Đó là vào ngày mùa đông tuyết rơi rất nhiều vào 4 năm trước . Có lẽ là ngày lạnh nhất trong năm của xứ sở kim chi , đại Hàn dân quốc .
Bây giờ có khi nghĩ lại thì có lẽ đoạn kí ức này là một trong những phần tươi đẹp nhất trong tuổi 13 của cậu . Tuổi 13 thật sự là một quãng thời gian rất hạnh phúc , hạnh phúc khi lần đầu tiên cậu cảm nhận được đâu là tình bạn thật sự , hạnh phúc vì những đứa trẻ tầm tuổi khác không khinh thường vào gia thế , xuất thân của cậu . Một đứa bé mồ côi không cha không mẹ bị bỏ rơi tại cô nhi viện .
Nhờ nỗ lực không ngừng , bằng chính sức học của mình cậu lần đầu tiên được đặt chân vào ngôi trường mơ ước , ngôi trường cấp 2 quốc tế Seoul , ngôi trường cấp 2 lớn nhất cả nước mang tên thủ đô . Tất nhiên , khi vào ngôi trường này , cậu cũng đã biết được thử thách mình phải vượt qua lớn đến như thế nào . Cậu biết đây là ngôi trường chỉ dành cho con cháu của tầng lớp thượng lưu nhưng vẫn muốn chen chân vào học vì lý do muốn được thử sức và thỏa mãn cuộc sống xa hoa của các cô cậu học sinh ở đây .
Tất nhiên , cái giá phải trả cho những ngày đầu tại ngôi trường quốc tế này lại quá đắt . Học sinh ở đây luôn bắt nạt , chà đạp cậu hay dùng những lời lẽ sỉ nhục đê tiện nhất không đáng có chế giễu thân phận của cậu . Đến lúc tuyệt vọng nhất , cuối cùng ông trời cũng có mắt cho cậu một tia sáng nhỏ nhoi ở cái địa ngục tại trường học này .
Tuyết trắng xóa , phủ đầy mặt sân trường tạo thành một đường tuyết dày và đẹp . Nhưng đâu có ai để ý rằng ở một góc tuyết kia lại thấm đẫm một màu đỏ sẫm , một màu đỏ chói mắt của máu .
Sau trận đánh đập dã man của lũ du côn của trường sau giờ tan học , giờ đây thân thể của cậu bé Minwoo đầy những vết bầm tím lớn nhỏ rỉ cả máu . Không còn cảm thấy đau nữa , chỉ cảm thấy con lạnh buốt thấu tim gan thấm dần vào cơ thể mình , Minwwo thật muốn buông xuôi tất cả nhắm mắt ngủ một giấc dài .
Không thể chịu nổi cơ thể mất màu như thế !
Không thể chịu được cái lạnh thấu xương của tuyết !
Thân thể kia tựa như không một chút sức sống , đôi mắt kia từ từ khép lại buông xuôi tất cả .
- Mấy anh ơi lại đây đi có người bị thương này ! - trong lúc mơ hồ , Minwoo chỉ cảm nhận được đó là giọng nói của một cô bé , một giọng nói thật trong trẻo ấm áp .
- Chết tiệt , trời lạnh thế này em chạy ra đấy làm gì ? Quay lại xe mau ! - Trí Long có vẻ như không nghe thấy lời nói của cô bé ngồi trên chiếc xe ô tô màu đen sang trọng tức giận đỗ ở đằng xa ra lệnh .
Cô bé kia tựa hồ cũng không để ý đến giọng nói tức giận quát to kia chỉ quan tâm vào người trước mặt . Khuôn mặt lỗ rõ vẻ lo lắng .
- Này bạn gì ơi . Bạn không sao chứ - chất giọng trong trẻo đó lại cất lên trong mơ hồ Minwoo có thể cảm nhận được .
Trí Long đằng xa vẫn chưa hiểu rõ sự tình tưởng cô bé làm ngơ mình nghiến răng ken két .
Thấy biểu hiện đó của cậu , người bên cạnh không khỏi cười thầm mà nhắc nhở .
- Hyun Young bảo chỗ đấy có người bị thương , thay vì ngồi đây sao chúng ta không ra xem thử ! - nói rồi Hà Duy mở cửa xe đi ra bên ngoài .
- Rắc rối thật ! - Trí Long ấm ức đi ra khỏi xe , vừa bước chân ra cậu đã lấy hai tay ôm chặt lấy người mình , không quên khó chịu lẩm bẩm một câu - Để thiếu gia ta phải chịu lạnh khổ sở thế này đây . Tí nữa về anh phải xử em một trận !
- Lạnh , ... lạnh quá - Minwoo hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê , rên rỉ từng đợt .
- Mấy anh giúp em đưa cậu ấy đến bệnh viện đi - thấy hai người rốt cuộc cũng đã chịu ra Hyun Young vội vàng phân phó .
- Tên nào đây ? Chắc vừa bị bọn côn đồ trong trường dần cho nhừ tử đây mà . Mặc kệ đi , bé ngoan về thôi - Trí Long nhìn Minwoo hừ lạnh , cậu cũng đã sớm nhận ra đây chính là tên bị cậu ra lệnh tảy chay , dựa vào tên thấp hèn này mà có diễm phúc vào ngôi trường này ư ? Đúng là hoang tưởng !
- Này , sao anh vô nhân tính thế hả ? Chưa nghe câu cứu một mạng người bằng hơn xây bảy tòa tháp à - Hyun Young bất mãn hét to .
- Rồi rồi bây giờ thì anh nghe em nói rồi đây . Bây giờ về được chưa ?
- Giúp em đưa cậu ta đến bệnh viện đã rồi anh muốn đi đâu thì đi !
- Nhưng ... - Trí Long khó chịu nghĩ cách chống chế thì bị Hà Duy chặn ngang lời .
- Thôi không nói nhiều nữa , nghe lời em ấy đưa cậu ta đến bệnh viện đi - nói rồi Hà Duy không ngại bẩn vì những vết máu trên người cậu ta mà cõng lên hướng ra phía chiếc xe sang trọng gần đó .
Huyn Young nhìn Hà Duy cảm kích rồi quay sang Trí Long chế giễu .
- Anh học tập anh Duy đi , anh ấy tốt hơn anh nhiều !
Trên xe ô tô lúc này , không khí thật là ngột ngạt . Lại còn phảng phất mùi tanh của máu nữa khiến Long cau mày khó chịu quay sang hỏi Hà Duy .
- Đây không phải là tên được cậu chiếu cố cho vào trường chúng ta hay sao ?
- Đúng vậy , năng lực học tập của cậu ta cũng tốt .
- Nhưng xuất thân của cậu ta thì ...
- Điều đó không quan trọng , cậu cứ xem như tôi là người chống lưng cho cậu ta đi . Nể mặt tôi thì ngày mai đi hạ lệnh tảy chay đi .
- Điều này mà cậu cũng biết sao ? - Trí Long ngạc nhiên , đúng là xuất quỷ nhập thần , tên này cái gì cũng biết .
- Chơi với cậu bao nhiêu năm rồi ? Tôi chẳng lẽ lại không hiểu rõ con người của cậu ! - Hà Duy cười lạnh quay sang nhìn Trí Long .
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện thành phố .
Huyn Young ngồi ở phía trước nhanh chóng nhảy xuống xe . Đội ngũ bác sĩ không biết là ai phân phó chạy vội lại chỗ chiếc xe , đặt Minwoo bị thương đến bất tỉnh lên băng chuyền chuyên dụng rồi đẩy , đi nhanh vào phòng cấp cứu .
- Em ở đây đợi cậu ta tỉnh dậy , mấy anh về trước đi - Huyn Young nói nhưng chẳng ai chịu nghe cả thấy cô bé chạy vào bệnh viện Trí Long và Hà Duy cũng vội vã đi theo .
Khu vực cấp cứu .
Ngồi ở hàng ghế chờ đã hơn 30 phút rồi mà chưa thấy động tĩnh gì . Chỉ là mộ trận ẩu đả nhẹ thôi mà , làm gì mà lại cấp cứu lâu đến thế chứ . Không phải là đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi đấy chứ . Hyun Young thấp thỏm lo lắng không yên .
Đúng lúc này , vị bác sĩ già nua từ phòng cấp cứu bước ra .
- Bác sĩ , cậu ấy sao rồi ? - Huyn Young thấy ông bác sĩ ra vội vàng chạy lại hỏi .
- Tiểu thư , không sao . Cậu nhóc chỉ là bị bầm dập chút và bị gãy xương sườn nên hôn mê thôi , nằm viện một thời gian là sẽ ổn .
********
Minwoo trong mê man , sao mà thấy người mình vừa đau , vừa nặng trĩu . Mọi thứ xung quanh đều chỉ là một màu đen . Không phải cậu chết rồi chứ ? Đây là đâu , thiên đường hay địa ngục ?
Thật không muốn tỉnh dậy chút nào , nhưng có một động lực nào đó khiến cậu bắt buộc phải mở mắt .
Mở mắt ra , khung cảnh chỉ có một màu trắng toát . Khẽ đảo mắt một vòng , cậu đã nhận định được đây chính là bệnh viện , mà là một bệnh viện cao cấp với các thiết bị máy móc hiện đại nhất . Cả mùi khử trùng đặc trưng nữa làm cậu càng thêm chắc chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng .