• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vườn trưởng Lạc vô cùng lúng túng, gương mặt Tiểu Hùng ngập tràn vẻ khó hiểu, Vu Viên chớp mắt tò mò, còn Du Hàn bình tĩnh hỏi một câu mà chỉ có hai người họ mới hiểu, làm khuấy động hồ nước mùa xuân, cũng không đợi Lạc Lâm Viễn trả lời đã kéo Vu Viên đi.

Tiểu Hùng đột ngột nói: "Khoan đã, Du tiên sinh, anh vẫn chưa điền đơn."

Lạc Lâm Viễn cũng nhớ ra thủ tục này, đi nhanh tới trước bàn làm việc của mình, lấy từ trong ngăn kéo ra tờ đơn rồi đưa cho Tiểu Hùng đứng gần mình.

Tiểu Hùng lại chuyển tờ đơn cho Du Hàn.

Mẫu đơn này cần phụ huynh học sinh điền vào, phương thức liên lạc, địa chỉ gia đình, trẻ con có bị dị ứng hay mắc bệnh gì không,... Vô cùng tường tận.

Vừa nãy cậu có ý đồ thêm WeChat của Du Hàn rồi bị từ chối trá hình, bây giờ lại bảo người ta điền đơn, việc này khiến cậu cứ có cảm giác chột dạ.

Lạc Lâm Viễn quyết định lát nữa Du Hàn điền xong sẽ gọi Tiểu Hùng vào ghi lại, còn cậu tuyệt đối sẽ không xem, không những không xem mà còn cho vào ngăn kéo khóa lại, tránh để cậu không kìm nén được trước sự cám dỗ, ra tay gây tội ác.

Du Hàn nhận đơn, đảo mắt nhìn xung quanh, đang tìm chỗ nào tiện để làm bàn viết.

Bàn trà tiếp khách quá thấp, nằm bò ra viết thì cũng không được lịch sự cho lắm.

Lạc Lâm Viễn nói: "Qua bên này viết đi."

Tiểu Hùng vội đi tìm bút, Lạc Lâm Viễn liền lấy một cây bút máy từ trong ngăn kéo ra đưa tới.

Du Hàn cầm đơn, đối diện bàn làm việc có một ghế cho khách. Lạc Lâm Viễn như không nhìn thấy, chỉ thấy Du Hàn sắp đi về phía mình, trong đầu cậu như có sợi dây vừa đứt phựt, cậu bèn kéo ghế da vườn trưởng của mình ra, "Ngồi đây đi."

Tiểu Hùng sửng sốt, đợi đến lúc phản ứng kịp thì Lạc Lâm Viễn hận không thể tự cắn lưỡi, chỉ có thể bổ sung thêm một câu chữa cháy, "Cái ghế kia hỏng rồi, ngồi không vững, ngồi ghế của tôi sẽ thoải mái hơn."

Du Hàn hơi cong khoé môi, độ cong rất nhỏ, mỉm cười không rõ ý tứ. Anh tự nhiên ngồi vào chỗ của Lạc Lâm Viễn, nhận bút từ tay đối phương.

Lúc đưa bút tay chạm vào nhau, Lạc Lâm Viễn rụt tay lại, động tác rất lộ liễu, ý cười bên khóe miệng Du Hàn biến mất.

Cậu chắp tay sau lưng, xoa xoa ngón trỏ của mình, nơi đó phảng phất lưu lại hơi ấm khiến cho người ta quyến luyến.

Du Hàn nhanh chóng điền xong tờ đơn, sau đó đẩy tới trước mặt Lạc Lâm Viễn, "Tôi điền xong rồi."

Lạc Lâm Viễn cầm lên, không thèm nhìn mà cất vào file tài liệu bên cạnh, trên mặt lại nở nụ cười khách sáo giả tạo, "Cảm ơn anh đã... tin tưởng vườn hội họa của chúng tôi."

Du Hàn không để ý tới cậu, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, dẫn theo Vu Viên ra khỏi văn phòng, không hề quay đầu lại.

Tiểu Hùng đi theo, chủ động tiễn bọn họ ra cửa.

Cô đi rồi quay lại, chỉ thấy vườn trưởng chống tay lên bệ cửa sổ, thò đầu ra ngoài ngóng trông, dáng vẻ rất lưu luyến, nghe thấy động tĩnh cô tới thì mới xoay người lại, lúng túng ho khụ một tiếng, "Vất vả cho cô rồi, xuống dưới làm việc tiếp thôi."

Tiểu Hùng: "Vườn trưởng..."

Lạc Lâm Viễn căng thẳng chờ cô nói, nghĩ thầm cô gái này sẽ không nhận ra gì chứ, cũng tại cậu tỏ ra kỳ lạ, biểu hiện đúng là có hơi rõ ràng.

Tiểu Hùng: "Đơn này tính cho em đi, có được tăng lương không anh?"

Lạc Lâm Viễn: "..." Thực ra về lý mà nói thì phải là của tôi, nhưng trông cô còn trẻ lại chăm chỉ làm việc, cho nên sẽ tính cho cô.

Thấy Lạc Lâm Viễn gật đầu, Tiểu Hùng vui vẻ rời khỏi văn phòng, rất chi là vô tâm, hoàn toàn không thèm để ý sự khác thường của Lạc Lâm Viễn ban nãy.

Tiểu Hùng vừa đi, Lạc Lâm Viễn bèn thò tay mở file tài liệu ra xem, lúc lấy lại tinh thần thì đã đọc đến dòng đầu tiên thông tin của Du Hàn.

Cậu bất thình lình ném tài liệu đi, do quá giật mình nên tay trái đập vào tay phải, miệng cứ lặp đi lặp lại không được không được, không thể xem.

Lạc Lâm Viễn rối rắm đi đi lại lại mấy vòng trong phòng làm việc, cuối cùng vẫn bại trận trước thói hư tật xấu của đàn ông, nghĩ thầm: Mình chỉ xem thôi, không nhớ kỹ đâu.

Lạc Lâm Viễn cung kính nhặt tờ đơn từ dưới đất lên, đọc từ đầu đến cuối, bất ngờ phát hiện ra Vu Viên sống trong gia đình đơn thân, cậu bé không có mẹ.

Trên tờ đơn còn có phần phụ huynh cùng lên lớp, vậy mà Du Hàn lại đích thân đến!

Du Hàn muốn đến lớp sao? Du Hàn không có vợ? Vợ của anh đâu, ly hôn rồi ư? Lạc Lâm Viễn cầm tờ đơn rất lâu, quay đầu lại thì nhìn thấy hình ảnh bản thân đang cười phản chiếu từ trên màn hình máy tính.

Có gì hay mà cười, chẳng lẽ do Du Hàn không có vợ sao?

Lạc Lâm Viễn thả lỏng ngả người ra phía sau, tựa lên ghế làm việc của mình, linh hoạt xoay một vòng, thấy vẫn chưa đủ lại xoay thêm vòng nữa. Lúc Tiểu Hùng đi vào, cô tình cờ bắt gặp cảnh tượng vườn trưởng đang xoay ghế cười ngây ngốc.

Tiểu Hùng giao danh sách mua sắm của nhà bếp cho Lạc Lâm Viễn, "Cười gì vậy?"

Lạc Lâm Viễn ổn định lại chiếc ghế da đang xoay, làm bộ gõ bàn phím, "Không có gì, buổi chiều tôi ra ngoài bàn bạc với đối tác, ở đây giao cho cô."

Tiểu Hùng: "Được, à phải rồi, bé Du Uyên sẽ xếp vào lớp nào?"

Lạc Lâm Viễn: "Lớp 1." Ra khỏi phòng vườn trưởng là có thể nhìn thấy lớp này ngay.

Tiểu Hùng ra ngoài thông báo cho cô Dương lớp 1. Lạc Lâm Viễn lên WeChat liên hệ với phía đối tác, gần đây cậu đang hợp tác với một lễ hội nghệ thuật khoa học nổi tiếng, tổ chức cho học sinh Ngư Duyên đi tham quan triển lãm nhiếp ảnh về côn trùng, mở rộng tư duy, còn phải giao bài tập về nhà để chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo.

Cậu quá bận rộn, từ sau khi mở vườn hội họa này, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều khiến cậu phải lao tâm khổ trí, bị ép phải rèn luyện rất nhiều kỹ năng.

Thực ra như vậy cũng rất tốt, tốt hơn so với thời gian cậu ở nước ngoài.

Sau khi cẩn thận hẹn thời gian gặp mặt với đối tác, Lạc Lâm Viễn nhận được một cuộc gọi quốc tế. Người gọi đến là Lâm Thư, Lâm Thư không biết cách quan tâm người khác, cho nên cách hỏi thăm cũng rất ngắn gọn và thẳng thắn, hỏi cậu còn tiền không.

Lúc Lạc Lâm Viễn lựa chọn về nước gây dựng sự nghiệp, Lâm Thư ra sức phản đối. Cậu học trường Đại học nghệ thuật ở nước ngoài theo yêu cầu của mẹ, khi vừa mới tốt nghiệp, Lâm Thư cố ý muốn dẫn dắt cậu vào giới cùng mình, còn giới thiệu cậu đến làm việc ở một phòng triển lãm tranh.

Ai ngờ Lạc Lâm Viễn an phận làm việc ở đó hai năm lại đột nhiên muốn về nước gây dựng sự nghiệp, vẫn chọn về thành phố C.

Thành phố C có nhiều người quen cũ, Lâm Thư không cho cậu về, Lạc Lâm Viễn tự thu xếp hành lý, làm hộ chiếu, mua vé máy bay, nói đi là đi.

Lúc Lâm Thư phát hiện, cậu đã thuê được căn hộ trong nước, chuẩn bị mở vườn hội họa. Bà liền chuyển tiền vào thẻ cho cậu, cũng không về nước bắt cậu nữa.

Cũng không trách Lâm Thư sắp xếp như vậy, còn trải đường sẵn cho con trai.

Bởi vì năm đầu tiên Lạc Lâm Viễn sang Mỹ đã kết bạn không cẩn thận, suýt chút nữa bị người ta chuốc ma túy trong ly rượu. May mà lần đó bị cảnh sát đột kích kiểm tra, cậu mới không uống ly rượu kia.

Nhưng vẫn bị tạm giam, xét nghiệm nướƈ ŧıểυ và tóc.

Lúc Lâm Thư tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu, sắc mặt bà chưa bao giờ tệ như vậy, nhưng cũng không đánh cậu nữa. Từ đó về sau, Lâm Thư tìm người giám sát cậu, theo dõi rất chặt chẽ, thậm chí còn tới mức can thiệp vào vòng xã giao của cậu.

Thực ra Lạc Lâm Viễn cũng biết chuyện này là do vấn đề của chính mình, hồi vừa tới Mỹ lòng cậu ngập tràn sự bi phẫn, chỉ cảm thấy cuộc sống của mình đã hết hi vọng, lúc nào cũng tự trách bản thân.

Bị người ta dẫn đi vui chơi đàn đúm, tham gia đủ các tiệc tùng quán bar khác nhau, khoảng thời gian ấy Lạc Lâm Viễn không đi học, hôm nào cũng say rượu.

Nếu không phải suýt chút nữa gặp chuyện bất trắc, có khi cậu sẽ ngày càng sa đọa hơn.

Lúc ấy Lâm Thư cũng vì vừa đặt chân tới Mỹ, tất cả đều là khởi đầu mới nên không có thời gian quan tâm đến cậu, không ngờ cậu lại tự hành hạ bản thân tới mức vào trại tạm giam.

Buổi đêm hôm ấy ở trại giam, cậu đã vô cùng sợ hãi, cậu vốn tưởng rằng cuộc đời mình đã đủ bết bát lắm rồi, gia đình tình yêu tất cả mọi thứ đều gặp chuyện không may.

Nhưng cuộc đời lại nói cho cậu biết, vẫn còn thứ đáng sợ hơn đang chờ mày kìa.

Nếu như cậu uống ly rượu kia, cuộc đời cậu mới thật sự bị hủy hoại.

Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại di động, nghe giọng nói méo mó của Lâm Thư, "Con ở đây tất cả đều tốt, có tiền, tổ chức của con cũng thu hút được đầu tư."

Lâm Thư im lặng, "Sức khỏe thì sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Bận lắm, nhưng không ốm đau gì cả."

Lâm Thư: "Đừng bỏ vẽ."

Lạc Lâm Viễn: "Vâng, đêm nào con cũng luyện tập."

Lâm Thư: "Mẹ cúp máy đây."

Lạc Lâm Viễn: "Mẹ."

Lâm Thư: "..."

Lạc Lâm Viễn: "Mẹ khỏe không?"

Lâm Thư: "Vẫn ổn."

Hai mẹ con không ai bảo ai cùng im lặng, không còn chủ đề nào nữa, cho dù đã tốn bao nhiêu thời gian thì dường như bọn họ vẫn không thể tìm được phương thức ở chung phù hợp.

Sau khi cúp máy, Lạc Lâm Viễn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ghi lại số điện thoại từ tờ đơn của Du Hàn.

Kết quả, cậu bất ngờ phát hiện ra Du Hàn vẫn dùng số ấy.

Số điện thoại bảy năm trước của anh có đuôi là 2324, rất dễ nhớ, khi ấy Lạc Lâm Viễn còn dùng số đuôi này cài làm mật khẩu màn hình khóa cho điện thoại của mình, đến bây giờ cậu vẫn còn dùng.

