Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Tôi sốt cao nên không thể tham gia tour du lịch kéo dài một tuần do nhà trường tổ chức. Căn nhà rất trống vắng khi không có bóng hình của Bảo Nam. Chắc anh không biết tôi bị ốm nên mới có thể vui vẻ đi chơi như vậy. Tôi ước tôi chỉ bị cảm nhẹ, bởi chỉ cần được ở gần bên anh, được đứng chung với anh dưới một khoảng trời… Đó, đã là điều vô cùng hạnh phúc!
###
Ngày 14 tháng 7.
Tôi chẳng biết tôi nên vui mừng hay nên tự giễu. Sáng nay khi vừa mới tỉnh lại, tôi đã trông thấy khuôn mặt với viền mắt đỏ hoe của mẹ. Mẹ đã khóc vì tôi ư? Tôi có thể coi là mẹ đã tha thứ cho đứa con gái ích kỷ này, hay nên coi là vì đêm qua, khi bệnh của tôi trở nặng đến nỗi tôi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, thì chút tình thân ít ỏi mà mẹ giành cho tôi mới như đoàn tàu cũ kỹ, rục rịch khởi động?
…
Thật ra sau nhiêu chuyện, tôi hiểu tình mẫu tử cũng là một loại duyên không thể cưỡng cầu. Với tôi, mẹ không cần cố phải ép bản thân mẹ phải làm những điều mẹ không muốn. Tôi rất muốn bảo mẹ rời đi, muốn bảo mẹ đừng nhóm lên trong tôi chút hy vọng, để rồi khi Trần An Khuê trở về, mẹ lại vô tâm dẫm nát. Thế nhưng trái với suy nghĩ, tôi không thể thốt ra những lời ấy. Bởi tôi khao khát một tình yêu thương, khao khát được mẹ ở bên vào ngay lúc này, khi mà tôi thấy mình yếu ớt và bất lực nhất.
…
Nhưng mẹ ơi, hóa ra mẹ tàn nhẫn hơn con tưởng. Thà rằng mẹ cứ giống như mọi lần, đừng giành bất cứ một sự thương hại nào cho con, chứ đừng khi chỉ vừa mới quan tâm, hỏi han con được một chút, đã vì Trần An Khuê mà vội vàng quay bước, đến cả một cái ngoảnh lại từ mẹ đối với con cũng là điều quá xa vời.
…
Trần An Khuê bị lạc mất đoàn, không rõ tung tích ư? Tại sao cậu lại chọn đúng thời điểm này để chơi “trốn tìm” với tất cả mọi người? Có phải giống với mọi lần, cậu lại định để cho tất cả thấy bộ dáng đáng thương của cậu? Tôi biết là tôi đã quá cực đoan, vì cậu chẳng phải kẻ “thần thông quảng đại”, biết rõ mẹ đang ở trong phòng tôi mà chọn đúng thời điểm. Tuy nhiên, hãy cho tôi ích kỷ một lần, đặt thêm điều tiếng xấu cho cậu, bởi tôi chỉ có thể thừa nhận: tôi đã thua, đã thua cậu triệt để! Trong trận chiến để có được sự thương cảm của mẹ, cậu là dũng tướng, còn tôi chỉ là một quân cờ mặc cho cậu tùy ý sắp đặt.
…
Giờ này, có lẽ Bảo Nam cũng giống mẹ, đang sốt sắng đi tìm cậu. Còn tôi? Ai mới là người chữa lành cho tâm hồn đang bị tổn thương, đã dần trở nên tuyệt vọng của tôi khắc này?
###
Ngày 16 tháng 7.
Thì ra, được khóc một trận thật to lại tốt đến vậy. Hôm nay là sáng chủ nhật, như thường lệ, bố Walker lại đến Trần gia thăm tôi như mọi tuần. Tôi nghĩ, dáng vẻ ốm yếu của tôi không làm bố quá mất bình tĩnh, mà nước mắt của tôi mới là thứ vũ khí khiến ông sợ hãi nhất. Cũng phải thôi, trong trí nhớ của cả tôi và bố Walker, thì kể từ khi tôi cất tiếng nói đầu đời, đó cũng là lúc tôi không khi nào rơi thêm một giọt nước mắt. Không phải vì tôi vô cảm, sắt đá, cũng chẳng phải do tôi là đứa trẻ hiểu chuyện hơn người, mà là do tôi của trước đây đã quá vô tư, chưa bao giờ gặp điều phiền muội.
...
Khi mọi nỗi lòng gần như đã được giải tỏa, cũng là lúc tôi phải đối mặt với lời chất vấn đầy quan tâm của bố Walker. Ông hỏi vì sao tôi lại khóc, có phải có ai đó đã khiến con buồn, nói đi, bố sẽ cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ.
...
Tôi rất muốn trả lời là mẹ ruột của tôi, cũng là em gái ông, là anh trai của tôi - người cháu trai ông xem trọng. Nhưng ông có nỡ lòng trách mắng, làm họ bị thương tổn? Nhất là đối với mẹ, nếu như sáu năm trước ông đủ quyết đoán, không sợ mẹ buồn, sau khi tôi tỉnh lại cũng không ngại ngần giao tôi trở về vòng tay của mẹ, nói cho mẹ tôi toàn bộ mọi việc từ khi đó, rằng đây mới chính là con gái ruột của em, thì sáu năm sau, ông sẽ không phải lo lắng vì giọt nước mắt vẫn đang trực trào trên khóe mắt tôi lúc này.
###
Ngày 20 tháng 7.
Khi tôi gần như khỏi bệnh, cũng là lúc Bảo Nam trở về sau chuyến du lịch kéo dài. Tôi không xuống đón anh bởi tôi hy vọng khi không thấy có tôi, anh sẽ hốt hoảng đi tìm. Thế nhưng nguyên cả buổi chiều hôm đó, anh không đến gặp tôi. Lúc chạm mặt nhau ở đầu cầu thang, anh lướt qua tôi như thể hai chúng tôi là người xa lạ. Tôi có thể chấp nhận việc anh không biết trong suốt một tuần qua, tôi bị ốm nặng, chứ không thể cam lòng chuyện anh xem tôi như là "người dưng". Có thể mọi người đều không ưa tôi, nhưng còn anh, chẳng lẽ anh cũng có suy nghĩ tương tự? Thì ra khoảng thời gian mười một tháng trong mắt anh chỉ là phù du thoáng qua. Nhìn theo bóng lưng anh, tôi bỗng thấy vô cùng tự ti, mặc cảm. Nếu tôi có một điều ước, tôi sẽ ước giá như bây giờ, tôi có thể lập tức tan vào hư không.
###
Ngày 29 tháng 7.
Hóa ra việc chấp nhận sự thật còn đáng sợ hơn cả việc bị bỏ rơi. Tại sao mối quan hệ của tôi với Bảo Nam ngày càng trở nên tồi tệ? Tại sao anh đối với tôi ngày càng thêm phần tàn nhẫn? Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, vậy mà chiều nay lúc đi ngang qua phòng anh, tôi lại vô tình nghe tiếng Thùy Trâm khẳng định, "Candy là đứa đã hủy hoại cuộc sống của anh!"
...
Qua cánh cửa khép hờ, bấy giờ, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Bảo Nam, thế nhưng, tôi lại có thể nhận thấy rõ anh đang mặc nhận. Khoảnh khắc đó trái tim tôi đã hoàn toàn vụn vỡ. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nở nụ cười trào phúng. Thì ra, từ trước đến nay chỉ có mình tôi ảo tưởng, chỉ có mình tôi tìm đủ mọi cách để cố níu giữ thứ tình cảm anh em đang dần trở nên mục nát này.
###
Ngày 8 tháng 8.
Sau khi nhận lời tham gia khóa học giao lưu văn hóa, tôi quyết định sẽ đi du học dài hạn ở nước ngoài. Bề nổi mĩ miều mà tất cả mọi người nhìn thấy chỉ là, “đầu tháng năm vừa qua, tôi đạt giải nhì trong kỳ thi toán quốc tế nên được vinh dự mời đến chương trình trao đổi du học sinh bậc tiểu học giữa các nước trong nhóm G20.” Nhưng thực chất mà nói đây chính là hành động “cuốn gói ra đi”, vì hầu như những ai biết được ý định của tôi sau đó cũng đều bị tôi làm cho choáng váng. Lần đi xa này nếu hoàn tất chương trình học mà tôi dự định đăng ký, thì phải mất sáu năm tôi mới có thể đặt chân trở về London. Bố khuyên tôi nên suy nghĩ kĩ càng, bởi đối với một đứa trẻ, việc xa nhà sáu năm là điều khó có thể thích ứng. Tôi cũng biết đi du học đồng nghĩa với việc tôi phải tạm bỏ lại mọi thứ trong hiện tại như gia đình, thầy cô, bạn bè,… Viễn cảnh của tương lai, ngoài phải cô đơn một mình nơi đất khách thì tôi cũng chẳng mường tưởng ra được điều khác.
…
Khi khẳng định với bố “con sẽ đi”, tôi biết bố sẽ tôn trọng con đường mà tôi đã chọn. Không ai biết đằng sau thái độ dứt khoát, tôi đã phải trải qua những cảm xúc gì. Chỉ mình tôi hiểu, thực ra, tôi đang muốn trốn chạy.
…
Có lẽ tôi là kẻ hèn nhát, vừa gặp chút chuyện đã muốn bỏ đi. Nhưng tôi không hối hận bởi trước khi đưa ra nguyện vọng, tôi đã suy nghĩ một cách nghiêm túc. Nếu ở Anh quốc, không còn nơi nào cho tôi dừng chân, thì đến nước Pháp xa xôi, tôi sẽ dùng khoảng thời gian dài đằng đẵng để xoa dịu đi vết thương tâm hồn. Tôi tin rằng khi trở về, tôi đã đủ trưởng thành để bảo vệ tốt cho bản thân. Tôi sẽ thản nhiên đối mặt với sự hững hờ của Bảo Nam mà lòng sẽ không nảy sinh bất cứ một sự đau đớn nào.
###
Ngày 9 tháng 8.
Mẹ hình như rất tự hào về tôi. Cũng phải, Trần An Khuê - đứa con gái mà mẹ giành trọn quan tâm, kỳ vọng rất nhiều học đâu có giỏi. Vậy mà tôi, một đứa trẻ chưa bao giờ được mẹ hỏi han đến tình hình học tập, vừa mới đến trường được có vài tháng, ngay trong cuộc thi quốc tế đầu tiên đã đạt được kết quả tốt. Có phải vì thế mà mẹ đối với tôi tốt hơn, cũng khuyên tôi đừng đến Pháp học, rời xa vòng tay của gia đình? Thực ra, đây là câu hỏi tôi có thể tự trả lời. Tôi thậm chí còn không biết từ lúc nào mà tôi lại trở thành kẻ đáng thương như vậy… Có lẽ với tôi, thành tích cao chính là món hàng để trao đổi lấy tình yêu thương.
…
Thế nhưng Bảo Nam? Sau khi nghe được thông tin, tại sao chỉ có một mình anh là không có phản ứng? Đến cả Trần An Khuê, người ghét tôi nhất sau lưng mẹ cũng cười đến vui vẻ. Vậy mà lý do gì khiến anh cư xử như người ngoài cuộc? Dù chỉ là một chút, giữa hai chúng tôi chẳng lẽ không còn tồn tại thứ tình gọi là tình thân?
…
Hai ngày trước khi rời đi, chắc do tâm đã kiên định, nên tôi không còn cảm thấy trái tim mình đau đớn nữa. Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn không thể lý giải, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?
###
Ngày 11 tháng 8.
Trên đường ra sân bay, tôi phát hiện ra tôi không thể chối bỏ sự thật, tôi không nỡ rời xa thành phố này, không nỡ rời xa gia đình có hai con người đã giúp tôi hiểu sâu sắc thế nào mới là sự bỏ rơi. Giây phút đó, tôi chợt có ý muốn bỏ cuộc để quay về nhà. Nhưng lời nói của Thiên Vũ đêm qua lại ùa về, như muốn nhắc nhở tôi đây là lúc tôi phải gạt đi sự đa sầu đa cảm, bằng không, người đau khổ nhất sẽ chính là tôi.
…
Đã gần đến lúc máy bay cất cánh, bóng hình tôi mong đợi vẫn chưa xuất hiện trong biển người mênh mông. Tôi thấy trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn, ít ra, sự tuyệt tình của Bảo Nam đã giúp tôi không hồ đồ tự tay khép lại một cơ hội tốt. Với thân phận của tôi, tôi có quyền được hưởng rất nhiều của cải vật chất. Tuy nhiên trong thời khắc đó, tôi đã hạ quyết tâm khi đến Paris, trong thời gian học, sẽ phải nỗ lực thật nhiều để có thể giành được một phần học bổng, giảm đến tối thiểu việc phải dùng tiền của Trần gia… Vì đó, là nơi tôi không nên thuộc về.
###
Ngày 12 tháng 8.
Giống với London, Paris là một trong những thủ đô lớn trên thế giới. Trời đã về đêm, đường phố vẫn nhộn nhịp, đông đúc. Tháp Eiffel thu nhỏ phía cuối tầm mắt nhưng vẫn tráng lệ, nổi bật ở phía xa xa. Phần lớn mọi người đều diện đồ mùa hè mát mẻ, như có tâm thế sẵn sàng hòa mình vào các cuộc vui chơi thâu đêm ở thành phố du dịch bậc nhất. Tôi lặng lẽ cùng giáo viên hướng dẫn đi đến khách sạn đã được đặt phòng từ trước. Ở tầng thứ hai mươi lăm, tôi có thể bao quát được toàn bộ sự phồn hoa của kinh đô ánh sáng. Dù chỉ mất hơn một giờ bay, nhưng đây là nơi tôi phải đấu tranh tư tưởng mới dám đặt chân đến… Ngày mai, sẽ là một khởi đầu mới.
###
Ngày 13 tháng 8.
Sáng nay là buổi giao lưu đầu tiên, tôi phát hiện tôi là người bé tuổi nhất trong số hai mươi lăm học sinh trao đổi có mặt ở đây. Với ngoại hình con lai của tôi, hơn nữa lại được giới thiệu là người có thành tích nổi bật, nên tôi dường như cảm thấy mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi.
…
Cũng may một lúc sau, đã có người đến bên cạnh, hỏi chuyện tôi. Anh ấy tên Trí Phong, là học sinh đại diện đến từ Hàn Quốc, hơn tôi ba tuổi, chẳng những vậy còn là một trong hai thí sinh giành được giải nhất trong kỳ thi toán quốc tế. Bấy giờ nhìn kĩ Trí Phong tôi mới nhớ, thì ra anh ấy chính là người cùng nhóm với tôi trong phần thi đồng đội.
…
Không hiểu sao mấy tháng gần đây tôi rất ngại giao tiếp với người khác, có điều gì đó đã tác động đến tâm lý của tôi? Vậy nhưng, tôi không thể nắm bắt đó là loại thay đổi biểu trưng cho thứ gì, may mà Trí Phong nhận lời đến trại hè này, bằng không, tôi sẽ trở thành người duy nhất lạc lõng.
###
Ngày 14 tháng 8.
Là học sinh đại diện do nước chủ nhà đứng ra tổ chức, cặp sinh đôi là đại thiếu gia và nhị tiểu thư của Đinh gia, trong ngày gặp mặt thứ hai đã phổ biến lại cho hai mươi ba học sinh về những hoạt động diễn ra trong sáu tháng sắp tới.
…
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy hai anh em sinh đôi nên tôi có chút hiếu kì. Họ tuy khác giới nhưng lại thân thiết, dính nhau như sam, khó ai có thể tách rời.
…
Trong suốt cả ngày hôm nay, tôi không thể chú tâm làm việc gì khác, đó là lý do khiến Trí Phong nhíu mày. Anh nói nếu trước mắt tôi là một đề toán, thì nếu giữ nguyên tâm thế không tập trung như vậy, chắc chắn tôi sẽ không giải được một ý nào. Tôi cảm thấy lòng trầm hẳn xuống, chỉ biết cười gượng cho qua chuyện. Lúc đó, tôi vừa hay trông thấy ở phía trước, Hà Duy đang đưa tay lên vén lại tóc mai cho Hà My, tiếp theo không biết anh ấy nói gì, mà chị ấy còn cười rất vui vẻ. Sự chua chát choán lấy tâm trí tôi, thì ra không giống như tôi, trên đời này bất kỳ người em gái nào cũng được anh trai mình mang đến cho hạnh phúc.
###
Ngày 15 tháng 8.
Trời mưa! Paris như bị phủ dưới làn sương mù ẩm ướt. Có lẽ vì cơn mưa giông bất ngờ nên buổi thuyết trình dưới quảng trường trường học ngày hôm nay đã bị hoãn lại. Cũng may, tôi chưa chuẩn bị gì cả, bởi nếu đứng trước đông đảo mọi người mà không nói được câu gì, thì chắc chắn tôi sẽ rất mất mặt.
…
Trí Phong sang phòng tôi, liệu rằng anh ấy có thầm cười tôi khi tôi đến giờ vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu? Mấy năm trước tôi rất ít khi ra ngoài nên khó có thể lấy được cảm hứng chân thực, hơn nữa tôi chưa bao giờ nhận tôi là người giỏi ăn nói, có lẽ vì thế mà khi dọn đến Trần gia, tôi cảm thấy tôi không được lòng nhiều người. Bấy giờ tôi ước, giá như có thể chuyển phần thuyết trình sang thành thi toán thì tốt biết bao.
…
Trí Phong hướng dẫn tôi rất tỉ mỉ, đến cuối ngày, rốt cuộc bài viết giới thiệu về văn hóa đời sống Anh quốc cũng đã hoàn thành. Tiếp theo, việc duy nhất tôi phải làm là nắm lòng toàn bộ những thông tin trên giấy. Thế nhưng buổi tối còn dài, học thuộc không phải là chuyện khó, cái quan trọng là tôi có thể hoàn thành tốt được bài thuyết trình ngày mai hay không. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lo lắng.
###
Ngày 16 tháng 8.
Mọi việc đều rất ổn. Tôi có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhìn và nghe thấy những tiếng vỗ tay của hai mươi tư học sinh ngồi ở phía dưới, cùng cái gật đầu của cán bộ phụ trách chương trình. Thật ra tôi không biết phần trình bày của tôi có tốt hơn so với những phần thuyết trình tiếp đó hay không, nhưng tôi quả thực đã làm hết sức mình. Tôi không thấy xấu hổ hay tiếc nuối. Lúc này, người đầu tiên tôi muốn cảm ơn là Trí Phong. Cảm ơn anh vì chiều hôm qua đã dành toàn bộ thời gian của mình để hướng dẫn cho tôi.
###
Ngày 17 tháng 8.
Trại hè tổ chức tiệc nướng BBQ. Đêm muộn, khi về đến phòng, lúc đặt bút viết những dòng đầu tiên, tôi mới nhận ra hình như trước đây tôi đã luôn định hình sai về tính cách của tôi. Bố Walker và Thiên Vũ nói tôi là đứa trẻ lạc quan, nhưng thực chất tôi không thấy tôi hồn nhiên, lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ như lời họ nói, chắc do mấy năm trước tôi tiếp xúc với quá ít người, nên chính tôi cũng lầm tưởng là như vậy.
…
Đến giờ tôi mới biết, hóa ra tôi là người dễ bị tác động, dễ bị tổn thương, dễ mở lòng nhưng cũng dễ thu mình. Trong bầu không khí sôi nổi như tối hôm nay, có phải vì nguyên do đó mà tôi mới thấy tôi không hòa nhập được? Đến đây đã gần một tuần, nhưng không giống như mọi người, tôi chỉ nói chuyện với một mình Trí Phong. Tôi sẽ không ngạc nhiên khi lại một lần nữa những anh chị xung quanh không có thiện cảm với tôi. Nhưng đôi khi như vậy cũng tốt, tôi không cần có quá nhiều bạn, chỉ cần một người bắt đầu giúp tôi có cảm giác an toàn, khiến tôi không cảm thấy đơn độc ở bên.
###
Ngày 19 tháng 8.
Sau một ngày thực hành trồng cây mệt mỏi, trước lúc người nào về phòng người nấy để tắm rửa rồi xuống ăn tối, Hà Duy đến tìm tôi. Tuy mới chỉ nói chuyện với nhau vài lần nhưng tôi đã biết Hà Duy thuộc tuýp người giống như Thiên Vũ, rất khó thân cận với người khác. Vậy nên khi anh ấy muốn nói chuyện riêng với tôi, tôi đã khá bất ngờ.
…
Về đến phòng, tôi ngã người xuống giường, nghĩ đến những điều Hà Duy vừa nói khi nãy, tôi không rõ trong lòng tôi đang trào dâng tư vị gì. Thì ra Đinh gia là một trong những đối tác làm ăn quan trọng của tổng tập đoàn Trần gia. Cho nên bởi vậy khi tôi sang đây, không biết là do mẹ hay bố mở lời, mà Hà Duy bảo rằng nếu có chuyện gì thì hãy đến tìm anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ. Đây là sự quan tâm muộn màng, hay là sự quan tâm chỉ khi tôi đi xa, mới được bộc lộ? Tôi không biết tôi có nên cảm kích kiểu quan tâm gián tiếp đó hay không, thế nhưng rõ ràng tôi đã có chút nghẹn ngào.
###
Ngày 20 tháng 8.
Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, Hà Duy cũng vậy, anh ấy không đề cập đến vấn đề đó nữa, hệt như cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa hai chúng tôi chỉ là do tôi tưởng tượng.
…
Buổi chiều, tôi theo đoàn đi một chuyến đến khu ổ chuột nằm giữa trung tâm thành phố. Giống như tất cả mọi người, tôi không thể ngờ ở kinh đô hoa lệ, hào nhoáng như Paris vẫn còn có rất nhiều gia đình phải đối mặt với cuộc sống bấp bênh, túng thiếu. Những căn nhà ẩm thấp, bẩn thỉu, như được dựng tạm khiến những đứa trẻ đã quen với sự giàu sang, sung sướng như chúng tôi cảm thấy khó có thể thích ứng. Triệu Quang Anh - là du học sinh đến từ nước Đức, cùng vài người khác đã nhăn mặt rồi quay trở về xe do không thể chịu nổi mùi hôi thối bốc lên từ nơi đây, nhưng do e ngại thân phận của các anh chị ấy nên đoàn giáo viên ngoài lắc đầu ngán ngẩm thì cũng không nói gì. Chúng tôi theo sự chỉ dẫn giúp những hộ gia đình ở đây dọn sạch những vật dụng không cần thiết, quét dọn con ngõ nhỏ, quyên góp tiền và những thùng quà ủng hộ… Đó là một trải nghiệm mà tôi nghĩ tôi khó có thể nào quên.
###
Ngày 25 tháng 8.
Kết thúc chuyến đi thực tế đầu tiên, sau đó mỗi ngày, bất cứ lúc nào rảnh rỗi tôi đều chăm chỉ học tiếng Pháp. Ban đầu xuất phát từ mục đích cá nhân, bởi Pháp là đất nước mà tôi sẽ sống trong vài năm tới, nhưng ngẫm lại cũng là do tôi tha thiết muốn hiểu tiếng nói của những đứa trẻ trong khu phố ổ chuột khi ấy. Họ đã giúp tôi nhận ra tôi đang có một cuộc sống quá dư dả, trên đời này vẫn còn có nhiều người phải sống trong cảnh bần hàn, túng thiếu, đến nỗi mỗi ngày, chỉ cần no bụng, mùa đông có áo ấm để mặc, không bị cái rét hành hạ đã là niềm vui sướng.
…
Tôi vẫn nhớ như in mọi ánh mắt luôn dõi theo đám người chúng tôi hôm ấy. Đó là những cái nhìn khát khao, lộ liễu, đại diện cho sự ham muốn tầm thường nhất của mỗi con người: tiền tài và sự giàu sang. Từ tận trong thâm tâm, tôi hy vọng tất cả bọn họ đừng nhất thời nảy sinh sự đố kỵ, ghen ghét. Vì ông trời rất công bằng, những cậu ấm, cô chiêu như chúng tôi hầu hết ai cũng đều ao ước có một tuổi thơ bình thường, không bị ràng buộc, có một mái ấm gia đình hạnh phúc như những đứa trẻ tầm tuổi khác.
###
Ngày 1 tháng 9.
Ngoài Trí Phong, tôi nhớ là tôi không cho ai biết tôi đang gấp rút theo học tiếng Pháp. Vậy mà Hà Duy không hiểu sao lại rõ những dự tính của tôi. Sáng nay sau giờ tập thể dục, anh ấy còn gặp riêng và sai người chuyển đến phòng tôi những chồng sách dày cộp. Vừa nhìn tôi đã đoán ra đó là những tài liệu hữu dụng nhất cho người mới bắt đầu học tiếng Pháp. Hà Duy còn bảo cuối giờ chiều tôi có thể cùng theo anh ấy và chị Hà My về nhà, anh ấy sẽ phụ đạo riêng cho tôi. Mặc dù tôi biết Hà Duy đối tốt với tôi là do mối quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc, nhưng giây phút đó, tôi vẫn không thể nén được nỗi xúc động như đang trực trào.
###
Ngày 15 tháng 9.
Tôi dần trở nên thân thiết với Hà My và Quang Anh, dạo gần đây ba chúng tôi rất hay đi chung với nhau. Lý do rất đơn giản, tôi quen Hà My thông qua Hà Duy, chị ấy nói chị ấy hay bị anh trai bắt nạt, nên rất muốn có thêm một người em gái để thử cảm giác thành kẻ bắt nạt. Tôi kém Hà My một tuổi, vừa hay lại có thể trở thành thành nạn nhân của chị ấy -.-
…
Còn Quang Anh, anh ấy tự động bám theo ba người bọn tôi chỉ vì anh ấy thấy “hợp mắt”. Mấy ngày đầu tôi không thể chịu nổi tính cách đại công tử, khinh thường những người mà anh ấy cho là ở tầng lớp thấp hơn mình của anh ấy. Có lẽ chính chị Hà My cũng hơi có ác cảm với Quang Anh, vì thế mà hai người họ vừa gặp đã cãi nhau, suốt ngày chí chóe đến nỗi tôi và Hà Duy đau cả đầu. Nhưng sau hai tuần, tôi thật sự cảm thấy tôi bắt đầu có vấn đề. Vì nếu không được nghe Hà My và Quang Anh lời qua tiếng lại với nhau, tôi sẽ tìm đủ mọi cách để đá xéo, khiến anh chị ấy gây gổ với nhau thì mới chịu dừng. Hà Duy dường như nhìn thấu, ngoài nhắc nhở rồi thỉnh thoảng cốc đầu tôi, anh ấy cũng không đành lòng lật tẩy tôi trước mặt Hà My và Quang Anh. Bằng không, “mũi súng” mà anh chị ấy đang chĩa về phía đối phương sẽ đồng loạt chuyển hướng sang tôi.
###
Ngày 18 tháng 10.
Suốt hai tháng nay, song song với việc phát triển toàn diện các ỹ năng căn bản gồm: rèn luyện tính tự lập, tinh thần đồng đội, khả năng thuyết trình, tự tin khi đứng trước đám đông, khẳng định lại bản thân,… mỗi ngày từ sáng đến chiều thì tôi còn có thêm những giờ học tiếng Pháp không nằm trong chương trình của khóa huấn luyện. Hà Duy có thể được coi là “gia sư” dạy tiếng Pháp cho tôi.
Có lẽ, do muốn tiến bộ một cách nhanh chóng nên tôi hơi hấp tấp, vì thế mà hơn một tháng nay, chiều muộn nào tôi cũng sang dinh thự của Đinh gia để học cùng với Hà Duy. Không biết là do tôi tiếp thu nhanh hay do Hà Duy có phương pháp tốt, mà chỉ qua có vỏn vẹn năm tuần, tôi đã có thể nói thành thạo rất nhiều câu giao tiếp cơ bản, cũng như viết một số bài luận ngắn bằng tiếng Pháp. Đó đồng thời là lúc tôi được ở sát bên cạnh Hà Duy, để trông thấy nét cười hiếm hoi trên khuôn mặt anh ấy. Hình như Hà Duy đã coi tôi là chị Hà My - em gái sinh đôi của anh ấy mất rồi. Nếu không, anh ấy cũng chẳng tự nhiên xoa đầu, làm rối tóc tôi. Sự rung cảm mãnh liệt làm tôi bừng tỉnh, lâu lắm rồi tôi mới nhớ đến Bảo Nam - anh trai ruột của tôi, trước kia anh cũng hay đối với tôi dịu dàng như thế. Vậy nhưng đã từ rất lâu, sự ấm áp đó đã là điều tôi không thể với tới. Suy nghĩ ấy khiến tôi hất mạnh bàn tay của Hà Duy ra, có lẽ anh ấy đã rất ngỡ ngàng. Nét mặt của Hà Duy dần trở nên ảm đạm, tôi không nói một lời, chỉ làm như vô tình rồi cúi xuống làm tiếp bài tập.
…
Chỉ một mình tôi biết tôi đã sợ hãi đến mức nào. Tôi sợ Hà Duy sẽ là Bảo Nam tiếp theo, sợ anh ấy giống như anh trai tôi, ban đầu đối với tôi thật tốt nhưng có một ngày lại quay lưng, lạnh nhạt vứt bỏ tôi. Vì thế tôi mới tự nhắc nhở chính mình, tôi không được quá thân cận với anh ấy.
***
Bảo Nam gấp lại quyển nhật ký, đặt xuống bàn gỗ rồi lại cầm lên. Đây đã là lần thứ bao nhiêu anh đọc lại những lời tâm sự này? Vậy mà anh vẫn không thể khống chế nổi sự run rẩy từ tận sâu trong đáy lòng?
Bảo Nam bước xuống giường, đến bên tủ rượu. Trong tủ có rất nhiều rượu còn chưa bóc hộp. Ẩn sâu dưới nét mặt không chút biểu cảm là tâm hồn đã trở nên trống rỗng của anh. Anh không lấy ly, chỉ chọn đại một loại rượu, sau đó ngẩng đầu, trực tiếp tu vài ngụm.
Chất lỏng chảy xuống khiến Bảo Nam cảm thấy cổ họng mình như đang bị đốt cháy. Anh vuốt ngực, ho sặc sụa, muốn nôn ra hết tất cả mọi thứ mà anh vừa uống vào nhưng không thể. Từ trước đến nay Bảo Nam rất ít khi uống rượu, kể cả khi phải cùng bố đi tiếp những đối tác quan trọng, anh cũng không bao giờ động đến đồ uống có cồn, vậy nên tửu lượng của anh rất kém, gần như bằng không. Nhưng cứ mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, anh sẽ phá lệ, mượn rượu để tâm tĩnh lại. Chẳng rõ là đã nuốt xuống thêm được bao nhiêu, nhưng không giống với mọi lần, khi đã chếnh choáng, anh vẫn không thể nhắm lại đôi mắt. Trong lòng Bảo Nam rất lạnh giá, hóa ra, rượu không thể giúp anh xua tan đi cảm giác lạnh lẽo.
Cuối cùng, Bảo Nam dựa lưng vào bức tường, ngồi trượt xuống, cuốn sổ màu hường rơi ra từ túi áo khoác rộng, một vài trang mở ra, hiện lên ngay trước mắt anh là trang vở với những hàng chữ nắn nót. Đây là quyển nhật ký mà mãi lâu sau, anh mới tìm được trên kệ sách của Candy. Những lời trong đó chẳng khác nào chứng cứ kết tội anh, cho anh biết anh là kẻ tệ bạc, đã khiến một người bị tổn thương đến mức nào.
Vậy nhưng Candy, lẽ nào chỉ có một mình em đau khổ? Em có biết trong suốt thuở ấu thơ, anh đã phải chịu đựng, phải một mình đấu tranh với thứ tình cảm không chỉ đơn thuần là tình anh em, trái với luân thường đạo đức?
Bảo Nam chống tay vào tường, tự mình gượng dậy. Từ lâu, anh đã chấp nhận số kiếp của anh. Vậy còn Candy? Đã từng có lúc anh muốn ích kỷ giữ cô bé lại bên mình, nhưng anh không thể mặc cho Candy cứ mãi nằm yên bất động trên giường bệnh. Có phải giống lời của bác, tác động bên ngoài ảnh hưởng rất nhiều đến phần trăm cơ hội tỉnh lại của Candy? Vậy thì dù có tàn nhẫn, anh cũng sẽ chọn cách lại một lần nữa làm thương tổn đến Candy, ngay cả khi em gái anh vẫn đang chìm trong cơn mộng.
Bảo Nam bước ra khỏi phòng. Đây dường như đã là quyết định khó khăn nhất trong mười bảy năm cuộc đời của anh. Đêm nay, anh sẽ đọc thành lời từng dòng của cuốn nhật ký này... Bên cạnh giường bệnh của Bảo Nhi.