Liên tiếp vài ngày, phi tần hậu cung các nơi, nhóm a ca, và cả tôn thất các đại thần cũng tụ tập tại đây khó có cơ hội được quang minh chính đại tiếp cận Dục Khánh Cung bày tỏ thiện tình của mình, đây hết thảy đều rất bình thường, nhất là thái tử phi đã là sinh lần thứ ba, Dục Khánh Cung xử lý việc này vốn là nên thuận buồm xuôi gió lại đột nhiên có một sự không như ý ―― thái tử phi sau khi sinh thân thể suy yếu, đã đến mức không thể nào xử lý công việc nỗi.
Thái tử phi vẫn luôn là người chủ định của Dục Khánh Cung, mọi người căn bản không có dự liệu thân thể thái tử phi vẫn khoẻ mạnh thế mà lại gục ngã, việc này vừa lộ ra, người thân cận khi đã biết đều là đầu óc mơ hồ, đặc biệt hơn nữa là đám người Trữ ma ma Cam Thảo. Thái tử ở vào ngày thứ hai thái tử phi rơi vào mê man đã hoàn toàn không còn chút ý mừng, thay vào đó là lo lắng, liên tục tuyên gọi thái y vào Dục Khánh Cung vì thái tử phi khám và chữa bệnh, lại đều chỉ có một đáp án thái tử phi vì sinh sản nên nguyên khí đại thương, không tra được nguyên nhân khác. Những lời này ở lúc thái tử nghe đến lần thứ ba mà thái tử phi vẫn chưa có khởi sắc thì hắn đã phẫn nộ đến mất cả lý trí, toàn bộ lửa giận trút lên thái y viện. Cho dù như vậy, thái tử vẫn là hạ lệnh không được tuyên bố việc tháo tử phi bệnh nặng ra ngoài, có thể che giấu thì cứ che, hắn không muốn bất luận kẻ nào nhìn ra đáy lòng hắn đang vô cùng hoảng loạn.
Đại cung nữ và nhóm nhũ mẫu ở lúc kiểm kê đối chiếu danh mục quà tặng lễ ban cho, vốn dĩ căn cứ theo lời thái tử phi nói mà làm, nhưng lần này không giống trước kia, thái tử phi hoàn toàn không cách nào xử lý công việc, các nàng cũng yêu thương lo lắng thân thể chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, có thể chiếu theo lệ cũ thì liền làm theo lệ cũ, thực sự không có lựa chọn khác, cũng chỉ có thể bẩm báo thái tử điện hạ.
Thái tử vì chuyện thái tử phi mà tâm phiền ý loạn, thêm những việc nhỏ vụn vặt nữa, mặt đã như tòa nói băng, Hoằng Thăng, Hoằng Tích cũng lanh trí không đi làm phiền a mã nhà mình.
Hoằng Thăng vội bỏ bê bài vở và bài tập cưỡi ngựa bắn cung, còn phải quan tâm thân thể thái tử phi, mỗi ngày phải chú ý tam đệ, để ngừa có cung nữ nô tài nào dám cả gan xao lãng, cả ngày ở sở a ca rồi Càn Thanh Cung và cả Dục Khánh Cung ba chỗ thay nhau lưu chuyển, cả người gầy đi rất nhiều, nguyên bản còn mang theo vẻ mập mạp của gương mặt trẻ thì giờ đã chút hình dạng tiểu thiếu niên, coi như trong một đêm trưởng thành không ít, chỉ tiếc thái tử phi không nhìn thấy.
Hoằng Tích vẫn còn bản tính trẻ con, hai ngày không nghe được thanh âm của ngạch nương, lại căn cứ theo biểu hiện của a mã đã bị dọa sợ, lén chảy nước mắt cũng không ít lần, nhưng cũng không dám đi làm phiền mọi người, chỉ là lúc làm bạn ở bên người Khang Hi, thỉnh thoảng vành mắt hồng hồng nhìn phương hướng Dục Khánh Cung không nói một lời.
Khang Hi nhìn tiều dáng vẻ của hắn, cũng sợ hắn nghỉ quẩn, lại lo lắng đem hoằng tích tuổi còn nhỏ trả về lại Dục Khánh Cung sẽ khiến cho thái tử thêm phiền, liền nhân lúc rảnh rỗi lại an ủi hắn vài câu, để cho hắn yên tâm bớt sầu tư. Đối với thái tử phi, hắn vẫn là rất hài lòng, nếu thái tử phi có chuyện gì bất hảo, trong lòng hắn cũng thực cảm thấy đáng tiếc cực kỳ.
Ngày hôm đó lâm triều, Khang Hi nghe quan viên phụng chỉ đi tuần Vĩnh Định Hà bẩm tấu lên xong, lại hỏi thăm lễ bộ vài câu về việc đại hôn cửu a ca, đã lệnh bãi triều để các quan viên đi xuống, giữ lại thái tử, đại a ca cùng mấy a ca thành niên được vào triều còn có mấy vị thượng thư đại thần.
Cả người thái tử mặc dù ăn mặc chỉnh tề tươm tất, nhưng thoạt nhìn giữa chân mày lại sinh ra sầu lo, tơ máu trong mắt cũng có thể nhìn ra mấy ngày này hắn cũng đã không ngủ đủ, mấy vị a ca từ lâu đã biết việc thái tử phi của Dục Khánh Cung xảy ra chuyện, nhưng đối với việc thái tử phi chưa từng có ác cảm với nhóm a ca nên cũng không ai nhân cơ hội ở phía sau bỏ đá xuống giếng hoặc là nhìn có chút hả hê.
Khang Hi nhìn thoáng qua thái tử, đuôi lông mày hơi trầm xuống, rất nhanh liền dời ánh nhìn nói, “Trẫm lưu các ngươi là muốn nói việc dò xét Vĩnh Định Hà năm nay.”
Nhóm a ca cùng mấy đại thần vừa nghe liền hướng chỗ Khang Hi nhìn lại, đại a ca đã giành nói trước, “Hoàng a mã, ngài là muốn đích thân đi tuần Vĩnh Định?”
Khang Hi gõ nhẹ đầu ngón tay, ừ một tiếng, “Dò xét Vĩnh Định xong, còn có việc quản lý Hoàng Hà cũng cần có người đi giám sát một phen.” Khang Hi vừa liếc nhìn thái tử có chút không yên lòng, cau mày, “Dận Nhưng, ngươi có cần phải tùy giá không?”
Chúng a ca nghe được giọng Khang Hi hỏi, trong lòng đều không thể tránh khỏi đau xót, thái tử cũng không biểu thị hứng thú đối với việc đi dò xét Vĩnh Định Hà, hoàng a mã chỉ lo lắng hắn xao lãng, đây thật là người cùng người không thể so bì a, thiên vị thái tử! Bất quá đường nhìn hướng đến thái tử, thấy thái tử hơi lộ ra vẻ mệt mỏi trên mặt, nghĩ đến chuyện Dục Khánh Cung vui quá hóa buồn, không khỏi lại lấy lại được chút thăng bằng.
Thái tử hồi phục lại tinh thần, vội nói, “Nhi thần để cho hoàng a mã định đoạt.” Lời nói này vừa ra, lại không nói thêm gì nữa.
Theo mô tuýp cũ, thái tử không chỉ có muốn tích cực tranh thủ tình cảm mà theo Khang Hi từng bước, nhất là những lúc Khang Hi muốn sai quan viên đi dò xét thì liền muốn đề cử người của mình đi, vì tích lũy thành tích trong tay, nhưng thái tử hiện giờ rõ ràng không phấn chấn, cũng không muốn đi làm những chuyện trước đây rất muốn làm, không chỉ riêng Khang Hi, mà đám người đại a cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhất là Khang Hi, đối với bộ dáng thái tử như vậy lại có chút khó nói, hảo hảo cấp cơ hội cho người khác.
“Các ngươi thì sao?” Khang Hi để thái tử thoải mái là bởi vì Dục Khánh Cung có chuyện phiền, tự tìm bậc thang leo xuống nói với các con của hắn, cũng tiện thể cùng mấy trọng thần thương lượng chương trình.
“Hoàng a mã, nhi thần nguyện đi theo thánh giá.” Đại a ca cảm giác rất là hứng thú, nhưng điều không phải Vĩnh Định Hà, mà là chuyện giám sát Hoàng Hà, “Hoàng a mã, nhi thần cũng nguyện ý đi giám sát công trình trị thuỷ sông Hoàng Hà.”
Đại a ca vừa nói xong, bên này tam a ca đã nở nụ cười, “Đại ca, nói đến hành binh chiến trận không ai có thể vượt qua ngươi, nhưng công trình thuỷ lợi lại là một việc khác. Hoàng a mã, nhi thần mặc dù bất tài, nhưng lại đối với việc trị thuỷ cũng có chút kiến thức.” Tam a ca nói xong vẻ mặt đối việc giám sát Hoàng Hà lộ ra tham vọng, đang hận không thể phi đến chỗ đó đại triển thân thủ, trời biết hắn gần đây ở lễ bộ, bị hôn sự của cửu đại ca làm cho phiền đến đau đầu, nếu không đắc tội một thập tam a ca trước đó nên không muốn thêm một lão cửu nữa, chứ không hắn đã sớm muốn bỏ trọng trách để cửu a ca không thành hôn được cho xong, không thấy có tân lang qnào là nhiều chuyện phiền toái như vậy. Nếu là có thể thắng được thánh chỉ của hoàng a mã, rời đi kinh thành sẽ sảng khoái hơn nhiều.
“Tam ca, trị thủy sông Hoàng Hà cũng không phải là đọc lướt qua một ít trong sách là được.” Bát a ca ôn hòa cười, chỉ ra lỗ hổng trong lời nói tam a ca.
Cái này mọi người đều biết, tam đại ca có thể là đọc rất nhiều sách, nhưng bàn về tính thực dụng và kinh nghiệm sống thì có khi còn thua cả tam phúc tấn.
Tứ a ca nghe bát a ca châm chọc tam a ca, trên gương mặt vẫn là vẻ bình thản, cho dù ai cũng đều không nhìn thấy tiếu ý trong lòng hắn. Ngũ a ca thất a ca lại không nể tình, nhoẻn miệng cười quay mặt đi nơi khác.
Đám đại thần lại không thể bật cười trước mặt Khang Hi, cả đám phải bưng vẻ mặt nghiêm chỉnh, vẻ mặt nhóm a ca lại như đang cùng bạn bè bàn luận chính sự vậy, dù sao bọn họ cũng đã nhìn quen, không có quá để ý.
Khang Hi nhẹ nắm tay lại, “Được rồi, trẫm tự có chủ trương. Các ngươi đều lui ra đi.” Dù gì có giữ lại nữa cũng không thấy sẽ đưa ra được cái kết luận gì.
“Vâng, hoàng a mã.” Mọi người ở đây đều lên tiếng đáp lời.
Thái tử lần này ngược lại cũng phản ứng nhanh hơn, đáp lời liền muốn quay về Dục Khánh Cung. Nhưng Khang Hi đã bất mãn chuyện hắn phân tâm ở trên triều, ở lúc thân hình thái tử khẽ động, hắn liền lên tiếng, “Thái tử lưu lại.”
Đại a ca xoay người nghe vậy đã nhịn không được phết miệng, nhưng là không dừng lại liền lui ra ngoài, thái tử lại chỉ có thể đáp: “Vâng, hoàng a mã.”
Mọi người đi rồi, Khang Hi mới để cho thái tử đi tới trước mặt, cầm một bản tấu chương gần đó ném ra một cái, “Dận Nhưng, hôm nay ngươi vào triều vì sao lại phân tâm như vậy.”
Thái tử nhìn động tác của Khang Hi, liền hiểu đây không phải là hoàng a mã bất mãn với hắn sao, liền nhận sai nói, “Hoàng a mã, là nhi thần không tốt, nhi thần lên triều có chút tâm thần không yên.”
“Việc thái tử phi trẫm đã biết, ngươi không cần quá để tâm, cát nhân tự có thiên tương, nàng là một người có phúc.” Khang Hi biết thái tử lo lắng, cũng an ủi vài câu, thế nhưng, “Dận nhưng, ngươi là thái tử Đại Thanh, thái tử của trẫm, ngươi phải biết có việc nên làm có việc không nên làm, bất cứ lúc nào cũng không thể xử trí theo cảm tính. Ngươi hiểu chưa!”
Nói đến vế sau, giọng của Khang Hi trở nặng, hắn thậm chí đang suy nghĩ ảnh hưởng của thái tử phi đến thái tử quá lớn, điều này thật sự là không thể để nó phát sinh. “Tam a ca Dục Khánh Cung mới sinh, ngươi là a mã, thái tử phi không thể xử lý công việc, ngươi cũng không thể mặc kệ, trẫm thấy Hoằng Thăng đã gầy một vòng, hắn chỉ mới làm một ca ca, lại có thể phân ưu cho ngươi đến tận như vậy.”
“Hoàng a mã.” Thái tử nghe xong những lời này, nghĩ đến thái tử phi, vành mắt lại đỏ, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ tới ảnh hưởng của thái tử phi đối với hắn đã đến trình độ như vậy. Thái tử phi rơi vào mê man hai ngày, cả người hắn đều rối loạn, liên lụy con thứ ba cũng có không thích, nếu không vì sinh nhiều tiểu a ca, thân thể thái tử phi làm sao sẽ như vậy. Thân thể thái tử phi luôn luôn khỏe mạnh như bò mộng, lúc mang thai cũng tinh thần hơn sản phụ khác nhiều lắm, lại không nghĩ tới lại đột nhiên ngã xuống.
Suy nghĩ nhiều thậm chí đối với trước đây hắn đối với lúc thân thể đại phúc tấn bất hảo, đại a ca rối ren thì nhìn có chút hả hê mà cảm thấy hổ thẹn, chớ không phải là lỗi lầm của hắn báo ứng đến trên người thái tử phi chứ, ông trời cũng để cho hắn trải qua một phen kinh động sốt ruột.
“Hoàng a mã, nhi thần hiểu, chỉ là thái tử phi cùng nhi thần nhiều năm phu thê như vậy, nhi thần trong lòng thật là thương cảm, gấp đến độ có chút rối loạn.” Thái tử không lo lắng ở trước mặt a mã mình tỏ ra yếu đuối, nói xong đã ngồi xổm xuống tựa đầu ở trên đầu gối Khang Hi.
Khang Hi nghe vậy thở dài, sờ sờ đầu thái tử như khi còn bé vậy, thái tử lo lắng thái tử phi cũng là chuyện thường tình, nhiều năm làm phu thê như vậy, nếu đã cảm tình như vậy ông cũng chỉ trách trời sinh thái tử có tính lương thiện như vậy, thái tử phi nếu thật cí gì không may, chọn một thái tử phi mới cũng sẽ khiến hắn phiền não, càng chưa nói thái tử phi còn sinh ba con trai trưởng, nếu có một ngày như vậy, Dục Khánh Cung sẽ hỏng bét. “Đừng nóng vội, luôn sẽ có biện pháp, thái y viện còn chưa chẩn ra mạch chứng của thái tử phi sao.”
“Đám phế vật kia.” Thái tử nghĩ đến thái y viện, cũng không có một câu nói tốt.
Phụ tử đang nói, đã thấy cung nhân Dục Khánh Cung vội vã đến bẩm báo, “Thánh thượng, thái tử điện hạ, thái tử phi đã tỉnh.”
Thái tử nghe vậy, trong lòng buông lỏng, ý mừng dâng lên, nhìn về phía Khang Hi: “Hoàng a mã, ngài thật là kim khẩu chúc lành, thái tử phi cát nhân tự có thiên tương.”
Khang Hi cũng cười, cũng không giữ thái tử lại, “Được rồi, mau quay về xem đi.”
Thái tử tảo không lưu được, chờ thái tử đi rồi, Khang Hi lại để cho nhân khứ đại ca sở báo cho biết hoằng thăng hoằng tích huynh đệ.
Thái tử phi không nghĩ tới mình đã ngủ lâu như vậy, nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non thì cả người thoát lực rơi vào ngủ say, vốn cũng cho rằng mình bất tỉnh chỉ qua một ngày, không nghĩ tới lâu như vậy, lúc mở mắt ra nhìn được rõ ràng, liền cảm giác đói bụng lắm, câu nói đầu tiên khi quay sang Trữ ma ma vẻ mặt đang mừng như điên là: “Ta đói bụng.”
Chờ có cơm ăn cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, thái tử phi tỉnh lại tuy rằng cả người không còn chút sức lực nào, nhưng tinh thần còn tốt, muốn gặp tiểu nhi tử, nghe nhũ mẫu kể chuyện sau khi mình mê man xong, còn có phản ứng của thái tử có chút trong dự liệu, cũng không nói rõ trong lòng là tư vị gì, chỉ là nặng trịch.
Thái tử chạy về Dục Khánh Cung, lúc nhìn thấy thái tử phi, thái tử phi đang một bên húp cháo, một bên chơi đùa với tiểu nhi tử đặt ở bên cạnh, không chút suy yếu nào của người mê man vài ngày trước đó, ngay cả như vậy, thái tử cũng nhất thời không phát hiện, liền tiến lên ôm thái tử phi, ôm thật chặt hồi lâu không buông.
Thái tử phi có chút vô cùng kinh ngạc tâm tình hắn lại để lộ ra ngoài như thế, cháo cũng không cách nào uống, ý bảo Trữ ma ma dẫn cung nữ phục vụ trước tiên lui ra ngoài, nhấc tay vỗ vỗ sau lưng của thái tử, “Vẫn khỏe chứ?”
“Ngươi nói vẫn khỏe là sao!” Thái tử buông thái tử phi ra, phẫn nộ trừng mắt một cái, “Ngươi cũng biết ngươi hôn mê bao lâu! Ngươi cũng biết cô lo lắng như thế nào!”
“Ha ha, ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi.” Thái tử phi bị trừng cũng hơi thẹn thùng, “Ngươi quá quan tâm mà bối rối thôi.”
“Hừ!” Thái tử đối với cái người hoàn toàn không thèm để ý sống chết của chính mình này có chút giận, “Ngươi tỉnh lại nhưng lại không cho đòi thái y tới, thái y còn chưa lai, phòng ăn làm sao dám cho ngươi dùng bữa lung tung.”
“Ngươi yên tâm, đã nhìn rồi, ta không sao, thật sự không có chuyện gì mà.” Thái tử phi trấn an nói, đối với lòng thành của thái tử rốt cuộc là cảm động, “Dận Nhưng, cám ơn ngươi.”
“Ta và ngươi là phu thê, vì sao phải nói những lời xa lạ.” Thái tử đã tĩnh táo cả người, căng thẳng chất chứa mấy ngày nay cuối cùng cũng đã bộc phát, liền cảm thấy cả người mệt mỏi, “Được rồi, cô mấy ngày nay đều không ngủ ngon, để cô chợp mắt một chút.”
Thái tử nói xong, liền muốn hướng khoảng trống trên giường nằm lên đó, thấy tiểu nhi tử quấn trong tã lót cũng đang ngủ, nhịn không được nhẹ bóp khuôn mặt nộn nộn một cái, “Tên tiểu tử thúi này.”
Thái tử phi làm bộ giơ nắm tay lên đe dọa thái tử, “Đứa nhi tử này của ta mà ngươi dám ghét bỏ? Người nằm ở nơi này để làm chi, nơi này là phòng sinh, ngươi không thích hợp ở lại chỗ này, theo như quy củ ngươi phải tránh đi.”
“Cô thiếu chút nữa đã quên là ngươi còn phải ở cữ, trách không được nghe có mùi là lạ.” Thái tử nghe thái tử phi cản, đứng dậy ngửi mùi vị trên người thái tử phi một cái, “Mùi chua.”
“Hừ hừ, ” Thái tử phi hất một mớ tóc dài, tiếp lời nói, “Cũng không biết mới vừa rồi là ai ôm ta chặt vậy.”
Thái tử cười liếc nhìn thái tử phi, bình tĩnh gật đầu, “Ngươi lại có tinh thần cùng cô đấu võ mồm, rất tốt.” Nói xong cũng phân phó cung nhân tiến đến một góc phòng chuẩn bị nhuyễn tháp nghỉ ngơi, thái tử phi bên kia còn là bị một tòa bình phong mười sáu phiến chận lại.
Không bao lâu huynh đệ Hoằng Thăng Hoằng Tích cũng tới, biết được a mã ngạch nương đang nghỉ ngơi, cũng không quấy rầy, huynh đệ hai người cũng yên tâm tìm chỗ nghỉ một lát.
Cảm giác được bên kia bình phong truyền đến tiếng hô hấp an ổn của thái tử, hẳn là đã ngủ, thái tử phi cũng không dám tuỳ tiện tiến vào không gian tra xét một phen, tinh thần lực nhận biết không gian có biến hóa, ở đoạn thời gian mê man đó, chính mình còn hoàn toàn mất đi cảm giác đối với không gian, hiện tại loại cảm giác nắm quyền khống chế này trở lại trên người, dù là có chút nóng nảy, nhưng cũng không muốn kinh động thái tử.
Nghĩ vậy, thái tử phi vừa liếc nhìn tiểu nhi tử ngủ, còn có đứa bé này, vì sao sinh hắn xong lại mê man lâu như vậy, rõ ràng tình trạng thân thể của mình rất tốt, trực giác cho biết việc này có liên quan đến không gian.
Chuyện thái tử phi tỉnh lại, thân thể đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người đã biết, hoàng thái hậu thành tâm mà cảm tạ Phật tổ, vốn định tự mình đến Dục Khánh Cung xem thái tử phi một chuyến, nhưng bị Khang Hi và thái tử ngăn trở, sợ mệt nhọc lão nhân gia, thọ yến sáu mươi tuổi của bà sắp đến, trước đó làm sao có thể không dưỡng tốt thân thể. Hơn nữa đám cưới cửu a ca, hoàng thái hậu cái tổ mẫu này cũng cần phải quan tâm, trên triều ngoài triều gần đây đều là chú ý những chuyện này.
Thái tử đã hoàn toàn khôi phục trạng thái dĩ vãng, cả ngày bừng bừng tinh thần, mỗi ngày hạ triêu cũng sẽ theo Khang Hi đến từ nhân cung thỉnh an hoàng thái hậu, một phần là do hắn hiếu tâm, một phần là thay thái tử phi cảm tạ thái hậu thương yêu, đi nhiều hơn, nghe được chuyện hôn sự cửu a ca cũng nhiều hơn.
Thái tử tự mình vui vẻ, liền sắp được thấy người khác gặp họa, nghĩ đến đại công thần tác hợp hôn sự cửu a ca, chính là nhị a ca của Dục Khánh Cung nhà mình, ý xấu trong mắt thái tử khẽ máy động.