Quang Anh á khẩu, không biết đáp sao cho phải, Hà My bên cạnh thấy vậy liền tiếp lời, ''Trong lớp xảy ra sự tình như vậy tránh không khỏi sự liên can. Bọn này thì không sao, nhưng mày chưa chắc đã như vậy.''
Nó ngẩng đầu nhìn Hà My, bắt gặp sự quan tâm trong ánh mắt cô, nó nhắm mắt không hề để ý. Nó không bảo Hà My hay ai khác quan tâm đến nó, nhưng bắt gặp loại ánh mắt này trong lòng nó vẫn tránh không khỏi nảy sinh một chút cảm kích. Nhưng đó chỉ là nhất thời, bởi nó là người tuyệt tình, không để tâm đến ai và càng không thích bất cứ ai bận tâm đến mình.
Thùy Trâm nhớ lại tình trạng thảm thương của Lưu Ly, cô tò mò hỏi, ''Sao mày lại đánh Lưu Ly nặng tay như thế, khi bọn tao chưa đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'' Lúc Thùy Trâm vừa đặt chân vào cửa lớp, mùi máu tươi đã xộc thẳng vào mũi cô. Chủ nhân của mùi máu tức Lưu Ly thì không thấy đâu, chắc cô ta đã được đưa vào bệnh viện. Trong lúc đó Thùy Trâm cũng tai lọt tai không nghe mọi người bàn tán, cho nên cô vẫn còn quá mơ hồ, nhất thời không hình dung ra sự việc. Bây giờ lại gặp được nó ở đây, cô hiếu kỳ hỏi ra toàn bộ thắc mắc trong lòng.
''Missteen, bọn họ bắt ép, không muốn tham gia.'' Nó cất giọng trầm trầm, chỉ một câu ngắn gọn đã thuật lại toàn bộ sự việc. Nó biết ở đây không có ai là ngu ngốc, họ sẽ nắm được tình hình dù chỉ với một lời giải thích. Từ xưa đến nay nó luôn thích nói chuyện với người thông minh là vì lý do này, sẽ không phải tốn công mở miệng nhiều.
''Mày nói đùa đấy à? Tao tưởng năm nay hoãn rồi chứ.'' Thùy Trâm chau mày thắc mắc, cô nhớ lần gần nhất giáo viên chủ nhiệm có nói chuyện riêng với lớp. Bà ta bảo năm nay cuộc thi sẽ diễn ra sớm hơn dự định, hình như là vào thứ năm của hai tháng trước thì phải. Nhưng cho đến bây giờ, tính đến thời điểm hiện tại mà cuộc thi lại chưa được diễn ra. Ban phụ trách của trường tác phong làm việc luôn rất nhanh nhẹn, không bao giờ chậm trễ như thế này chứ đừng nói là trong gần hai tháng. Vì vậy Thùy Trâm, cô tưởng năm nay cuộc thi đã bị hoãn cũng không có gì làm lạ.
Bảo Nhi mở mắt, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của Thùy Trâm, nó bèn lạnh nhạt trả lời, ''Có những thứ tưởng vậy nhưng không phải vậy.'' Ai mà biết được cái trường này kỳ quái như thế nào. Thùy Trâm học ở đây lâu hơn nó, cô ta còn không biết thì mắc mớ gì nó phải biết. Ở Hàn Quốc đã đành, ở Việt Nam cũng có mấy cuộc thi vô bổ y hệt, nó thấy nhàm chán đúng là không chịu nổi. Đi học chứ có phải đi thi tài năng, người đẹp, sắc đẹp đâu, việc gì mà lũ người đó phải quan trọng hóa vấn đề, bắt nó phải tham gia cho bằng được như vậy.
Thùy Trâm khóc không ra nước mắt, cô ngậm miệng vì hết nói nổi với cách trả lời của nó. Hà My thở dài, lại tiếp tục chủ đề ban nãy, ''Chỉ vì chuyện này thôi sao? Lưu Ly bị mày đánh bọn tao không biết rõ sống chết. Dù gì cô ta cũng là tiểu thư của tập đoàn Nhữ Dương, nếu cô ta xảy ra mệnh hệ gì thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó bọn tao muốn giúp, cũng khó có thể giúp được mày.'' Tập đoàn Nhữ Dương là tập đoàn dưới trướng, thuộc một trong tám thế lực hùng mạnh nhất Châu Á. Tuy chỉ là một tập đoàn trực thuộc nhưng tuyệt đối đây không phải một hạt sạn dễ nhằn, đánh động vào nó là có thể gây hấn với cả một thế lực lớn mạnh ở phía trên. Vì lý do này khiến cho Hà My rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nếu xảy ra chuyện thì cô không thể ra mặt để giúp nó được.
Tuy Hà My và đám Thiên Vũ có thể dễ dàng một tay đánh sập tập đoàn nhỏ này nhưng cái gì một khi tồn tại mà sau khi mất đi cũng sẽ để lại hậu quả của nó. Thế lực của bọn cô có thể hô phong hoán vũ, xưng vương xưng bá ở Châu Âu nhưng ở Châu Á này chưa chắc đã như vậy. Vì mỗi một địa giới đều có những thế lực riêng biệt khác nhau cùng song song tồn tại, Châu Âu và Châu Á không phải là ngoại lệ. Hai thế lực này có thể hiểu nôm na là hai đường thẳng khác nhau, vậy hai đường thẳng đó là gì? Chúng là hai đường thẳng không thể cắt nhau, càng không thể bị bẻ cong và gặp nhau tại một điểm. Nếu như đi ngược lại với quy định đó thì sẽ là phạm luật, phạm phải quy tắc bất đạo được xây dựng từ hàng trăm, hàng nghìn năm nay. Tình trạng hai thế lực Á và Âu cũng như vậy, hai bên đều lớn mạnh, đều có thể cùng được tồn tại nhưng không thể phạm vào địa giới của nhau, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Sống trong thế giới không đơn giản như vậy nên Hà My rất hiểu câu ''Nước sông không phạm nước giếng,'' cô cũng rất tuân thủ và áp dụng tốt lời răn dạy này. Bạn mà không động vào ai thì sẽ không ai động vào bạn. Nếu bây giờ chỉ vì nó mà cô động vào tập đoàn Nhữ Dương, đánh động đến tất cả các thế lực ở Châu Á thì không hiểu một cuộc chiến khốc liệt nào sẽ diễn ra giữa hai bên. Dư tàn của cuộc chiến này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà sẽ ảnh hưởng đến tất cả các gia tộc ở hai địa giới. Cô cũng không thể vì một người mà làm liên lụy đến những người khác. Và Hà My cũng hiểu trong gia tộc có những kẻ rất ghét cô, nếu chúng muốn nhân cơ hội này để tước quyền thừa kế và dồn cô vào chỗ chết thì cô đúng là chỉ có thể chờ tử thần đến đón mà thôi.
''Hà My, cô nói kiểu gì mà nực cười vậy? Từ trước đến nay những việc tôi làm tôi chưa từng nghĩ đến hậu quả. Nếu tôi để ý đến hai từ này thì làm gì tôi có được ngày hôm nay. Cô nên nhớ điều này, có những câu hỏi nếu mình không nói ra sẽ không bao giờ biết được kết quả, có những hành động mình không làm sẽ không bao giờ dẫn đến thành công. Vậy mai sau mỗi khi cô làm một việc, cô lại sợ hậu quả của nó đem lại thì cả đời cô sẽ chỉ đứng yên một chỗ, cũng sẽ mãi mãi bại dưới tay những kẻ tự tin hơn mình mà thôi.'' Nó cười châm biếm, ánh mắt nhìn Hà My ý khinh thường lộ rõ, không có chút che dấu. Nó không biết hậu quả là gì, cũng như chưa từng làm việc mà sợ hậu quả đem lại. Bởi nó chỉ biết một khi nó ngừng cố gắng, nghĩ tiêu cực về những ảnh hưởng trong tương lai thì nó đã không leo lên được vị trí như bây giờ.
Ví như đi thu nhận những đứa trẻ mồ côi cứng đầu, bỏ bao công sức để đào tạo chúng, thành lập ra một tổ chức có tiếng mà lại sợ có ngày chúng sẽ phản bội thì làm sao nó có được chỗ đứng cho riêng mình, không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai như hiện tại. Cũng như khi đi giết một ông trùm, cướp một lô hàng mà lại sợ người ta bắt được, người ta đuổi giết mình thì nó làm gì có được danh hiệu vững vàng trong giới hắc đạo Châu Á như ngày hôm nay. Chỉ dựa vào hai minh chứng này thôi thì nó đã có thể hoàn toàn coi thường lời nói của Hà My, không phải cúi đầu trước bất cứ thế lực nào ở Châu Á. Huống chi ở địa giới này còn có nhiều nơi có thể lực của gia tộc nó, vậy thì sợ một tập đoàn mắt muỗi không đáng kể như Nhữ Dương mới là một trò cười.
Lời nói của nó khiến tất cả giật mình, ngay cả hai người trầm tính như Bảo Nam và Thiên Vũ đôi mắt thường ngày lạnh lẽo bây giờ cũng phải khẽ nhướn lên. Đám bọn hắn vừa nhìn sơ qua là biết nó là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, tính cách sôi nổi bất đồng, ( có thể coi là được chiều sinh hư ) chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra điều này. Nhưng bây giờ khi nghe những lời lập luận sắc bén được thốt ra từ miệng nó thì họ mới thay đổi cách nghĩ hoàn toàn. Thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa chưa phải chịu khổ bao giờ mà lại có thể nói lưu loát những lời ác độc và đanh thép như thế sao? Rốt cuộc là nó đã phải trải qua những gì trong quá khứ thì mới có được hai bộ mặt như bây giờ. Thiên thần và ác quỷ, hai thái cực này đều tồn tại trong người cô ta, bọn Thiên Vũ không thể coi thường người con gái trước mặt được. Đặc biệt là Thiên Vũ và Bảo Nam, là những người ít nói nhưng nguy hiểm nhất, hai người càng muốn biết nó tiếp cận năm người bọn hắn nhằm mục đích gì.