Lạc Lâm Viễn thở dài, lại một lần nữa thấy may mắn vì mình đã không uống ly rượu đó, nếu không cuộc sống của cậu sẽ khác, không thể về nước, cũng không thể có được sự nghiệp của riêng mình, càng không thể... gặp lại Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn cất phần tài liệu bảo bối kia đi giống như giấu kho báu. Cậu ở đây đang ngọt ngào thì Phương Tiếu ở bên kia lại đang đau bụng khủng khiếp.

Hôm qua hắn uống rượu tiếp khách đến nửa đêm mới về nhà ngủ, đến sáng mới phát hiện Tiểu Tình Nhi ở bên cạnh dịu dàng hỏi mình: "Chẳng phải anh đã đồng ý với em sẽ không tiếp tục uống say nữa sao?"

"Là ai lần trước uống tới mức dạ dày xuất huyết?"

"Là ai tĩnh dưỡng dạ dày cho anh gần một năm?"

Phương Tiếu đầu đầy mồ hôi, xin tha đủ các kiểu, Đào Tình thu dọn xong một túi hành lý nhỏ, bỏ về nhà mẹ đẻ, lần này cơn giận không hề nhẹ.

Phương Tiếu cũng không dám tùy tiện xin xỏ nữa, tính cách Đào Tình là vậy, bình thường cô rất dịu dàng, một khi đã giận thì bạn càng dỗ dành cô ấy sẽ càng giận hơn, nhìn bạn thôi cũng thấy phiền. Bạn không nên đi dỗ cô ấy, để cô ấy bình tĩnh lại sẽ thoải mái hơn.

Lúc Du Hàn gọi điện cho hắn ra ngoài uống rượu, Phương Tiếu vui vẻ hẹn kèo ngay, hắn cũng rất phiền muộn trong lòng, về nhà không được ôm vợ vừa mềm vừa thơm ngủ cùng, có người đàn ông nào mà không sầu não cơ chứ?

Lúc Phương Tiếu đến, Du Hàn đã ngồi uống một mình.

Phương Tiếu ngồi xuống, nói: "Vợ tôi không cho uống quá nhiều, tối nay tôi chỉ uống một chai bia thôi, không uống nhiều đâu."

Du Hàn và hắn đã duy trì mối quan hệ bạn rượu rất nhiều năm, ban đầu anh luôn tìm hắn hỏi thăm rốt cuộc Lạc Lâm Viễn ở đâu.

Bế tắc ở chỗ, Phương Tiếu cũng không biết, nhà họ Lạc cũng giấu giếm chuyện này, chỉ bảo rằng Lạc Lâm Viễn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Hết năm này qua năm khác, mong muốn tìm người của Phương Tiếu cũng dần phai nhạt.

Lạc Lâm Viễn không liên lạc, không về nước, cũng không có bất kỳ tin tức nào, ban đầu Phương Tiếu rất giận, sau đó thì thất vọng, cuối cùng dần dần mất đi động lực.

Thế nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa quên Lạc Lâm Viễn là bởi vì người đang ngồi trước mặt.

Người này đến tìm hắn uống rượu, hỏi một ít chuyện về Lạc Lâm Viễn. Hắn và cậu học chung với nhau cả cấp hai lẫn cấp ba nên có không ít kỷ niệm, rất nhiều chuyện có thể chọn để kể.

Du Hàn vừa uống rượu vừa nghe, thỉnh thoảng thấy thú vị còn cười.

Chỉ là nụ cười rất nhạt nhẽo, lát sau đã tắt ngấm.

Phương Tiếu vĩnh viễn nhớ đến năm thứ năm sau khi Lạc Lâm Viễn rời khỏi, Du Hàn uống say khướt, đột nhiên nói với hắn.

Anh nói: "Nếu không phải còn có cậu kể chuyện về em ấy, có đôi lúc thậm chí tôi còn cảm thấy thực ra Lạc Lâm Viễn không hề tồn tại."

"Em ấy chỉ xuất hiện vào lúc tôi chật vật nhất, mang lại giấc mơ ngọt ngào cho cuộc đời tôi. Cũng đến lúc phải tỉnh cơn mơ rồi."

Phương Tiếu an ủi anh, "Làm sao biết được? Cậu ta sống sờ sờ ra đó, sao có thể biến mất, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại thôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mắng té tát cậu ta một trận."

Du Hàn nằm bò ra bàn, che đi đôi mắt, "Đúng vậy, sẽ gặp lại. Đến lúc đó..."

Đến lúc đó sẽ như thế nào, cuối cùng Du Hàn lại không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK