Thuở ấy, Hiểu Du lúc nào cũng thắc mắc về họ của mình. Mặc dù mới chỉ có ít tuổi, nhưng nó biết bố, mẹ, ông nội,… hay tất cả các thành viên trong gia đình nó đều mang họ Walker, vậy mà nó lại mang họ Trần – một cái họ lạ hoắc. Có lần Hiểu Du đã tra từ điển, nhưng trong trăm họ ở Anh, việc tìm được một cái họ có những dấu kỳ lạ trên những con chữ, khiến nó đọc líu cả lưỡi đúng là việc khó hơn trên trời.
Nhưng không dừng lại ở đó, điều khiến Hiểu Du băn khoăn hơn chính là ngoại hình, hay nói cách khác, chính là vẻ bề ngoài của nó. Kỳ lạ không khi xung quanh hầu hết là những người tóc vàng, một mình nó lại mang một cái đầu với mái tóc đen không ra đen, vàng không ra vàng, đây chắc là tóc vàng đen tự nhiên có một không hai, may mắn là nhìn không mắc cười. Còn về đôi mắt, giữa một rừng người mang màu mắt lam nhạt hoặc màu sáng, nó lại có một đôi mắt tím, nói không ngoa, nếu thêm đôi răng nanh, màu da trắng giống bạch tạng hơn một tí, thì nhìn chẳng khác nào ma cà rồng trên mấy phim điện ảnh bom tấn. An ủi được đôi phần là có lần Hiểu Du đã search google, số người có đôi mắt giống nó trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn hết, truyền thuyết về những người có đôi mắt tím là họ sẽ sống được trên trăm tuổi, kể ra thì giống người ngoài hành tinh thật, nhưng sống lâu hơn mức bình thường, có thể trải nghiệm cuộc sống ở hai thế kỷ, có ai mà không muốn. Đó là còn chưa kể đến sống mũi, đôi môi, các ngũ quan khác trên khuôn mặt,… xin thứ lỗi vì Hiểu Du mới chỉ là một cô bé năm tuổi, vốn từ còn hạn hẹp, nên ngoài những bộ phận mang màu sắc đặc trưng, thì phải học vài năm nữa nó mới có thể miêu tả một cách vừa chân thực vừa sống động được. Nói gì thì nói nhưng tổng kết lại, vẫn là câu “khác một trời một vực” đó thôi, may mà xung quanh nó đều là những người tốt, không có ai kỳ thị nó cả, bằng không, nó sẽ tủi thân chết mất. Sau này Hiểu Du mới biết tại sao mình lại khác với đa số mọi người như vậy, câu trả lời chỉ có một, nó là con lai, là con lai đó.
Có lần, ngồi trong lòng bố, vốn biết bố là viện trưởng của một bệnh viện. Hiểu Du khi đó bị sùng bài bố quá mức, nó cho rằng giống trên những bộ phim, người làm y đều là những người tài giỏi, tất nhiên về sau mặc dù thời thế thay đổi, câu trả lời của bố sắp tới sai bét, nhưng nó cũng không thể nói là bố mình không biết gì, ông chỉ giỏi đi chữa bệnh cho người ta thôi, còn mấy vấn đề về ngoại hình, thì ông hoàn toàn mù tịt.
“Bố!!!.” Hiểu Du chọc vào tay bố, kéo dài giọng, mặc dù không có ý làm nũng, nhưng lại bị nhìn là đang làm nũng, điều đó làm nó hết sức bực mình. Hiểu Du than thầm, bố à, bố quên là con nhận thức nhanh hơn những đứa trẻ khác rồi sao?
“Hiểu Du, năn nỉ cũng vô ích, con còn yếu lắm, không được ra ngoài.”
Hiểu Du xị mặt, nó có muốn bản thân hơi một tí là lại bị ốm đâu. Với cả tạm gác lại việc này sang một bên đi, nó đâu có muốn đi chơi, “Con có phải do bố mẹ sinh không?”
Ông Walker giật mình, rời mắt khỏi đống giấy tờ trên bàn, cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ, “Không do bố mẹ sinh ra thì là ai? Tại sao con lại hỏi như thế?”
Hiểu Du trề môi, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào mái tóc, đôi mắt, cái mũi của bố, “Chỗ này, chỗ này, chỗ này, rồi là nhiều chỗ khác đều không giống, còn cả chữ Trần trong tên con nữa.”
Ông Walker cười phá lên, “Thế ông nội sinh ra bố, con có thấy bố giống ông ở điểm nào không?”
Hiểu Du lắc đầu, “Không giống y hệt, nhưng…”
Ông Walker cắt lời, lúc đó Hiểu Du còn bé, dù có thông minh đến đâu thì sau một hồi nghe người khác vòng vo, nó cũng tin tưởng người đó một cách vô điều kiện. Hơn nữa đối phương lại còn là bố mẹ của Hiểu Du, mọi thắc mắc của nó coi như đã có lời giải, chấm dứt từ đó, quan trọng hơn là, bố đã đánh trống lảng, hoàn toàn cố tình bỏ quên họ Trần trong tên nó, không hề đả động hay giải thích một tí nào, “Không phải là anh, chị em sinh đôi thì không giống nhau được. Hiểu Du là độc nhất vô nhị, chẳng lẽ con muốn giống y hệt bố để bị chê là ông già sao?”
Hiểu Du xị mặt, nhảy xuống khỏi lòng bố, chậm chạp rời khỏi phòng, “Xì, ai thèm giống bố, ai muốn làm bản sao của người khác chứ.”
Thôi, coi như vấn đề này chấm dứt tại đây đi.
Hằng ngày ở nhà Hiểu Du đều bận rộn với việc chơi, ngủ, mấy tháng trôi qua, cuộc sống của nó vẫn là màu hồng, được mọi người xung quanh cưng nựng, nâng niu chẳng khác nào búp bê trong lồng kính. Nhưng không ai biết lúc đi ngủ, phải nằm một lúc mới chìm được vào cơn mộng, trong những lúc đó, Hiểu Du lại khao khát có được một người bạn như thế nào.
Khi rảnh rỗi, Hiểu Du rất hay xem TV, thấy các nhân vật đều ràng buộc nhau bởi những cụm từ như “người thân”, hay hơn cả là “bạn bè”. Dĩ nhiên là cụm từ đầu tiên nó không còn xa lạ gì, nhưng “bạn bè” thì sao, nó vô cùng muốn có bạn để hiểu rõ cảm giác đó là như thế nào. Vậy mà ngày qua ngày, cả ông nội và bố mẹ đều hạn chế, nếu không cần thiết thì không cho Hiểu Du ra ngoài, còn không cho nó đi học mẫu giáo, mời hẳn người dạy trẻ về nhà, cứ như vậy thì làm sao nó có bạn được, điều đó làm nó vô cùng sầu não.
Thế là sáng hôm sau Hiểu Du làm nũng với ông nội, lần này là làm nũng thật, không phải như lần trước nhé, kết quả là ông nội trả lời gần giống hệt với bố, “Ra ngoài đi chơi hả? Đợi cháu khỏe như ông đã. Đi học mẫu giáo hả? Đợi mấy cô giáo kia đi lấy chồng rồi tính sau.”
Hiểu Du hậm hực, “Ông ngày nào cũng uống bao nhiêu thuốc, sâu bệnh mà còn chê cháu. Mấy cô giáo kia thì xấu ma chê quỷ hờn, có vứt cho ăn mày cũng chẳng ai thèm.”
Kết quả của hai câu nói đó là, ông nội thì phản bác đó là thuốc bổ cho người cao tuổi, trẻ con không ai uống được. Thậm tệ hơn là đúng lúc đó hai cô dạy trẻ vừa đến, nghe được vế sau thì tím tái cả mặt, tức quá bỏ đi luôn, chắc hẳn lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, sẽ không bao giờ đến cái nhà này nữa. Việc đuổi hai cô giáo kia đã được như ý, nhưng bao giờ mới trở thành người lớn để uống thuốc bổ đây? Hiểu Du vui mừng nung nấu ý định, có hai người đã giải quyết được, việc tiếp theo trong kế hoạch “bằng mọi cách để có được một người bạn”, đó chỉ là chờ đợi thôi. Nhưng nó ngay lập tức đã bị tạt một gáo nước lạnh, vì ngay sáng hôm sau, đã có hai cô giáo mới đến, chưa hết, hai cô này cực kỳ xinh đẹp, ban đầu thì Hiểu Du mừng thầm vì với ngoại hình này, hai cô sớm muộn gì chẳng đi lấy chồng. Cuối cùng sau một lúc làm quen, Hiểu Du ngây thơ gạ hỏi về công cuộc tìm kiếm hạnh phúc nửa đời sau của hai cô, không hẹn, cả hai đều đồng thanh nói, câu trả lời đúng là làm nó muốn ngất tại chỗ, “Tiểu thư, chúng tôi đều tôn thờ chủ nghĩa độc thân.” Hai cô có chắc không? Có chắc không đó?
Hai tháng sau, sau nhiều lần lên kế hoạch, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại, cuối cùng, Hiểu Du đã bỏ cuộc, nó không đấu lại được với ba, ông nội, và hai cô giáo kia đâu.
Cứ tưởng vấn đề này đến đây đã kết thúc, tuy nhiên, ông trời đúng là biết trêu ngươi Hiểu Du, đương lúc nó định bỏ cuộc thì lại xuất hiện hai đối tượng thích hợp để nó kết làm bạn. Mà kỳ lạ hơn, Hiểu Du để ý là, hai đối tượng này thỉnh thoảng lại hay đến nhà nó vào lúc sáng sớm, hôm nay chẳng hiểu sao nó lại dậy sớm hơn mức bình thường, phần thưởng cho sự tiến bộ đột xuất đó là phát hiện được hai cậu bạn này. Nhưng điều Hiểu Du thích nhất, là các cậu ấy cực kỳ giống nó, trừ mỗi đôi mắt người thì màu đen, người còn lại thì màu nâu, thì màu tóc, hay các ngũ quan của hai cậu bạn cũng đều hao hao giống nó. Hiểu Du kết hai người này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy, trong lòng nó lại bừng bừng ý chí, đó là “phải làm thân với hai cậu bạn này” cho bằng được.
Đêm đó, Hiểu Du lập các bước để dẫn tới thành công, bước đầu tiên không quá khó, cứ biết được tên cả hai rồi tính tiếp. Để đạt được điểm tuyệt đối mà không mất thời gian, nó đành phải nhờ hai cô giáo xinh đẹp.
Hai cô từng nói tôn thờ chủ nghĩa độc thân, vậy mà khi Hiểu Du mua chuộc bằng cách đưa ra hai vé xem hòa nhạc ghế Vip phiên bản có hạn của một ngôi sao thế giới,... ặc, xin lỗi vì nó không biết tên!!! Thì mắt cả hai đã sáng lên như đèn pha ô tô, miệng luôn mồm nói, “Đây là chồng của cô”, Hiểu Du lúc ấy mới toát mồ hôi hột, trong lòng nó mọc ra hằng hà vô số dấu chấm than, tiêu chí độc thân được hai cô đặt lên hàng đầu, bây giờ biến đi đâu mất rồi? Nhưng thôi mặc kệ, quan trọng là Hiểu Du đã biết, một cậu tên là Trần Gia Bảo Nam, cậu kia thì tên là Hoàng Thiên Vũ. Mà người Hiểu Du nghe tên đầu tiên có họ giống nó kìa, cậu bạn thứ hai thì là họ Hoàng, chẳng phải cũng là họ hiếm, tra nát cả mắt cũng không thấy được trong các tộc họ ở Anh hay sao? Chắc hẳn ba người có duyên lắm, càng thích hợp hơn để trở thành bạn. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hiểu Du cực kỳ rạng rỡ, rốt cuộc, cuộc đời nó cũng đổi màu rồi, màu hồng mãi thì cũng nhàm, chán lắm.(^_^)
***
Bảo Nam chưa bao giờ dám tưởng tượng Candy còn sống, bởi hơn hết, cô bé đã ra đi trong chính vòng tay của anh. Từ lúc biết nhận thức, đó là lần đầu tiên Bảo Nam khóc, sau ngày đó, dường như trái tim anh đã khô cạn, dù phải chịu bất cứ đớn đau hay trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng không rơi thêm một giọt nước mắt. Thế mà ngày hôm đó, trước mặt cô y tá trẻ măng trong bệnh viện, một vị thiếu gia kiêu ngạo như Bảo Nam đã vứt bỏ hình tượng, khụy xuống, khóc nấc lên.
Gần hai giờ đêm, bệnh viện thành phố tiếp nhận một ca cấp cứu do tai nạn giao thông, nữ bệnh nhân là một cô gái đang độ tuổi học sinh, nhập viện trong tình trạng hết sức nguy kịch, không chỉ thân thể bị chấn thương nặng nề, mà theo chẩn đoán sơ bộ của nhân viên cấp cứu trên đường đến bệnh viện, cô gái ấy còn mắc một hội chứng đem lại nhiều bất lợi trong công tác cứu thương – chứng Haemophilia.
Trong phòng làm việc, nghe được thông tin ấy, viện trưởng Walker đã đích thân tiến hành cấp cứu. Ca cấp cứu kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau vẫn chưa kết thúc, các trưởng khoa liên tục thay phiên nhau trợ giúp viện trưởng, nhìn mồ hơi rịn ra từ trán ông, tất cả đều sợ khi chưa hoàn thành xong phẫu thuật, chính ông cũng kiệt sức vì suốt mười hai tiếng liền, chưa một lần ông nghỉ ngơi, đến một hớp nước cũng chẳng kịp uống.
“Viện trưởng, đây là túi máu cuối cùng rồi.” Một y tá lo sợ nói.
Con dao mổ trên tay viện trưởng Walker vẫn không dừng lại, những lúc ông đang tập trung cao độ, kể cả người bên cạnh có nói gì, ông cũng bỏ ngoài tai.
Một vị bác sĩ cấp cứu lâu năm, hiểu rõ tính tình của viện trưởng Walker sốt ruột nói, ‘‘Liên lạc với bệnh viện gần nhất, hỏi xem họ còn bao nhiêu cc máu.”
“Gần đây số người nhóm máu AB hiến máu không nhiều, quanh khu vực này lại toàn bệnh viện lớn, họ bảo...”
Vị bác sĩ tức giận ngắt lời, “Chết tiệt, họ không nể mặt viện trưởng thì cũng phải biết mạng người là quan trọng chứ. Các bệnh viện nhỏ ở khu vực lân cận thì như thế nào?”
Y tá trả lời, “Ba mươi phút nữa, với tình hình hiện tại, tôi sợ không kịp.”
“Người nhà bệnh nhân đã thấy đến chưa?” Thấy cô ta lắc đầu, vị bác sĩ càng trở nên cáu kỉnh, “Cô chạy một lượt quanh bệnh viện, gặp bất cứ người nhà bệnh nhân nào trông có vẻ khỏe mạnh, nếu họ mang nhóm máu AB, lập tức nhỏ ý xin họ hiến máu cho tôi.”
“Vâng.” Nữ y tá tháo khẩu trang, chạy nhanh ra khỏi phòng cấp cứu.
Bây giờ là hơn một giờ trưa, suốt cả đêm ngồi máy bay không ngủ, cuối cùng Bảo Nam cũng đến được bệnh viện. Đây là bệnh viện của bác anh, vì vậy đối với một vài y bác sĩ làm việc trong này, từ nhỏ đã từng vài lần tiếp xúc, Bảo Nam cũng coi như là có quen biết, lúc gặp, họ đều lên tiếng hỏi han, nhưng anh không còn hơi sức để để ý đến điều đó. Đến quầy lễ tân, theo lời báo cáo lại của người vệ sĩ, Bảo Nam hỏi đường đến phòng cấp cứu, có lẽ vì thân phận của anh, nhân viên lễ tân đã trực tiếp đưa anh đến đó.
Lúc này, bên ngoài phòng cấp cứu vắng lặng như tờ, không gian toàn mùi thuốc sát trùng, bốn bề xung quanh là những bức tường trắng, gợi cho người ta một không khí tang thương, chết chóc. Trên cánh cửa phía trước, đèn đỏ vẫn bật sáng, chứng tỏ ở trong kia, các bác sĩ vẫn đang nỗ lực hết sức mình, cố gắng giành giật sự sống cho bệnh nhân. Bàn tay Bảo Nam rịn đầy mồ hôi, các tế bào trong người anh căng lên như dây đàn, sự căng thẳng choán lấy toàn bộ trí óc anh, trong đầu anh hoàn toàn chống rỗng.
Bảo Nam ngồi xuống hàng ghế chờ, gục đầu nhìn đầu gối của chính mình, hay bàn tay vò lấy mái tóc. Chưa chắc chắn người đó là Candy, vậy mà anh đã không thể khống chế nổi chính mình.
Có tiếng “tinh, tinh”, Bảo Nam vội ngẩng lên, cánh cửa kia đã mở ra, nhưng không phải là điều anh mong đợi. Nữ y tá trẻ có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy Bảo Nam, anh cực kỳ không mong muốn cô ta hướng về phía mình là để báo tin dữ. Có vẻ như lời cầu nguyện của Bảo Nam đã được đền đáp khi câu đầu tiên cô ta nói với anh là, “Anh có phải là người nhà của bệnh nhân?”
Bảo Nam vô thức gật đầu, nhưng rồi lại lắc.
Nữ y tá sửng sốt, cô ta không quên hỏi, “Nhóm máu của anh có phải là AB không?”
Nhận được câu trả lời của Bảo Nam, nữ y tá đột nhiên nở nụ cười, cô ta reo lên, “Vậy thì tốt quá, bệnh nhân đang thiếu máu, mời anh đi theo tôi.”
Khi 200 cc máu được rút ra từ người Bảo Nam, cũng là lúc anh nghe cô gái kia mắc chứng Haemophilia, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bàng hoàng, chấn động. Bảo Nam muốn đến ngay thẳng phòng cấp cứu, nhưng vì các bác sĩ nói, rất có thể họ cần thêm máu của anh, anh mới mệt mỏi nhằm mắt ngồi im, không động đậy.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi Bảo Nam mở mắt một lần nữa, đã có một chiếc khay đựng toàn vật dụng linh tinh được đưa đến trước mặt anh. Bảo Nam nghe y tá nói, “Xin lỗi, khi chúng tôi đến nơi, chỉ còn mỗi cô gái ấy là còn sống sót, đây là tất cả những vật dụng chúng tôi lấy được từ xe của họ.”
Nằm ngoài dự đoán của y tá, Bảo Nam tỏ ra không hề đau thương, anh hờ hững nhìn lướt qua đồng giấy tờ xe, túi xách của phụ nữ, thậm chí còn không thèm động tay vào một món đồ.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động, Bảo Nam liền tỏ ra kinh ngạc, quả thật chiếc điện thoại này là điện thoại phiên bản có hạn, mấy tháng trước chính anh đã thấy Mason sử dụng nó. Bảo Nam cầm điện thoại lên xem, bất ngờ, khi anh vừa nhấc điện thoại ra khỏi chiếc khay, một sợi dây chuyền bằng bạc nằm khuất ngay sau chiếc máy đã hiện lên trong tầm mắt, lấy đi toàn bộ vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh. Bảo Nam run rẩy cầm sợi dây đã được lau sạch vết máu, anh mở nắp dây chuyền, là khuôn mặt ngày đêm anh nhớ nhung. Candy của anh, sợi dây đã chôn theo Candy, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây như một phép màu. Candy, có phải không thực sự vẫn còn sống.
Bảo Nam không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này, anh chỉ biết nước mắt anh đã lăn dài. Bảo Nam ôm chặt sợi dây chuyền, khóc lên như một đứa trẻ.