Lạc Lâm Viễn đứng dưới ánh mặt trời chưa được bao lâu đã xây xẩm hết cả mắt mày. Cậu giơ tay lên đỡ xương lông mày, lại yếu ớt quay về bóng râm ngồi quan sát Du Hàn.
Du Hàn đang cười, từ trước tới nay nụ cười của anh trước mặt Lạc Lâm Viễn đều rất hời hợt, nhưng khi chơi bóng, cậu cảm nhận được đó là niềm vui sướng thuần túy nhất.
Sáng sủa, đẹp trai, xuất chúng tựa như mặt trời xa vời không thể với.
Lạc Lâm Viễn âm thầm liếm khóe miệng, cậu cảm thấy hơi khát, căng tin không xa đây lắm, hay là cậu đi mua nước cho Du Hàn nhỉ?
Nhưng mà chỉ mua cho Du Hàn thì sẽ không khác gì mấy cô gái khác thích anh, quá lộ liễu.
Hơn nữa đây cũng không giống những việc mà cậu thường làm, Phương Tiếu cũng đang ở sân bóng rổ, đã vậy còn là đối thủ của lớp Du Hàn. Nếu như bị Phương Tiếu thấy sẽ phải nghe cậu ta lải nhải cả ngày mất.
Lạc Lâm Viễn kéo dài bước chân, cứ đắn đo mua hay không mua, cuối cùng cậu đến căng tin mua cây kem.
Nếu như bác Ngô mà thấy kiểu gì cũng lại nói cậu, gì mà sức khỏe không tốt, đau bụng, cảm lạnh cảm cúm. Nhưng mà bây giờ Lạc Lâm Viễn đang nóng khủng khiếp, bên ngoài bị ánh mặt trời phơi cháy, bên trong bị Du Hàn thiêu đốt.
Khi Du Hàn vén áo chắc chắn sẽ châm lửa trong lòng rất nhiều người, cậu đoán không chỉ mình cậu cảm thấy cực kỳ khát khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Lạc Lâm Viễn bóc vỏ kem, liếm thứ chất lỏng ngọt ngào. Kem que tan quá nhanh, cậu không thích cảm giác bị nước kem chảy vào, rất dính.
Cậu vừa đến sân bóng rổ thì đã thấy bọn họ đang nghỉ ngơi giữa sân, một đám con trai tụ tập một chỗ, mấy cô gái chờ sẵn ở đó đưa khăn giấy và nước cho họ.
Phương Tiếu nhìn thấy Lạc Lâm Viễn thì chạy đến, mặt dày hỏi cậu có nhìn thấy dáng vẻ anh dũng dẫn bóng vừa rồi của mình không.
Lạc Lâm Viễn đả kích chẳng hề nể nang: "Mày có dẫn bóng à?"
Phương Tiếu giơ hai tay lên, "Mày cẩn thận đấy, bây giờ tay tao đầy mồ hôi, chỉ cần vài phút là có thể khiến mày bẩn!"
Lạc Lâm Viễn đành phải khuất phục, giọng điệu rất khoa trương, "Oa, Phương Tiếu, mày ngầu quá đi."
Câu khen ngợi chẳng có hồn này khiến Phương Tiếu thấy vô vị, "Mày ra đây làm gì? Chẳng phải bình thường tiết Thể dục mày toàn về lớp nghịch điện thoại à?"
Lạc Lâm Viễn: "Trong lớp ngột ngạt quá, ra ngoài giải sầu."
Nói xong, tầm mắt cậu cố định tại một chỗ, que kem cũng quên ăn, lông mày nhướng lên, "Cô ấy là ai?"
Phương Tiếu quay ra sau nhìn theo, có mấy cậu trai vừa chơi bóng của lớp 10 đang tranh nhau uống nước, Du Hàn đơn độc tách ra bên ngoài, một cô gái đang đứng trước mặt anh.
Mái tóc để xõa dưới cái nắng gay gắt, dung mạo trắng trẻo, cô nàng đang cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Du Hàn. Rõ ràng Du Hàn có ý né tránh, nhận lấy khăn giấy từ tay cô gái tự lau, còn mỉm cười với đối phương.
Lạc Lâm Viễn cắn phập miếng kem, nhai lạo xạo trong miệng.
Phương Tiếu vừa lau mồ hôi vừa nhìn, cũng lảo đảo ghen tị, "Trời má, thầy Du số đào hoa vượng quá vậy, đây chẳng phải hoa khôi mới của trường sao?"
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái hồi lâu, nhìn đến khi hai mắt khô khốc, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói: "Hoa khôi trường xinh đấy."
Phương Tiếu chậc chậc, "Ầy, đừng nói nữa, mấy đứa con gái đều thích thầy Du."
Lạc Lâm Viễn ấm ức hỏi một câu: "Thế, thế còn tao thì sao?"
Phương Tiếu tưởng cậu đang hỏi con gái có thích mình không, nhưng thật ra Lạc Lâm Viễn lại muốn hỏi mình cũng thích thầy Du thì sao.
Đáng tiếc Phương Tiếu không đủ gay, hoàn toàn nghe không hiểu. Cậu ta chỉ tưởng Lạc Lâm Viễn cuối cùng cũng hồi xuân sau khi chia tay, muốn yêu đương lại rồi, trong nháy mắt nổi hứng: "Sao? Mày muốn theo đuổi con gái à?"
Lạc Lâm Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, "Không."
Phương Tiếu nhìn gương mặt như đóng băng của cậu, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, thở dài nói: "Mày thế là không được đâu Tiểu Viễn Viễn, lạnh lùng quá, dám mở lời với mày cũng chỉ có dũng sĩ Hạ Phù thôi."
Lạc Lâm Viễn rầu rĩ ăn kem que, "Nếu như tao không lạnh lùng thì sao?"
Phương Tiếu quan sát kỹ vẻ ngoài của Lạc Lâm Viễn, "Chắc là cũng sẽ có rất nhiều con gái theo đuổi mày, thực ra mày cũng đẹp trai mà." Lại còn giàu.
Thực tế thì người thích Lạc Lâm Viễn không ít, nhưng dám tỏ tình thì chẳng có mấy cô. Con gái đều ngượng ngùng, lại thêm hình tượng bên ngoài của cậu vẫn luôn là kiêu ngạo lạnh nhạt.
Lạc Lâm Viễn nghiêm túc suy nghĩ dáng vẻ bình thường của mình ở trước mặt Du Hàn, không quá lạnh lùng mà, cậu rất nhã nhặn với Du Hàn đấy chứ?
Cậu cũng rất tốt với người ta, nhưng mà nhiều lúc Du Hàn không chấp nhận.
Nghĩ như vậy, cậu lại cảm thấy hành trình phía trước rất xa vời, thế là lại tiu nghỉu. Con đường tình yêu của cậu quá gập ghềnh, trước có cửa ải lớn là xu hướng tính dục, sau có hoa khôi trường chặn đường.
Lạc Lâm Viễn nhìn Du Hàn trò chuyện với hoa khôi trường, cô gái che miệng cười khúc khích, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, sau đó chạy đi, ngay cả Phương Tiếu cũng chưa kịp gọi lại.
Đợi đến khi Lạc Lâm Viễn lấy lại tinh thần, cậu đã đứng trước mặt Du Hàn và hoa khôi trường rồi.
Du Hàn hơi ngạc nhiên nhìn cậu, hoa khôi trường cũng nhìn cậu, Lạc Lâm Viễn đối mặt với hai ánh mắt, nhất thời hơi lơ mơ. Que kem phơi nắng quá lâu nên đã chảy, nước dính vào ngón tay Lạc Lâm Viễn. Cậu bị lạnh tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn ngón tay dính kem của mình rồi kêu a một tiếng, mất hứng cau mày.
Phương Tiếu từ phía sau tiến lại gần, thấy Lạc Lâm Viễn như đứa trẻ con miệng còn hôi sữa cứ thế chen chân vào bầu không khí hường phấn giữa Du Hàn và hoa khôi trường, cực kỳ không có mắt nhìn. Hai người kia thấy cậu tới thì đều không nói gì nữa.
Phương Tiếu âu sầu, mồ hôi toát ra càng nhiều hơn, nhưng dù sao Lạc Lâm Viễn vẫn là anh em của mình, cậu ta phải làm gì đó giúp đỡ anh em chứ.
Phương Tiếu cười ha ha, chào hỏi Du Hàn và hoa khôi trường, còn cợt nhả khen người ta xinh đẹp.
Cậu ta dẻo mồm, nhiều lời, khen người ta đến là nghiêm túc.
Hoa khôi trường xấu hổ nhìn Du Hàn một cái, sau đó mỉm cười với Phương Tiếu.
Lạc Lâm Viễn nhíu mày, vẫn rối rắm nhìn ngón tay dinh dính của mình, vội vàng ngậm que kem vào, theo bản năng chìa tay ra về phía Phương Tiếu.
Phương Tiếu cũng rất ăn ý với cậu, biết rõ bản tính thích sạch sẽ của cậu, "Dính tay hả?"
Cậu ta mang theo giấy ăn trên người, mang rất nhiều, gần như đều đưa cả cho Lạc Lâm Viễn dùng.
Nếu không tại sao lại coi là bạn thân được? Phương Tiếu đã bị Lạc Lâm Viễn huấn luyện thành một người đàn ông ấm áp mà chẳng hề nhận ra.
Cậu ta vội rút khăn giấy đưa cho Lạc Lâm Viễn lau tay, sau đó chìa tay ra lấy đi que kem trong miệng cậu, "Đừng có cắn nữa, miệng sắp đỏ lên vì buốt rồi. Không canh chừng một cái là lại ăn kem que, muốn viêm dạ dày à?"
Phương Tiếu còn nhớ rõ lần đầu tiên học uống rượu, cậu ta còn lừa Lạc Lâm Viễn uống bia lạnh. Kết quả cậu chủ nhà họ Lạc uống một phát vào viện luôn, do bệnh viêm dạ dày đột nhiên phát tác.
Đợt ấy rất đáng sợ, suýt chút nữa Phương Tiếu tưởng Lạc Lâm Viễn chết rồi.
Bình thường Lạc Lâm Viễn rất kiêu ngạo, đến thời khắc quan trọng lại nắm lấy bàn tay dính đầy nước mắt của Phương Tiếu, nhỏ giọng nói: "Không liên quan đến mày, sức khỏe của tao vốn đã vậy, vào viện đã quen rồi."
"Đừng khóc nữa, nước mũi mày sắp chảy tùm lum rồi, bẩn!"
Từ đó về sau, cho dù có uống rượu, cậu cũng không dám cho Lạc Lâm Viễn uống đồ lạnh nữa.
Phương Tiếu giành lấy que kem của Lạc Lâm Viễn, "Hôm nay lại quá đà rồi đấy." Nói xong liền nhét que kem vào miệng mình.
Lạc Lâm Viễn mất hứng nhìn cậu ta, quay đầu muốn nói chuyện với Du Hàn. Cậu vừa mới nghĩ ra một lý do tìm anh, định hỏi hôm nay anh có đến dạy bổ túc không.
Lạc Lâm Viễn đối diện với Du Hàn, ánh mắt ấy lạnh lùng nhìn cậu như thể nhìn một người xa lạ.
Cậu ngẩn người, trong lúc nhất thời quên mất nói chuyện.
Phương Tiếu cũng nhìn thấy ánh mắt Du Hàn, tưởng anh đang chê hai người họ phiền phức, làm phiền anh tán gái.
Phương Tiếu là một kẻ cực kỳ bênh vực người phe mình, mấy anh em của cậu ta dù có ngu cũng phải che chở, bèn tiếp tục kéo Lạc Lâm Viễn, "Đi mau, chẳng phải mày ghét nhất phơi nắng à?"
Lạc Lâm Viễn bị cái nhìn của Du Hàn làm cho thất thần, Phương Tiếu lôi cậu đi cậu liền đi theo, hoàn toàn quên mất mình ghét Phương Tiếu đổ mồ hôi thế nào, mặc cho đối phương khoác bả vai ôm mình rời khỏi, còn không đề phòng cậu ta nhân cơ hội vò mái tóc mình.
Danh Sách Chương: