Trong khi nói chuyện, hai người đã về đến lớp học. Từ cửa sổ của lớp 3 có thể nhìn thấy sân thể dục, ngoài ra cũng nhìn được một góc sân bóng rổ.
Phương Tiếu thò nửa người ra ngoài cửa sổ, chật vật ngó nghiêng mãi, cuối cùng mới thở hồng hộc quay đầu lại, "Hết hi vọng rồi, từ cửa sổ lớp chúng ta không nhìn thấy hoa khôi trường và thầy Du."
Sau khi nhận ra Du Hàn không phải thằng cha cặn bã cắm sừng anh em của mình, Phương Tiếu lại thân thiết gọi lại biệt danh của Du Hàn, thầy Du.
Lạc Lâm Viễn kiêu ngạo, trợn to mắt nói: "Tao không muốn xem, mày nói linh tinh cái gì đấy!"
Phương Tiếu hiểu rõ tính cậu, "Rồi rồi rồi, mày không muốn xem."
Lạc Lâm Viễn nói không muốn xem nhưng lúc cầm cốc nước đi ngang qua trước cửa sổ vẫn vô thức phóng tầm mắt ra. Quả nhiên không nhìn thấy, cậu mất mát cụp mắt xuống, trở về chỗ của mình, lấy điện thoại nằm nhoài người ra phía trước.
Cậu nhấn mở khung chat của mình và Du Hàn, thực ra cậu không hay tán gẫu với anh lắm trên mạng, khung chat trống trơn, kéo xuống một cái đã xem hết.
Lạc Lâm Viễn gõ ngón tay lên màn hình, câu được câu chăng nói chuyện với Phương Tiếu ở bên cạnh. Phương Tiếu giật mình, hóa ra bạn thân của cậu ta đã đơn phương người ta từ rất lâu rồi, triệu chứng rõ ràng thế này mà cậu ta vẫn không phát hiện ra.
Cả buổi chiều Lạc Lâm Viễn luôn trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây, vất vả lắm mới trụ được đến giờ tan học.
Phương Tiếu chạy đến ngồi cạnh cậu, gương mặt háo hức muốn hóng hớt, trên người còn đang nóng hừng hực. Lạc Lâm Viễn chê bai cậu ta, "Người mày nóng thế, đừng có ngồi đây chắn mất gió."
Phương Tiếu bị ghét bỏ suýt chút nữa xù lông lên, "Chẳng phải tao chỉ muốn bày mưu tính kế cho mày thôi sao?"
Lạc Lâm Viễn xoay đầu sang, gò má kề lên trang sách phình ra một mảng thịt nhỏ, giọng cậu cũng lầu bầu: "Mày thì có thể nghĩ ra được trò gì chứ?"
Phương Tiếu thấy môi cậu dẩu lên, giữa hàng lông mày cau lại, hai gò má hồng hào, trông dáng vẻ trở nên nhỏ bé hơn hẳn, cảm giác một người đàn ông khi rơi vào lưới tình đúng là khó lường, nói lạnh lùng đúng là cũng có lạnh lùng, bảo đáng yêu đúng là cũng rất đáng yêu, trình độ lật mặt như diễn Xuyên kịch(*).
(*) Kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc).
Lạc Lâm Viễn thấy Phương Tiếu giơ tay lên, nhìn một cái là biết bàn tay toàn mồ hôi kia sắp "chào hỏi" mặt cậu, dọa cậu vội vã trốn ra sau.
Vị trí ngồi của Lạc Lâm Viễn ngay sát cửa sổ, thời tiết hiện tại khá nóng, cửa sổ đang mở, tấm rèm chỉ kéo một nửa, cũng không biết đã bao nhiêu năm không giặt mà xỉn màu vương đầy bụi.
Bình thường Lạc Lâm Viễn đều tránh xa cái rèm này, hôm nay bị Phương Tiếu ép đến, cả người cậu suýt chút nữa bị tấm rèm bao lấy, nhưng cậu quay lưng về phía cửa nên không biết tình huống phía sau thế nào.
Phương Tiếu thì nhìn thấy rất rõ, mở to mắt muốn kéo cậu lại. Lạc Lâm Viễn tưởng cậu ta muốn trêu mình nên càng lùi ra sau nhiều hơn.
Phương Tiếu còn chưa kịp kêu một tiếng bẩn, giữa chừng câu chữ bị kẹt trong cuống họng. Cả gương mặt cậu ta đỏ lên vì nhịn cười, đôi mắt ếch lồi cứ cố gắng trưng ra gương mặt ngầu lòi, mang lại biểu cảm khá là hài hước.
Lạc Lâm Viễn nhìn thấy gương mặt Phương Tiếu thì mới nhớ ra rèm cửa sổ sau lưng rất bẩn, nhưng cậu không phanh được lực của mình nữa, chỉ nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ vang lên, tưởng lưng sẽ va vào một bức tường cứng nhắc nhưng cuối cùng sống lưng lại đập trúng vào một cơ thể mềm mại.
Cũng không hẳn là mềm mại, trong mềm có cứng, tỏa ra nhiệt độ cao, còn có mùi hương dễ ngửi quen thuộc.
Ban đầu Phương Tiếu suýt nữa đã định kéo Lạc Lâm Viễn lại, cho đến khi cậu ta nhìn thấy thầy Du hồn nhiên đi ngang qua.
Du Hàn vốn đang cau mày suy tư ở ngoài hành lang, khi đi ngang qua lớp học thì đúng lúc quay đầu va phải ánh mắt của Phương Tiếu, cũng nhìn thấy Lạc Lâm Viễn sắp ngã ngửa về phía cửa sổ đằng sau.
Trước khi kịp suy nghĩ, anh đã xốc rèm cửa sổ lên, ôm được nửa người cậu.
Cũng không biết Lạc Lâm Viễn cãi nhau với bạn cậu ồn ào đến mức nào mà có thể suýt chút nữa ngã ra ngoài cửa sổ cao bằng nửa người.
Tay anh đỡ lấy eo cậu, vốn dĩ định đẩy một cái để cậu đứng vững lại, không ngờ vừa mới chạm đến eo đã cảm giác được cơ thể này đang run lên bần bật, gáy cũng đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Phương Tiếu chứng kiến Lạc Lâm Viễn mặt mũi ửng hồng dựa lưng lên người Du Hàn, rõ ràng chưa quay đầu lại nhưng biểu cảm đã bán đứng cậu, Lạc Lâm Viễn biết người phía sau là ai.
Du Hàn ho nhẹ, một tiếng khụ thôi khiến Lạc Lâm Viễn tỉnh táo lại. Cậu chậm rãi đứng lên, xoay người lại, cố tỏ ra mặt không cảm xúc, "Sao cậu lại tới đây?"
Du Hàn nói: "Cậu ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong, anh liền đi ngang qua cửa sổ, chờ Lạc Lâm Viễn ở cửa lớp.
Lạc Lâm Viễn quay đầu xin sự trợ giúp từ Phương Tiếu, ai ngờ tên kia đã nằm bò xuống giả chết, nhưng tay trái lại lặng lẽ thò ra từ dưới cánh tay phải, giơ ngón tay cái lên cổ vũ cho cậu.
Cái tên này chỉ giỏi chém gió chứ không được tích sự gì cả!
Lạc Lâm Viễn đành phải thu dọn cặp sách, đá vào chân ghế của Phương Tiếu, "Nhường đường, mày chắn lối đi rồi."
Phương Tiếu nhấc chân ghế, cười hì hì hơi dịch chuyển về phía trước, cũng không nằm úp sấp nữa mà nháy mắt tiễn cậu rời đi, tựa như chuyến đi này cậu không chỉ đơn thuần nói chuyện một câu mà là bỏ trốn cùng với người đàn ông của mình.
Thực ra tư tưởng của Phương Tiếu rất thoáng, trái ngược với Lạc Lâm Viễn. Bởi vì cậu ta đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, cho dù mày thích đàn ông hay phụ nữ thì cũng không có gì khác nhau, anh em ủng hộ mày, chuyện này không có gì đặc biệt hết.
Trước đây khi cậu và Hạ Phù yêu nhau, Phương Tiếu đã nhiệt tình như vậy. Cậu đã từng e ngại thỉnh thoảng bạn mình sẽ lộ ra bộ mặt của mấy bà thím, tính cách thì dông dài, bây giờ tất cả những khía cạnh này lại khiến cậu mê tít.
Rốt cuộc vẫn là vì sợ mà thôi, sau khi phát hiện ra xu hướng tính dục của bản thân, sự ủng hộ của bạn bè là thứ khiến người ta an tâm, không gì có thể sánh được. Có thể được làm bạn với Phương Tiếu đúng là tốt quá!
Lạc Lâm Viễn đi tới cửa trước, Du Hàn chống hai tay lên thanh vịn inox, đầu hơi cúi, mắt nhìn xuống bên dưới.
Nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng không nhìn thấy nhưng anh vẫn biết người phía sau là Lạc Lâm Viễn, bèn từ từ quay đầu lại.
Du Hàn hỏi cậu: "Vừa rồi cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, mặc dù cậu và Du Hàn ít khi tán gẫu trên mạng, nhưng ngoài đời vẫn gặp nhau, cậu không nên quá xoắn xuýt vụ lịch sử chat.
Cậu lắc đầu rồi lại gật đầu, thái độ không rõ. Lạc Lâm Viễn nói: "Tối nay chúng ta có học thêm không?"
Du Hàn dịch chuyển tầm mắt từ trên gương mặt xuống tay cậu, "Sao cậu lại hỏi tôi câu này?"
Lạc Lâm Viễn không hiểu, thấy Du Hàn nhìn tay mình thì vô thức giấu tay ra sau, "Ý cậu là sao?"
Du Hàn nói: "Là tôi dạy cậu học thêm, cậu trả tôi tiền. Học hay không học phải do cậu quyết định."
Lạc Lâm Viễn không thích Du Hàn nói như vậy, nghe cứ như đang giao quyền lên tiếng cho cậu, nói tới mức khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên gượng gạo.
Lạc Lâm Viễn: "Vậy học thêm nhé?"
Du Hàn thấy cậu giấu tay đi thì nghiêng tầm mắt theo, "Không học."
Lạc Lâm Viễn bị anh ức hiếp nổi cáu nhưng lại không dám phát hỏa.
Du Hàn trêu cậu như vậy làm gì, chốc lại nói do cậu quyết định, chốc lại nói anh không dạy.
Cậu ấm ức đỏ cả mặt, cứ nhìn chằm chằm vào Du Hàn không thôi, "Vì sao?"
Du Hàn khoanh tay, không thèm nhìn cậu, "Đã học bổ túc mấy hôm rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."
Lạc Lâm Viễn: "Tôi không muốn nghỉ."
Du Hàn: "Nghỉ ngơi một chút không tốt sao? Cậu đi chơi với bạn bè."
Lạc Lâm Viễn không hiểu: "Chơi gì cơ?"
Cuối cùng Du Hàn cũng chịu nhìn cậu, sâu xa nói: "Làm sao tôi biết mấy cậu chơi gì, dù sao chơi cũng tốt hơn là học bổ túc, học thêm rất vô vị."
Danh Sách Chương: