Quá muộn rồi, kim truyền bị dựt ra, máu chảy dọc xuống bắp tay Bảo Nhi, nó lặng thing để yên cho y tá dùng bông gạc cầm máu cho mình. Nhưng chẳng mấy chốc mảnh gạc đó đã bị thấm đỏ. Cô y tá trẻ mới ra trường dường như chưa gặp trường hợp này bao giờ, hốt hoảng kêu lên, ""Làm sao đây, sao máu lại ra nhiều thế?""
Bảo Nhi nhìn y tá lúng túng, hết kiên nhẫn, nó đoạt lấy đồ sơ cứu trên tay cô ta, chậm rãi nói, ""Để tôi làm, có Acid Tranexamic không? Tôi bị chứng Hemophilia.""
""A, có. Em đợi một chút.""
Y tá chạy đi lấy thuốc, Bảo Nhi mặc kệ dòng nước ấm nóng từ tay nó chảy ra, thẫn thờ nhìn vào vô định. Cứ ngồi mãi như vậy, nó cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Càng ngày càng phiền phức, mọi thứ rất loạn. Bỏ qua việc thân thế nó rốt cuộc có liên quan đến Trần gia hay không. Nhưng ai là người đưa nó vào viện, ai là người đã lờ mờ nhìn ra được quá khứ kinh khủng qua vài vết sẹo do lưỡi lam để lại trên cổ tay nó?
Rốt cuộc, nó không thể phân định rõ, là một học sinh nam mà nó không để ý trong lớp hay là người nó quen. Chắc thuộc trường hợp thứ nhất, bởi không tại sao nó lại chẳng thể xác định được đối phương là ai.
Có phải khi con người ta hoảng loạn vì một điều gì đó, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên mông lung?
Nó chẳng muốn nghĩ gì nhiều nữa, nếu lát nữa người đó có đến đây thì nó sẽ tự khắc biết đó là ai. Sao phải vì một người không biết mặt mà thêm đau đầu. Vì nếu không có anh ta chắc nó đêm qua sẽ chết ở lớp học ư?
Bảo Nhi bật cười, nó thấy hoa mắt. Cái chết đối với nhiều người đôi khi lại là sự giải thoát nhẹ nhàng nhất.
Máu chảy xuống nền nhà tạo thành vũng nhỏ, toàn thân choáng váng, nhưng đời này là vậy, có người muốn sống tiếp cũng không được, lại có người muốn chết đi cũng không được toại nguyện. Bác sĩ và vài vị y tá chạy vào, vết rách do chính Bảo Nhi tạo ra nhanh chóng được xử lý. Xong xuôi, ông ta nghiêm giọng, ""Em học sinh, em không muốn sống nữa à?""
Là vị bác sĩ trong cơn mụ mị Bảo Nhi đã nhận thức. Vượt qua ông ta và hai y tá đứng sau, nó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, nhưng ngoài hành lang vắng tanh ra thì chẳng có điều gì khác, người đó vẫn chưa xuất hiện. Bảo Nhi thu hồi tầm mắt, nó không trả lời câu hỏi của ông ta mà lại đặt câu hỏi, ""Người đưa tôi đến đây là ai?""
Bác sĩ ngạc nhiên, ""Không phải là bạn trai của cháu ư?""
Bạn trai? Nét mặt Bảo Nhi hơi sa sầm, tư duy logic của người nhiều chữ trong đầu chắc khác với những người khác.
Do còn nhiều việc nên vị bác sĩ đó cũng chỉ nghĩ Bảo Nhi đang giận dỗi. Ông ta sau khi dặn nó dưỡng bệnh cẩn thận và uống thuốc đều đặn để bệnh dạ dày khỏi tái phát thì mới đi ra ngoài. Trong phòng bây giờ chỉ còn có nó và cô y tá ban nãy. Cô ta vừa kiểm tra lại cánh tay quấn băng cho nó, vừa ngưỡng mộ nói, ""Em may mắn thật đấy, chàng trai đó có vẻ rất quan tâm đến em.""
Bảo Nhi để cho cô ta nói tiếp.
""Tiền viện phí được cậu ta trả hết rồi, em cứ yên nằm ở đây để theo dõi vài ngày đi.""
Bảo Nhi nhếch môi, trong mắt mọi người nó là kẻ được bố thí? Chắc ai cũng nghĩ nó không có nơi nương tựa. Bằng không tại sao một lời hỏi xem ""người nhà em, bố mẹ em ở đâu"" cũng không có, mà không biết được là người hôm qua đưa nó đến bệnh viện khi điền vào thông tin đã ghi rằng anh ta là người giám hộ của nó. Mọi người trong bệnh viện, nhất là bác sĩ và vài cô ý tá chăm sóc cho Bảo Nhi, khi nhìn thấy bản thông tin cũng suy đoán Bảo Nhi là trẻ mồ côi, đồng thời họ cũng tránh đề cập đến những chuyện không nên đề cập để tạo tâm trạng thoải mái nhất cho bệnh nhân khi điều trị.
Bảo Nhi xuống giường, mặc kệ lời ngăn cản của y tá. Nó đột nhiên chẳng muốn biết người đó là ai nữa, ""Nếu anh ta có quay lại thì cho tôi gửi lời cảm ơn. Còn tiền viện phí bảo anh ta đến gặp tôi, tôi sẽ trả đủ.""
""Bệnh của em...""
Bảo Nhi với lấy túi xách trên bàn, kiểm tra xem tối qua trước lúc nó ngất đi nó đã để sợi dây chuyền vào túi chưa. Thấy sợi dây nằm ở ngăn nhỏ nhất trong túi, nó mới yên tâm ngắt lời y tá, ""Bác sĩ dặn uống thuốc gì tôi đều nhớ cả rồi. Mấy loại đó một ngày uống hai lần đúng không?""
Đợi cho cô ta gật đầu, nó mới mở cửa phòng, chậm rãi rời khỏi. Đây là khu cao cấp ở bệnh viện nên rất ít người qua lại, dưỡng bệnh ở đây không là kẻ nhiều tiền thì cũng là người có địa vị nhất định, chẳng trách dù được che dấu nhưng nó vẫn nhìn ra tia khinh thường, coi nó như tình nhân bao nuôi của cô y tá vừa rồi.
Ra đến đại sảnh, Bảo Nhi muốn gọi xe nhưng không có điện thoại, may mắn có một chiếc taxi đi ngang qua, nó lên xe, hỏi giờ tài xế.
Bây giờ là hơn bảy rưỡi, còn gần ba mươi phút nữa là ở trường bắt đầu tiết học, bản thân lại chẳng muốn về qua nhà, dù sao nó đã nghỉ học không xin phép vài ngày, chẳng bằng đến trường ngồi vài tiết để điểm danh có mặt.
***
Tám giờ kém mười, cổng trường Royal đóng kín, giờ này những xe hơi sang trọng chở học sinh đi học đã theo một lối rẽ chạy ra ngoài. Một số học sinh trong đó có cả nam lẫn nữ nhăn nhó đứng ngoài cổng, vẻ mặt thành khẩn, ""Này bạn, tha cho chúng tôi đi, mới chỉ có năm phút thôi mà.""
""Một phút cũng không được. Anh, chị là học sinh lớp nào? Để lại họ tên ở đây rồi mới được vào."" Hà Ngọc Vy nhăn nhó, đúng tuần cô ta đến phiên trực tuần, mà đám người ở trước mặt không khai tên, ngược lại còn lải nhải không ngừng, đúng là vừa sáng đã mệt muốn chết, ""Nhanh lên, sắp vào tiết rồi, tôi còn có bài kiểm tra nữa.""
""Tha đi, hạnh kiểm tháng này của tôi gần xuống mức trung bình rồi.""
""Đúng vậy.""
Họ sẽ còn tiếp tục năn nỉ nếu như không có một tiếng nói xen ngang, ""Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, 11A1.""
Mọi người ngẩn ra.
Hà Ngọc Vy nhìn Bảo Nhi, rồi lại quay sang bảo bảo vệ mở cổng.
Nó điềm nhiên vào trường, cổng trường đóng lại ngay sau đó. Đám học sinh đi học muộn nhìn theo bóng lưng Bảo Nhi đã đi xa, quên không tranh thủ cơ hội lúc cổng trưởng mở khi nãy mà lách vào. Lúc này, một số người sau khi lướt lại tin trên điện thoại, mới xì xào quay sang ngờ vực lẫn nhau.
""Này, đúng là cô ta đúng không?""
Nữ sinh bị hỏi nhăn mặt, ""Không thì là ai?""
Một học sinh nữ khác cũng khinh bỉ, ""Giả bộ thanh cao như thế làm gì, cô ta chỉ núp bóng anh họ với cả đi cướp người yêu của bạn thôi.""
""...""
Hà Ngọc Vy thật sự hết chịu nổi đám người này, gắt, ""Các anh, chị tên gì, học lớp nào?""
Đám người đó giật mình, nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn vài phút nữa là chuông báo vào tiết reo, cuối cùng cũng đành chịu thua, khai một lượt tên, lớp họ học rồi nhăn nhó đi vào trường.
Mà về phía Bảo Nhi, lúc này nó cũng đã lên đến lớp học, cô giáo dạy tiết đầu vẫn chưa vào lớp, lớp học hiện tại đang rất ồn ào.
Mở cửa lớp, Bảo Nhi bước vào, mọi tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, tất cả các học sinh trong lớp đang làm gì cũng đều dừng lại hoặc ngước lên nhìn nó. Bảo Nhi dù biết trong cái trường này nó ở chỗ nào cũng không được chào đón, nhưng bản thân bị nhìn chằm chằm như thể sinh vật lạ như vậy không ai là không khó chịu, ""Nhìn cái gì?""
Lưu Ly đi tới, đứng trước mặt nó, ""Cô không có tư cách đứng ở đây.""
Bảo Nhi cười lạnh, thì ra là con nhỏ bị nó đánh cho nhập viện lần trước, cô ta không biết xuất viện hôm nào, nhưng hình như tính thích vô cớ gây sự vẫn còn nguyên, bị nó cảnh cáo đến thế mà vẫn không đổi.
Bảo Nhi một tay bóp chặt một cánh tay của Lưu Ly, không cho cô ta có cơ hội di chuyển, tay còn lại vén tóc mái của Lưu Ly lên, mắt thấy một lớp vải quấn trên trán cô ta, nó miết nhẹ, ""Cô hình như vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm gì thì phải?"" Nói rồi nó đẩy mạnh Lưu Ly, may mà phía sau có người đỡ nếu không cô ta sẽ ngã, ""Muốn sống yên ổn thì khi gặp tôi tự động lăn xa mười mét, còn không mặc kệ cô là thiên kim của tập đoàn nào, tôi cũng không ngại tiễn cô về Tây Thiên đâu.""
Tông giọng Bảo Nhi lạnh lẽo đến cực điểm, những người có mặt ở đó dù nghĩ đó chỉ là lời uy hiếp thông thường nhưng cũng tránh không khỏi một trận rùng mình. Loại khí thế có thể áp chế người khác là bẩm sinh, rất ít người tự nhiên có được.
Nhưng Lưu Ly là loại điếc không sợ súng, hình như cô ta vì một lý do gì đó mà tin chắc lần này sẽ có người đứng lên bảo vệ mình. Thế nên cô ta mở miệng chửi, ""Loại gái điếm như cô sao có thể trơ trẽn vác mặt đến đây? Cút về nơi cô đã sinh ra đi.""
""Chát!"" Lưu Ly vừa dứt lời thì mặt mũi bỗng nhiên tối sầm, cảm giác choáng váng ập đến. Một bên mặt Lưu Ly bỏng rát, cô ta nghiêng người ngã xuống đất.
Bảo Nhi nhìn Lưu Ly, nó đi đến gần cô ta. Mọi người xung quanh một phần vì hoảng sợ, một phần vì muốn xem trò vui nên đừng tách sang hai bên, nhường đường cho nó. Nhưng lúc này Bảo Nhi đâu có để ý đến thái độ của bất cứ ai, tâm nó đã nổi lên sát ý, từ khi đến cái trường này không ngày nào là nó được yên ổn, hôm nay lại bị chửi và sỉ nhục như vậy, nó đã không có ý định nhân nhượng cho con ả trước mặt nữa rồi.
Tay Bảo Nhi dơ lên, phản chiếu trong đáy mắt nó là tử huyệt ở cổ của Lưu Ly, cùng lắm là bảo mẹ hoặc anh hai ra mặt để giải quyết mọi việc, còn bây giờ, Lưu Ly phải chết!
Thùy Trâm từ đầu đến cuối quan sát mọi việc, cuối cùng cô đã đứng lên, bóp chặt lấy cổ tay của Bảo Nhi, gạt tay nó xuống, lạnh nhạt nói, ""Đủ rồi, đây không phải là nơi để các người đánh nhau.""
Bảo Nhi giật mình, thái độ của đám người Thùy Trâm hôm nay với nó có điểm khác lạ, nhưng vì sao lại như thế, nó tạm thời chưa tìm được nguyên do. Bảo Nhi chỉ biết rằng nó nhìn ra Thùy Trâm đang cố ý bảo vệ cho Lưu Ly, cô làm nó chướng mắt đến cực điểm. Chẳng kiêng nể gì nữa, nó đẩy Thùy Trâm, lực đẩy khá mạnh, Thùy Trâm loạng choạng lùi ra sau vài bước. Hà My đứng lên, lạnh lùng nhìn nó, ""Thôi đi."" Nói rồi cô vứt điện thoại của mình ra trước mặt nó, ""Cô định giải thích chuyện này như thế nào?""
Bảo Nhi cầm điện thoại lên, đập vào mắt nó là tấm hình chụp hai người. Ngoại cảnh đằng sau là hành lang của tòa nhà cao cấp nơi diễn ra buổi đấu giá thời trang có quy mô lớn nhất trong năm tại Anh. Đáng chú ý hơn cả, bên trong tấm hình đó còn có một chàng trai cầm tay một cô gái, hai người đứng sát vào nhau, chàng trai trong ảnh đang hôn má cô gái, còn cô gái thì mỉm cười hạnh phúc, hai người có tư thế hết sức ám muội, mà tệ hơn nữa, người trong hình lại chính là nó và Bảo Nam.
Bấy giờ Bảo Nhi mới hiểu ra tất cả, thì ra đây là lý do khiến Lưu Ly lên mặt hống hách, chửi nó là ""gái điếm"", đồng thời cũng là nguyên nhân khiến thái độ của hai người Thùy Trâm và Hà My đối với nó thay đổi một trăm tám mươi độ.
Bảo Nhi quăng chiếc điện thoại lên bàn, trào phùng nói, ""Chụp rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng không ra là do tôi chủ động.""
Thùy Trâm tức giận, ""Ý cô là gì?""
Nó cười, một nụ cười rất tươi, ""Sao cô không đi hỏi vị hôn phu của cô đi?"" Bảo Nam sẽ giải thích cho cô biết, thực chất lúc đó anh ta đang nghiêng người cảnh cáo tôi, còn tôi, có lẽ đang cười nhạt tự giễu. Và do góp chụp và vài dòng viết của tay phóng viên nào đó, nên sự thật mới bị bẻ cong thành ra như vậy.
Nhưng Thùy Trâm à, yêu nhau mà không tin tưởng lẫn nhau, tình yêu của cô dành cho Bảo Nam đúng là quá đáng thương và thất bại.