Do ngồi máy bay suốt nhiều giờ đồng hồ, buổi trưa lại chẳng nghỉ ngơi nên Bảo Nhi cảm thấy rất mệt mỏi. Nhận thấy nó như vậy, thợ làm tóc hiểu ý liền đưa tay lên day hai thái dương của nó. Đang nhắm mắt, Bảo Nhi chợt giật mình, theo bản năng, nó đứng bật dậy. Thợ làm tóc còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt nhanh trước mặt rồi vòng qua sau lưng, giây tiếp theo, cô ta hét thảm thiết vì hai cánh tay đã bị vặn ngược.
Bảo Nhi nhíu mày, cô gái trước mặt đã bị nó chế ngự hoàn toàn, ""Cô tính làm gì?""
Có lẽ do mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoặc không nghĩ Bảo Nhi lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nên cô ta chỉ sợ hãi lắp bắp, ""Tôi... tôi...""
Đúng lúc đó, Lee Hanna và thư ký Jeong từ phòng ngủ bước ra, nhìn thấy cảnh tượng này, Jeong thì hoảng sợ, còn Lee Hanna thì vẫn bình tĩnh, ""Con làm gì vậy? Bỏ cô ta ra đi.""
Bảo Nhi khẽ ""hừ"" một tiếng, lúc này nó đã nhận ra cô gái này rõ ràng chẳng có một chút nguy hại, chỉ là nó tự mình phản ứng hơi quá. Vì vậy, nó đẩy cô ta về phía trước, khiến cho cô ta va mạnh vào ghế rồi ngã uỵch xuống đất.
Jeong theo lời của Lee Hanna bước đến dìu cô ta dậy. Khi đứng vững, mặt hai người đều cắt không còn một giọt máu, cô gái làm tóc thì sợ đến mức chẳng nói nên lời. Thấy thế, Bảo Nhi cười lạnh, ""Ai khiến cô có ý tốt động vào huyệt thái dương của tôi? Trước khi tôi đánh gãy tay cô thì thức thời mang cả người và đồ của cô cút!""
Như được ân xá thoát khỏi án tử hình, người thợ làm tóc vùng khỏi tay thư ký Jeong, không quản cái chân vì bị va đập mà khập khiễng ""chạy"" mất. Cô ta cũng quên thu dọn tất cả đồ đạc của mình. Jeong nhận thấy tâm trạng của Bảo Nhi không tốt, hơn nữa, sau khi bị nó chỉnh giáo, cô ta cũng đã biết rõ tính tình của Bảo Nhi, chẳng dại gì mà ở lại lâu, cô ta cũng nối tiếp người thợ làm tóc và vài người phụ giúp của cô ta nói là có chút chuyện và xin Lee Hanna cho ra ngoài.
Cả căn phòng bảy người giờ chỉ còn có hai người, chiếc ghế tựa màu đen thì nằm chỏng chơ dưới đất, Lee Hanna nhìn vẻ mặt của Bảo Nhi, không biết nói gì hơn ngoài hỏi, ""Cô ta làm gì con vậy?""
""Không có việc gì đâu, con hơi nhạy cảm quá thôi."" Nói rồi, nó đi đến trước bàn trang điểm. Lúc này, trên bàn vẫn còn bày đầy đủ máy ép tóc, lược, thuốc nhuộm với đầy đủ các loại màu,... Sau khi chọn được vài món ưng ý, nó nói, ""Mẹ đang định đi đâu thì đi đi, không cần gọi ai nữa đâu, mấy cái này đơn giản thôi, chắc con cũng tự làm được.""
Lee Hanna nhìn cánh cửa buồng tắm khép mà chỉ biết buông tiếng thở dài. Đứa nhỏ này càng ngày càng trái tính trái nết, đôi khi bà cũng chẳng biết phải làm sao thì con gái mình mới hài lòng.
Đứng trong nhà vệ sinh, trước khi bắt đầu, Bảo Nhi lẩm bẩm, ""May mà tôi chưa quá nặng tay với cô."" Hôm nay, nó hành xử như vậy cũng là điều dễ hiểu. Bởi huyệt thái dương là nơi nhạy cảm và cũng là điểm yếu duy nhất của nó. Nếu cô gái đó mà là sát thủ, chỉ cần đánh vào đây thì ngay lập tức nó sẽ mất mạng.
Hai tiếng sau, Bảo Nhi rốt cuộc cũng bước ra. Nó mặc áo choàng tắm, ung dung cầm một chiếc khăn lau mặt rồi sau đó ra góc phòng để sấy tóc.
Xong xuôi tất cả, nhìn kiểu tóc mới của mình ở trong gương, Bảo Nhi tặc lưỡi, ""Cũng không tồi, nhưng xem ra mình không ôm giấc mộng làm nhà tạo mẫu tóc được rồi."" Một kiểu đầu đơn giản như vậy mà nó loay hoay đến tận hai tiếng đồng hồ, đúng là phiền muốn chết.
Khi Lee Hanna quay lại thì cũng đã là hơn mười một giờ đêm. Lúc này, Bảo Nhi vẫn đang ngồi xem phim chăm chú, tuy vậy, nhưng nó vẫn biết vừa rồi có tiếng mở, đóng cửa, ""Mẹ...""
Lee Hanna đưa cho thư ký Jeong túi xách, phân phó cho cô ta đi xử lý nốt một vài công việc rồi mới ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi. Bà chăm chú nhìn nó một lát, cuối cùng cũng nghiêm túc lên tiếng, ""Đừng thay đổi kiểu tóc nữa, từ bây giờ cứ để như thế này đi, trông con hiền hơn nhiều.""
Mắt Bảo Nhi vẫn dán chặt vào màn hình, ""Thế bình thường mặt con ác lắm à?""
Lee Hanna gật đầu, ""Có lẽ vậy.""
Thế thật ư? Bảo Nhi bán tín bán nghi, nó nhuộm tóc đen rồi cắt ngang vai cụp đuôi là bởi vì khi search trên mạng, đây là kiểu tóc dễ làm nhất, hai là do nó cũng chẳng muốn cứ đến cuối tháng là phải đi nhuộm lại tóc, nhưng bây giờ chắc phải bổ sung thêm công dụng thứ ba... Kiểu tóc này như lời mẹ nói, giúp mặt nó trông hiền và tạo thiện cảm với người đối diện hơn nhiều.
Đương nhiên, Lee Hanna không hề biết, Bảo Nhi lại coi lời nói đùa của bà là thật.
Trưa hôm sau, lúc đang dùng bữa, Bảo Nhi nghe tiếng Lee Hanna đề nghị, ""Tối nay tám giờ buổi đấu giá thời trang sẽ bắt đầu. Lát mẹ đi công chuyện một lúc, bảy giờ sẽ về để đi cùng con.""
Bảo Nhi uống một ngụm nước, từ tốn từ chối, ""Đi cùng mẹ ít nhiều thân phận sẽ bị lộ. Với lại, truyền thông và đám phóng viên cũng là thứ con ghét nhất.""
""Cũng tập dần đi là vừa, buổi đính hôn cuối tháng sau là lúc công bố với báo chí về thân phận của con ở Nguyễn gia, khi đó, có tránh cũng không được.""
Tay cầm dĩa của Bảo Nhi khựng lại, ""Lần này mẹ cũng giống ba, nhất định bắt con làm ba cái việc chướng tai gai mắt đó à?""
Lee Hanna cau mày, thu lại nụ cười, ""Chướng tai gai mắt? Con dùng từ cẩn thận một chút."" Sau lời đó, Bảo Nhi không nói gì nữa, khắp căn phòng thỉnh thoảng chỉ vọng lại vài tiếng dao, nĩa lạch cạch. Lee Hanna chán nản, chẳng buồn ăn thêm bất cứ thứ gì, bà lau miệng rồi đứng lên, chậm rãi nói, ""Dù không đi cùng mẹ nhưng tối nay nhất định con phải đến. Không phải ban đầu khi mẹ hỏi con, con có muốn đi cùng mẹ đến Anh dự buổi đấu giá thời trang không, con đã trả lời là có đấy ư?""
Khi Lee Hanna đi rồi, Bảo Nhi vẫn còn ngồi ở bàn ăn rất lâu, mặc dù suốt thời gian sau đó nó chẳng ăn thêm bất cứ thứ gì. Mẹ không nói sai, hai từ ""có ạ"" khi đó được nó thốt ra rất nhanh, nhưng mẹ nào biết lúc đó nó đâu có nghe rõ mẹ nói đến Anh để làm gì, nó chỉ biết là mình không muốn gặp ba cho đến khi ông về Hàn Quốc. Bấy lâu nay, nó chưa bao giờ có suy nghĩ kháng cự như vậy, nhưng lời nói tuyệt tình của ba về Hà Duy đã làm nó vô cùng thất vọng. Từ nhỏ nó đã luôn nghĩ rằng, ba là người tuyệt nhất, đồng thời dù có bất cứ chuyện gì cũng có thể dung túng cho nó, thậm chí là người chẳng bao giờ nỡ lòng làm nó tổn thương. Chính bởi vì những ý nghĩ chắc như đinh đóng cột đó tồn tại trong đầu, nên bây giờ nó mới nhận ra là mình đã trèo quá cao để rồi ngã... ngã vô cùng đau!
Bảy giờ đồng hồ nữa nhanh chóng trôi qua, chưa tới một tiếng nữa, buổi đấu giá thời trang sẽ bắt đầu.
Khóe môi Bảo Nhi chậm rãi cong lên. Có thể mẹ thường ngày rất dễ tính, nhưng một khi mẹ đã quyết, thì không ai có thể thay đổi ý kiến của mẹ. Thôi thì xem như vận động nhẹ vậy, nó cũng chẳng muốn vì chuyện cỏn con này mà làm mẹ phật lòng.
Ba cô nhân viên vào phòng đã lâu mà mãi vẫn chưa thấy Bảo Nhi mở miệng phân phó, cuối cùng một người nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm, bèn lên tiếng, ""Tiểu thư, cô chọn quần áo đi ạ. Chuyên gia make up cũng đã đến rồi.""
Bảo Nhi nhìn những bộ váy áo rồi những món phụ kiện như giày cao gót, đồ trang sức,... được bày ra ở trước mặt, trầm mặc giây lát rồi ra lệnh, ""Các cô về đi.""
""Nhưng thưa...""
""Thư ký Jeong có bảo là tôi hơi khó chiều không?"" Bắt gặp vẻ mặt ngơ ngẩn của đám người trong phòng, nó lạnh nhạt nói tiếp, ""Tôi đang tạo điều kiện cho các cô đấy, đi sớm đi thì hơn.""
Ba nhân viên tư vấn thời trang cùng hai chuyên gia make up lập tức xin phép ra ngoài.
Căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Bảo Nhi suy tư, không biết nên mặc gì trong đống váy áo này. Nhìn đâu cũng thấy váy to và rườm rà như váy cưới, không có một cái quần nào, nếu không có người đứng sau phụ giúp thì vô cùng mất thời gian, bấy giờ, nó đã thấy vô cùng hối hận vì đã đuổi đám nhân viên kia.
Tuy nhiên ở cuối giá treo may mắn có vài bộ có chân váy xòe quá gối, nó lấy một một bộ có chân váy màu đen đi cùng với kiểu áo sơ mi trắng đơn giản, đồng thời lấy thêm một đôi giày cao gót hồng phấn, chậm rãi thay và đi từng thứ một. Khi xong xuôi, Bảo Nhi chọn một chiếc túi xách đi kèm, tự mình điểm qua một chút phấn son, nhìn khuôn mặt ở trong gương, nó đoán trang điểm nhẹ và mặc đơn giản như thế này giữa một buổi đấu giá thời trang đâu đâu cũng thấy váy áo lộng lẫy chắc là chẳng có vấn đề gì, cùng lắm, là nó làm nền cho kẻ khác cũng được.
Vừa ra khỏi phòng đã bắt gặp dáng vẻ sốt ruột của thư ký Jeong, Bảo Nhi cau mày, cô ta mỗi khi gặp nó đừng có lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt như thế này có được không? Đúng là muốn kéo tâm trạng của nó xuống theo mà.
Thư ký Jeong sau khi nhìn thấy Bảo Nhi đi ra thì lấy lại vẻ kính cẩn, cô ta đi theo nó, trước khi nó lên xe thì nhanh chóng truyền đạt lại toàn bộ lời của Lee Hanna đã dặn, đồng thời cũng đưa cho nó một vài thứ, ""Tiểu thư, đây là thiệp mời sự kiện của cô. Chủ tịch nói cô sẽ tham dự với tư cách là em họ của nam ca sĩ Park Jun Ho. Khi buổi đấu giá bắt đầu, nếu gặp bộ sưu tập ưng ý, cô có thể thông qua anh ta để ra giá.""
""Tôi biết rồi."" Dứt lời, cánh cửa xe đóng sầm lại.
Jeong nhìn theo chiếc xe mãi cho đến khi nó hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường phố, lẩm bẩm, ""Đúng là vị tiểu thư khó chiều!""
Ngay sau đó, một chiếc lamborghini đậu ở cửa khách sạn cũng đồng thời lăn bánh. Vị thiếu gia ngồi ở trên xe hơi nghi hoặc. Bảo Nhi ư? Cô ta làm gì ở đây vậy?
Vị phu nhân ngồi bên cạnh anh ta bấy giờ mới lên tiếng, mặc dù mắt của bà vẫn đang nhắm nghiền, ""Bảo Nam, con dừng xe làm gì vậy?""
Giọng nói trả lời rất bình thản, nghe không rõ bất cứ cảm xúc nào, ""Không có gì đâu mẹ.""