• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện còn bi thảm hơn cả khi phải đi học lại sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ là gì? Đó là sau khi bạn và bạn trai của bạn mới làm xong việc người trưởng thành nên làm, eo vẫn còn nhức, lưng vẫn còn đau thì mai vẫn phải đi học.

Lạc Lâm Viễn tỉnh lại, nằm cử động trên giường, mặc dù cơ thể đã được vệ sinh sạch sẽ nhưng chỗ nào cũng đau, đau tới mức cậu không chịu được, tay nắm góc chăn nằm trên giường âm thầm rơi nước mắt, tuyệt vọng quá đi mất!

Du Hàn làm xong bữa sáng đi tới, thấy cậu khóc thì giật mình, còn chưa kịp hỏi han thì đã thấy công chúa nhỏ nhà họ Lạc vốn quen ăn diện chú trọng hình tượng đã khóc nổ bong bóng mũi, dùng giọng khàn đặc nức nở nói: "Em không muốn đi học..."

Du Hàn: "..." Anh là thủ phạm khiến Lạc Lâm Viễn khóc lóc không muốn đến trường, nhất thời cũng không biết có nên cười không, Tiểu Viễn của anh quá đáng yêu.

Du Hàn tiến tới dỗ người bế cậu ra khỏi chăn, Lạc Lâm Viễn vô lực đặt tay lên eo anh, cả người mềm oặt như cọng bún. Anh cầm khăn lau mặt cho cậu, lúc này Lạc Lâm Viễn mới hốt hoảng nhận ra mình vừa mất mặt như thế nào, vội vàng giành lấy khăn mặt, vệ sinh sạch sẽ rồi lại trốn vào trong chăn.

Lòng Du Hàn mềm nhũn, thế nhưng vẫn phải đi học, nếu không sau khi thi Đại học thì yêu xa thật à? Mặc dù anh có lòng tin với chính mình, nhưng anh càng muốn đặt Lạc Lâm Viễn vào nơi mình có thể để mắt tới hơn.

Từ đánh răng rửa mặt đến ăn sáng, gần như tất cả đều do Du Hàn ôm hết việc. Lạc Lâm Viễn trải qua đêm động phòng đầu tiên, khắp cả người đều viết đầy chữ Tui mệt mỏi tui không muốn động đậy, cứ thế ra sức làm nũng với anh.

Mãi đến khi Du Hàn mặc đồng phục cho cậu, thu dọn cẩn thận cặp sách cho hai người xong, Lạc Lâm Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm lấy ngón út anh, mắt cún con nhìn anh, nói: "Thật sự không thể xin nghỉ sao?"

Du Hàn nắm ngược tay cậu, "Không được, bảo bối ngoan, cố gắng lên lớp."

Được rồi, Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, lần sau có thể thử cho Du Hàn chịu một tối xem sao, để anh còn biết cảm giác sáng hôm sau còn muốn đi học nữa không. Nếu cậu mà làm top thì cũng có thể đàng hoàng đến trường được.

Đến trường rồi, nguyên cả tiết học, đương nhiên là tinh thần Lạc Lâm Viễn vẫn không tốt, lúc này hai quầng thâm mắt hiện lên, dáng vẻ túng dục quá độ. Phương Tiếu không để ý, bởi vì cậu ta cũng ngủ đến giữa trưa, vốn dĩ cũng không phải thanh niên nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Đến trưa, Phương Tiếu đi ăn cơm với cậu, lúc này cậu ta mới nhận ra Lạc Lâm Viễn đứng ngồi không yên, chỉ thấy thằng bạn mình thay đổi tư thế liên tục, giống như thù ghét cái ghế kia kinh khủng.

Bông hoa Lạc yêu kiều ngày xưa tựa như bị mưa trút xuống, trở nên héo úa tàn phai. Thế nhưng Phương Tiếu không hề biết cơn mưa của đối phương mang họ Du, hồn nhiên hỏi: "Mày làm gì thế? Bị trĩ à?"

Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa muốn đánh người.

Đôi khi mấy tên trai thẳng chỉ ăn ngay nói thẳng thôi cũng có thể vô tình nói trúng một phần của sự thật, đã vậy Phương trai thẳng còn rất lắm điều, chỉ cảm thấy hôm nay Lạc Lâm Viễn gọi thức ăn ngoài quá thanh đạm, một cháo một miến, còn có vài phần bánh ngọt.

Lạc Lâm Viễn lần lượt đụng vào từng món nhưng không cảm thấy ngon miệng, vì vậy ôm bụng ngồi đó uống nước nóng, thỉnh thoảng kiểm tra WeChat, thấy có tin nhắn thì cười, không thấy tin hồi âm ngay thì gương mặt nhỏ đanh lại, giống như thời tiết tháng ba, nói trở mặt là trở mặt được ngay hệt như một đứa trẻ con.

Phương Tiếu nói: "Ăn thêm chút nữa đi, đừng chỉ lo cắm đầu yêu đương."

Lạc Lâm Viễn: "Ăn không vô, khó chịu."

Phương Tiếu: "Ngủ không ngon à? Tối hôm qua làm gì đấy?"

Lạc Lâm Viễn: "Yêu đương."

Phương Tiếu: "... ... ... ... ... ... ... ..." Chỉ có sự im lặng tuyệt đối mới có thể biểu đạt được tâm trạng hiện giờ của cậu ta, thật ra Phương Tiếu không có nhu cầu muốn biết sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ của anh em mình, bởi vì cậu ta có cảm giác phẫn nộ giống như cải trắng của mình bị heo ăn mất.

Thế nhưng giữa Lạc Lâm Viễn và Du Hàn, nhất thời cậu ta lại không thể phân biệt nổi rốt cuộc ai mới là heo, ai mới là cải trắng.

Về lý mà nói ngoại hình của hai người này đều rất đẹp, chỉ là con người Du Hàn rất tốt, nhiệt tình hào phóng, cứng cỏi kiên cường, nếu đặt vào trong phim ảnh thì chính là kiểu nam chính còn sống sót, biết quay lại trả thù.

Lại nhìn sang anh em của mình, ngoại trừ gương mặt ra thì không còn gì khác. Thấy vẻ mặt Phương Tiếu thật sự cạn lời, Lạc Lâm Viễn cũng mặc kệ, mở miệng nói: "Không chấp nhận được chứ gì? Muộn rồi, ý kiến ý cò gì thì phun miến vừa ăn ra đây."

Phương Tiếu đặt đũa xuống húp canh, "Không có cửa đâu, tiêu hóa rồi." Chậc chậc chậc, nhìn đi, tính chó ghê.

Nếu như Lạc Lâm Viễn nghe được lời nói trong lòng Phương Tiếu, kiểu gì cũng tranh luận một câu, "Tính chó cũng có người cưng chiều, mày có không, hả?"

Ăn được một nửa thì Du Hàn tới, anh xách túi nilon ngồi xuống bên cạnh Lạc Lâm Viễn, chào hỏi với Phương Tiếu. Mặc dù Phương Tiếu khó nhìn thẳng vào hai thanh niên đã thoát khỏi phận trai tân trước mặt, thế nhưng cậu ta vẫn không nhịn được cái miệng đồi trụy của mình, "Nghe nói cậu ngủ với anh em tôi rồi hả?"

Du Hàn vốn đang nắm cổ Lạc Lâm Viễn, định hỏi cậu có đau không, vừa nghe thấy Phương Tiếu hỏi thì gương mặt đỏ lựng, vẻ mặt vô cùng bối rối.

Lạc Lâm Viễn bảo vệ chồng, "Nói gì thế, là tao ngủ với cậu ấy."

Phương Tiếu: Khác cái méo gì vậy?

Du Hàn tới để đưa thuốc cho Lạc Lâm Viễn, tối hôm qua sau khi cậu ngất đi, anh đã ra ngoài tìm rất lâu mới thấy một tiệm thuốc 24h.

Bôi thuốc cho cậu xong, sáng nay cứ bám riết lấy nhau ở nhà nên quên không nhét vào cặp sách cho Lạc Lâm Viễn. Anh sờ trán cậu, nói: "Phát sốt thì nói với anh."

Lạc Lâm Viễn nói đùa: "Học sinh ngoan định dẫn em trốn học à?"

Đang trong lớp học nên Du Hàn kiềm chế suy nghĩ muốn hôn cậu, thấp giọng nói bên tai Lạc Lâm Viễn: "Dẫn em bỏ trốn."

Kỳ đà cản mũi Phương Tiếu ngồi đối diện trợn trắng cả mắt, lúc này cậu ta nhìn thấy một người ở cửa lớp, bèn đá Lạc Lâm Viễn một cước dưới gầm bàn. Lạc Lâm Viễn lườm cậu ta, Phương Tiếu bĩu môi ra hiệu cho cậu nhìn ra ngoài phòng học. Cô gái đang đứng bên ngoài nghịch tóc trong ánh nắng, như có như không liếc vào trong lớp, là Hạ Phù.

Lạc Lâm Viễn đứng dậy đi ra ngoài, Phương Tiếu ngồi tại chỗ bắt đầu thấy lúng túng, cười ha ha với Du Hàn, "Sắp đến sinh nhật Hạ Phù, chắc là đến nói chuyện này."

Du Hàn nhét thuốc vào ngăn bàn học của Lạc Lâm Viễn, sau đó lật xem lịch học buổi sáng của cậu, kiểm tra ghi chép bài vở, "Tôi biết, cô ấy cũng mời tôi."

Phương Tiếu ồ một tiếng, nghĩ thầm sao Lạc Lâm Viễn lại quẳng cậu ta ở lại trong sự gượng gạo thế này, cậu ta không biết nên nói gì với Du Hàn.

Du Hàn như nhìn ra sự bất an của Phương Tiếu, cười nhẹ nói: "Không sao, tôi tin cậu ấy."

Đúng là một người đàn ông ấm áp! Phương Tiếu thầm thở phào, vừa mới nhẹ nhõm nghĩ như vậy thì Du Hàn đứng lên, nói: "Tôi thấy chắc cậu ấy không bàn bạc xong ngay được đâu, cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây. Cậu giúp tôi nhắc Tiểu Viễn nhớ uống thuốc nhé."

Phương Tiếu suýt chút nữa muốn động thủ giữ chặt anh lại, vậy mà chỉ có thể bất lực, đã nói là tin tưởng rồi cơ mà? Gã đàn ông cặn bã Lạc Lâm Viễn ứng phó xong với bồ cũ quay lại, phát hiện ra người yêu hiện tại không thấy đâu thì chẳng phát rồ với cậu ta à?

Thế nhưng liên quan gì đến cậu ta? Phương Tiếu tui đây chỉ là một trai thẳng vô tội thôi mà.

Kẻ phụ bạc Lạc Lâm Viễn lại chẳng hề hay biết mâu thuẫn nội bộ về mình, cậu cảm thấy cậu và Du Hàn ngay cả chuyện xxx cũng đã làm rồi, vừa mới làm tối hôm qua nên sáng nay tốt xấu gì cũng có chút đặc quyền, vì thế dám lộng hành đi ra, còn không nhớ để lại cho Du Hàn một liều thuốc an thần.

Quả nhiên Hạ Phù đến hỏi cậu chuyện sinh nhật, Lạc Lâm Viễn dứt khoát nói: "Tôi nhớ rồi, còn việc gì không?"

Hạ Phù suýt chút nữa nghẹn không thành lời, "Cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?"

Lạc Lâm Viễn ngẩn ra, vẻ mặt hiện sự khó xử nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Dù sao chúng ta đã chia tay rồi."

Hạ Phù cắn môi, "Chia tay rồi thì không thể làm bạn sao?"

Lạc Lâm Viễn chậm rãi chớp mắt, ánh mắt trời lóe lên trong mắt cậu giống như vì sao, đây là đôi mắt Hạ Phù thích nhất.

Cậu nhịn không quay đầu nhìn về phía lớp học của Du Hàn, nói: "Tôi cảm thấy không thể."

Hạ Phù kinh ngạc nhìn cậu, đang muốn chất vấn vì sao cậu vẫn đồng ý đến sinh nhật tôi thì ngay sau đó, Lạc Lâm Viễn đã giải thích thắc mắc trong lòng cô, "Hạ Phù, mặc dù nói như thế này rất có lỗi, nhưng tôi đã có người yêu rồi, tôi thích cậu ấy cho nên không thể trở thành bạn bè với cậu được."

____________

Lời editor: Mặc dù Viễn Viễn tính khí thất thường, kiêu ngạo chảnh cún nhưng mà mình nghĩ ta có thể hiểu được =))) Tại ẻm được chiều từ nhỏ rồi. Nhưng cũng không thể phủ nhận công chúa rất nice với phái nữ, như trong truyện đã đề cập thì cậu ấy được mẹ dạy dỗ từ nhỏ. Minh chứng rất rõ từ vụ chia tay với Hạ Phù, rồi che chắn cho Đào Tình ở sân bóng, mình đánh giá bạn ấy rất cao ở điểm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK