc khăn lông lớn, "Đồ mới, giặt sạch phơi khô rồi, có thể dùng."

Lạc Lâm Viễn vùi mặt vào chiếc khăn tắm màu vàng nhạt một cách vô thức, góc khăn còn thêu hoa hướng dương rực rỡ, vừa mềm vừa ấm, còn có mùi hương thơm thơm.

Cậu ôm khăn tắm cười khúc khích, "Ngay cả khăn tắm cũng mua cho em rồi, sao anh biết nhất định em sẽ tới nhà anh?"

Du Hàn nói: "Không thích đến nhà anh sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Thích! Em thích anh thật mà, cũng thích nhà của anh nữa."

Lạc Lâm Viễn tỏ tình quá tự nhiên, còn rất bất ngờ, Du Hàn nắm tay thành quyền che trước môi, lúng túng ho một tiếng, "Nhanh đi tắm đi, anh chờ em ở ngoài."

Chỉ một câu thôi mà lại khiến Lạc Lâm Viễn đỏ mặt tim run, cậu không phải chỉ là một thằng nhóc ngây thơ không biết gì, con trai với con trai thế nào cậu cũng tra cứu trước rồi. Trước đây cảm thấy sẽ không chấp nhận được, bây giờ cũng không thấy khá hơn mấy.

Cậu và Du Hàn, hẳn là cậu ở dưới rồi, sau đó nơi ấy của Du Hàn... Có phải cậu nên chuẩn bị trước một chút không?

Nghĩ đến việc phải nhét ngón tay vào nơi đó, Lạc Lâm Viễn liền muốn khóc. Cậu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ linh tinh, đắn đo như thế có nhanh quá không, lỡ như Du Hàn muốn, liệu cậu có khước từ anh không? Chắc cậu không thể từ chối được rồi.

Dù sao trải qua chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, cậu muốn hoàn toàn có được Du Hàn, Du Hàn thế nào cậu đều muốn, lòng tham không đáy của cậu đang ra sức đòi hỏi. Nếu như anh là con rắn, thậm chí cậu còn muốn giấu anh vào bụng mình, chỉ là bảo bối của một mình cậu, không ai có thể nhìn thấy được.

Lạc Lâm Viễn nhẫn nhịn cảm giác khó chịu sờ vào nơi ấy rồi rửa bằng nước rất lâu, thành công tự khiến mình khóc.

Cậu thật sự không làm được, chuyện bẩn thế này vẫn nên để Du Hàn làm mới ổn! Cậu không chịu được đâu.

Vì thế Du Hàn đang nấu mỳ ở bên ngoài chào đón một Lạc Lâm Viễn toàn thân nóng hầm hập như vừa mới ra lò, mí mắt đỏ hoe, nhìn là biết ngay vừa mới khóc.

Du Hàn đau lòng, cũng rất hối hận, anh còn chưa đủ trầm ổn bình tĩnh, nếu như lúc đối mặt với Quan Sóc Phong mình lý trí hơn một chút thì tốt rồi. Rõ ràng trước đó anh đã làm rất tốt, hoàn toàn coi ông ta như người lạ.

Khi Quan Sóc Phong nhắc đến công việc dạy kèm này có liên quan đến ông ta, đây là lần đầu tiên Du Hàn do dự, cũng khó có thể chấp nhận. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề chần chừ bỏ ngay những công việc có liên quan đến ông ta.

Thái độ của bà ngoại chính là thái độ của anh, anh không cần sự bố thí rẻ mạt của Quan Sóc Phong.

Nhưng chuyện có liên quan đến Lạc Lâm Viễn, anh lại lưỡng lự. Anh không muốn Lạc Lâm Viễn chịu thiệt thòi vì anh, còn tự trốn đi lén lút khóc một mình.

Lạc Lâm Viễn không biết tâm tư rối rắm của Du Hàn, cậu cầm khăn tắm lau mái tóc ướt nhẹp, dùng âm thanh đặc giọng mũi hỏi: "Anh đang nấu gì đấy?"

Du Hàn đi qua ôm cả người lẫn khăn tắm vào trong ngực mình, Lạc Lâm Viễn được ôm thì bật cười, "Làm gì đó, nhìn em mặc quần áo của anh rung rinh quá chứ gì?"

Trong đầu Lạc Lâm Viễn đang tràn ngập những suy nghĩ không tốt cho sức khỏe, một giây sau Du Hàn liền chọc thủng bong bóng màu vàng(*) của cậu, "Có phải cãi nhau với Lạc tiên sinh rất khó chịu không?"

(*) Màu vàng là chỉ mấy thứ đồi trụy đen tối =)))

Lạc Lâm Viễn không hiểu sao tự nhiên lại chuyển sang chủ đề này, mờ mịt hả một tiếng, lòng bàn tay Du Hàn vuốt lên đuôi mắt cậu, "Đừng khó chịu một mình, anh có thể ở bên em."

Bây giờ Lạc Lâm Viễn mới hiểu Du Hàn đang nói gì, cậu giơ tay ôm lại anh, lòng như mật ngọt, "Em không khó chịu."

Du Hàn chỉ nghĩ cậu lại mạnh miệng, bèn hôn lên mí mắt cậu, "Lần sau nếu em dám lén khóc một mình, anh sẽ..."

Lạc Lâm Viễn: "Anh sẽ thế nào?"

Du Hàn cũng không biết thế nào, chỉ đành nặng nề hôn lên mắt cậu mấy lần liền, "Anh sẽ hôn em."

Lạc Lâm Viễn: "Thế này chẳng phải anh ép em phải khóc sao? Em muốn được anh hôn, không hôn mặt, hôn môi được không?"

Nói xong, cậu lại ôm lấy cổ Du Hàn nhích sát lại gần, Du Hàn nắm cằm cậu không cho hôn, "Đừng nghịch." Còn lạnh lùng vô tình đuổi Lạc Lâm Viễn ra khỏi phòng bếp, bắt cậu đi sấy khô tóc rồi mới ăn mỳ, ban nãy hai người họ cũng không ăn được bao nhiêu trên bàn cơm.

Đợi mỳ được bưng ra, Lạc Lâm Viễn húp canh trước, còn Du Hàn thì tìm điện thoại gọi điện xin nghỉ. Anh không yên tâm để cậu ở nhà một mình, là anh dẫn cậu về nhà nên phải chịu trách nhiệm tới cùng.

Đợi anh quay lại bàn ăn, Lạc Lâm Viễn đã ăn được một nửa, ngay cả quả trứng rán trong bát cậu cũng dùng đũa tách ra rồi gắp một nửa vào bát của Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn liếm đôi môi bóng nhẫy, "Em ăn một nửa là đủ rồi, anh phải ăn nhiều hơn một chút."

Du Hàn sững sờ nhìn quả trứng trong bát, đột nhiên hỏi: "Em muốn biết quan hệ giữa anh và Quan Sóc Phong không?"

Lạc Lâm Viễn dừng đũa, sau đó tự nhiên nói: "Muốn chứ, em còn muốn biết anh thích màu gì, anh đi giày cỡ nào, anh thích ăn gì, sở trường của anh là gì, đến cả chuyện đêm hôm qua anh nằm mơ thấy gì, trên đường đi học gặp phải chuyện gì đặc biệt, đến làm ở quán bar có vui không, em đều muốn biết."

Cậu nói một hơi dài, sau đó đặt đũa xuống, cảm giác mồm mép mình như vòi phun nước vừa mở, vừa buồn cười vừa trịnh trọng nói: "Chỉ cần anh đồng ý nói cho em, em đều muốn biết, em muốn biết tất cả về anh, cả mặt tốt lẫn mặt xấu. Nhưng nếu anh không muốn nói, em cũng không muốn biết nữa."

Lạc Lâm Viễn nhìn Du Hàn từ từ mở to hai mắt, khẽ nói: "Du Hàn, em không muốn anh khổ sở. Nếu như nói những chuyện ấy khiến anh khó chịu, em sẽ không nghe nữa. Bởi vì anh khó chịu..." Cậu giơ tay lên đè vào ngực mình, "Thì em cũng khó chịu như vậy. Anh biết mà, em sợ nhất là đau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK