Cho tới bây giờ ngoại trừ thái tử có thể để cho hắn trút hết bao nhiêu là oán khí từ khi sống lại tới nay ra thì không còn ai khác nữa cả.
Sau đó hắn lại lo lắng không cẩn thận đem thái tử làm hỏng, lúc đó lại tìm không được đối tượng trút giận. Kết quả vừa nghĩ đến đó liền mở mắt ra, bình minh ló dạng sắc trời đã sáng.
Trữ ma ma và Lý ma ma nghe được bên trong có thanh âm của phúc tấn gọi, thì dẫn tứ đại cung nữ đi vào hầu hạ. Thấy sắc mặt phúc tấn không được tốt, quầng mắt có hơi thâm đen, đều cho rằng phúc tấn là bởi vì chuyện hôm qua bị thái tử răn dạy nên ngủ không ngon giấc.
Trữ ma ma đau lòng tiến lên, đưa tay ra để phúc tấn đặt tay lên tay nàng đứng lên.
Thạch Tuấn Nham có hơi khó hiểu khi nhìn vẻ mặt các nàng có phần lo lắng, đến khi soi mình trước gương mới thấy khí sắc mình hơi kém, lúc đó mới biết được các nàng là đang hiểu lầm, cái gương đồng thì lớn như vậy nhưng chính giữa chỉ khảm nạm một miếng kính thủy tinh nhỏ do Pháp tiến cống, chiếc gương thủy tinh và chiếc gương hiện đại không kém nhau là mấy, nhưng mà với trình độ kỹ thuật thời bấy giờ mà nói, loại gương này đã cực kỳ khó có được, hậu cung cũng chỉ có mấy người như phi tử của Khang Hi mới được thưởng một hai cái, mà hắn có thể có một chiếc gương nhỏ ước chừng lớn bằng bàn tay này là trong ngày đại hôn thì được Khang Hi cố ý ban cho, tỏ vẻ coi trọng.
Mỗi lần thấy cái gương nhỏ chiếu không được đầy đủ gương mặt, hoàn toàn đối lập với phòng tắm xa hoa trong không gian của mình, bên trong có đặt một cái gương lớn như mặt tường vậy, lúc ấy hắn lại có một loại cảm giác như mình đang bị lừa dối hãm hại vậy.
Thời đại khác biệt quá đi, lúc nào hắn mới có thể trở lại hiện đại đây.
Cam Thảo bưng một chậu nước sạch đặt xuống để Cam Dược thấm ướt khăn, sau đó Cam Dược vắt khô chiếc khăn rồi dâng lên cho phúc tấn. Thạch Tuấn Nham đang hồi tưởng lại sinh hoạt tiện nghi thời hiện đại, thoáng cái bị đánh cho quay về với thực tại, được người khác phục vụ như vậy, tròn vài chục năm, thực sự đã sắp hư hỏng.
Hủ bại, gia đình quý tộc xã hội phong kiến sinh hoạt rất hủ bại, mà hoàng gia sinh hoạt thì càng hủ bại. Thạch Tuấn Nham tiếp nhận khăn sạch, nhanh chóng xua tay để cho mấy người cung nữ đứng lên.
Có mỹ nữ hầu hạ hắn, hắn rất vui vẻ, nhưng nếu như bị người ta khúm núm mà hầu hạ, hắn vẫn sẽ không được tự nhiên. Trước đó muốn cho các nàng hầu hạ thì miễn phải qùy, nhưng biết được đây là quy củ, hắn cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là không cho các nàng giúp đỡ rửa mặt, chỉ là nói mình yêu cầu như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, phúc tấn bắt đầu hưởng dụng đồ ăn sáng của hoàng gia, nghĩ đến dùng xong đồ ăn sáng sau đó lần lượt đến đồ ăn chiều rồi lại đồ ăn tối, hắn ăn đến sắp căng phình bụng ra, ủy khuất ai chứ cũng không muốn ủy khuất bụng của mình, ai bảo hoàng gia chỉ có đồ ăn sáng và bữa tối hai bữa ăn chính, giờ ngọ đói bụng chỉ được dùng điểm tâm, Thạch Tuấn Nham sớm đã thành thói quen.
Dùng thiện xong, hắn liền bắt đầu xử lý cung vụ của Dục Khánh Cung, cộng thêm học tập xử lý chuyện lục cung, thính hoàng thái hậu nói, chờ sau này hắn được chuyển chức lên thái tử phi rồi, bởi vì hậu cung hoàng đế không có hoàng hậu, hắn một cái chuẩn hoàng hậu tương lai này sẽ bắt đầu xử lý lục cung sự vụ, cho nên phải học tập cho thật tốt.
Thạch Tuấn Nham nghĩ đến tuy rằng sau này sẽ rời đi, nhưng hiện nay vẫn là phải đóng giả chuyên nghiệp một chút, lỡ như trước khi rời đi đã bị lập làm thái tử phi, đến lúc đó học không giỏi xử lý cung vụ sẽ rối loạn chân tay. Đây là việc mà đối với một người xem trọng đạo đức nghề nghiệp như Thạch Tuấn Nham mà nói, đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Bởi vì đã làm phúc tấn được hai tháng, việc này đối với hắn mà nói rất là thuận buồm xuôi gió, sở dĩ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chờ hắn làm xong công vụ, thì lại qua thời gian dùng điểm tâm bữa trưa.
Thạch Tuấn Nham đang cảm thấy buồn chán, chỉ thấy Cam Thảo tiến đến xin thưa lại: “Phúc tấn, có một tiểu công công dẫn theo bốn vị mỹ nhân muốn gặp người, nói là thái tử điện hạ phân phó.”
“Sao? Mau truyền vào!” Thạch Tuấn Nham vừa nghe bốn mỹ nhân, mắt nhất thời sáng lên.
Một tiểu thái giám chừng mười ba mười bốn tuổi dẫn theo bốn người mỹ nhân thướt tha xinh đẹp, liền theo sau Cam Thảo tiến vào trong điện. Bọn họ vừa thấy phúc tấn liền vội vàng hành lễ.
“Phúc tấn, thái tử điện hạ để cho nô tài mang mấy vị mỹ nhân này lại đây bái kiến người, thái tử điện hạ có nói, để phúc tấn hảo hảo thu xếp dạy, bảo.” Tiểu công công cúi đầu quỳ xuống nói rằng.
Bốn người mỹ nhân cũng quỳ xuống, trên mặt đám mỹ nhân đều mang nét khẩn trương, đến thở cũng không dám thở mạnh một chút.
Trữ ma ma chờ đến lúc nhìn thấy bốn vị mỹ nhân này, làm sao còn có thể không biết trong lòng của thái tử gia đang nghĩ gì, để cho phúc tấn dạy bảo, không phải là dạy cho ngoan ngoãn xong đem mang cho thái tử gia sao?
“Phúc tấn, người cũng…”
Thạch Tuấn Nham nhẹ nhàng ra hiệu, khiến cho Trữ ma ma đừng lên tiếng, sau đó để cho Cam Thảo đi ra, bảo tiểu công công, cùng bốn vị mỹ nhân đứng lên.
Chờ bốn người mỹ nhân đứng lên xong, Thạch Tuấn Nham quan sát tướng mạo vóc người mấy vị mỹ nhân này từng người một, thấy mỗi người đều như làn thu thủy trong veo, tư thế dáng vẻ đều mê người, quả nhiên xưng đáng với hai chữ mỹ nhân. Nhân tiện nói: “Các nàng là từ đâu mang đến? Có thông qua phủ nội vụ chưa?”
Tiểu thái giám vừa nghe, khẩn trương căng thẳng đến quỳ mọp xuống, “Hồi bẩm phúc tấn, bốn vị mỹ nhân này là từ Giang Nam mang tới, bởi vì thái tử gia giới thiệu, cho nên một người cũng chưa thông qua phủ nội vụ cho phép.”
Thạch Tuấn Nham nghe xong không nói gì, một người cũng chưa được phép mà cũng có can đảm mang vào Dục Khánh Cung, cũng không muốn sống nữa sao. Đưa tay vuốt ve ống móng tay giả, chờ tiểu công công gấp đến độ dập đầu, hắn mới nói, “Ngươi có biết tội của ngươi không? Cung nữ có thể mang vào trong cung cũng phải trải qua phủ nội vụ tuyển chọn, càng chưa nói người từ Giang Nam xa xôi mang về, một khi chưa thông qua sự kiểm tra của phủ nội vụ lại liền mang vào trong cung, nếu có chuyện xảy ra, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ đền tội.”
“Hồi bẩm phúc tấn, nô tài biết tội, thế nhưng thái tử gia có nói, để nô tài trực tiếp mang đến cho phúc tấn…” Tiểu thái giám sợ đến dập đầu lia lịa.
“Quả là lớn mật! Thái tử gia đã quên phải đem người đưa vào phủ nội vụ kiểm tra, ngươi cũng sẽ không nhắc nhở?” Thạch Tuấn Nham nói vậy, đột nhiên nghĩ đến tính tình thái tử phách lối rất khó nghe lọt tai người khác khuyến bảo, một tiểu công công có thể nói được cái gì, cũng lại không tiếp tục gây khó dễ cho tiểu thái giám này nữa, “Được rồi đừng dập đầu nữa, đứng lên đi. Bốn mỹ nhân Giang Nam này là ai đưa cho thái tử?”
Tiểu thái giám vừa nghe, gần như lại muốn quỳ xuống, bất luận là ai đưa cho thái tử, người nọ đều không phải là người mà một tiểu thái giám như hắn có thể đắc tội được a, vẻ mặt cầu xin, “Phúc tấn, nô tài không biết.”
Thạch Tuấn Nham muốn tra hỏi tin tức từ trong miệng tiểu công công này cũng không ra cái gì, lại nhìn thoáng qua bốn mỹ nữ đã đứng run rẩy, tuy rằng làn váy của các nàng rất dài, hắn nhìn không thấy chân của các nàng, nhưng mà biết mấy cái mỹ nhân này chắc hẳn là mỹ nhân được bó chân, nghĩ đến đã từng ở trên mạng thấy hình ảnh chân bó dị dạng, hắn rùng mình một cái. Hướng tiểu thái giám hỏi: “Ngươi tên là gì.”
“Nô tài tên là Tiểu Cao Tử.” Tiểu thái giám lập tức nói.
Thạch Tuấn Nham nghe xong liền hất tay lên cao, “Tiểu Cao Tử, ngươi trước tiên đem mấy vị mỹ nhân này đưa đến sương phòng phía tây điện, chờ sau khi thái tử trở về thì bố trí sắp xếp sau, lui ra đi.”
“Vâng.” Tiểu Cao Tử cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này tuy không thu được kết quả tốt nhưng cũng may là vẫn còn sống, phúc tấn cũng không làm khó hắn để cho hắn nghỉ ngơi một hơi, rồi mang theo bốn người mỹ nhân từ trong điện lui ra ngoài.
Còn chưa đi được bao xa, chợt nghe được thanh âm bình tĩnh của thái tử điện hạ, “Đây là muốn mang đi đâu.”
Tiểu Cao Tử vừa nghe, phịch một tiếng quỳ xuống, “Thỉnh an thái tử gia, thái tử gia cát tường. Phúc tấn để nô tài mang bốn người này đưa đến sương phòng phía tây điện nghỉ ngơi.”
“Vậy ngươi đi đi.” Thái tử điện hạ liếc qua bốn người mỹ nhân một cái, thầm nghĩ dung mạo cũng không tệ lắm, nàng ta vừa thấy liền đem bọn họ đuổi đi rồi.
Nô tài canh giữ ở trước hậu viện phúc tấn đã cao giọng truyền báo, “Thái tử điện giá đáo.”
Lúc Thái tử tiến vào thì vẻ mặt hiền hòa vui vẻ, cũng không như lúc từ Cung Càn Thanh đi ra thì vô cùng thịnh nộ. Vốn dĩ hắn là muốn đến tìm phúc tấn gây phiền toái, thế nhưng đi tới Dục Khánh Cung thì trước mặt một trận gió lạnh thổi qua, thổi đi bao nhiêu sự tức giận làm hắn cũng bình tĩnh lại.
Sau đó hắn chợt phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, ảnh hưởng của phúc tấn đối với hắn dường như quá lớn, như hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ của hắn, đây đối với một thái tử mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Thái tử điện hạ rốt cuộc tĩnh táo lại, nghĩ đến đôi lúc nhớ đến phúc tấn cũng là bình thường.
Hắn hồi tưởng lại từ ngày đại hôn đến bây giờ, phúc tấn đối xử từ trong sân đến ra ngoài đều vô cùng tốt, thế nhưng cố mỗi mình hắn, dường như là gặp một lần là muốn chọc tức hắn một lần, hình như hoàn toàn xem hắn không vừa mắt. Thậm chí từ đêm động phòng ngày đại hôn, một khắc xốc lên tua rua mũ phượng kia, phúc tấn đến một cái chớp mắt vụt lông mày cũng không có mà thay vào đó là ánh mắt đầy tức giận bực dọc, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng bản thân mình nhìn lầm, kết quả cẩn thận xem lại thái độ của phúc tấn. Có thể nói từ lần đầu tiên gặp mặt, phúc tấn đã bất mãn đối với hắn.
Tuy rằng hắn hoàn toàn không biết nguyên do vì sao. Thế nhưng thái độ của phúc tấn rất là khác thường, nàng tựa hồ hận không thể làm cho mình bỏ nàng, nhưng lại chạy khắp nơi biểu hiện cư xử đúng mực khiến cho hoàng a mã và hoàng mã ma thoả mãn, nhưng mà căn bản lại âm thầm không cần đến sự quan tâm sủng ái từ hắn.
Chẳng lẽ nàng không rõ, nữ tử sau khi lấy chồng, không có sự thương yêu cưng chiều của phu quân thì thê lương biết nhường nào, nàng tựa hồ không có sự thương yêu của mình, trái lại còn sống vui hơn.
Đầu óc thái tử Dận Nhưng là phi thường thông minh, chỉ cần hắn không bị sự tức giận che mờ lý trí là có thể tinh tế nhận ra, bởi vì trước nay vẫn quá thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào không nghe lời hắn, càng chưa nói bị một nữ nhân cãi lại. Bởi vậy phúc tấn mới có thể làm hắn tức giận, bởi vì chưa từng có người nào dám đối với hắn như vậy, làm hắn không chỉ có ăn thua thiệt còn phải chịu đòn, không người nào dám đánh hắn, thậm chí hoàng a mã cũng chưa từng răn dạy hắn lần nào! Kết quả bởi vì hắn thua trong tay phúc tấn mới có thể có phản ứng thái quá, nên mới không tỉnh táo như vậy!
Bây giờ bị gió lạnh thổi, cả người tỉnh táo lại, hắn rốt cuộc có thể nhìn từ góc độ người ngoài xem xét lại phúc tấn.
Đi trên đường, đem mọi chuyện từ lúc phúc tấn gả vào hoàng cung cho đến nay đều muốn xem qua một lần, sau khi tinh tế phân tích thực sự khiến hắn hiểu rõ suy nghĩ và hành vi của phúc tấn, quả nhiên là kẻ trong cuộc thì u mê, phúc tấn đích xác không muốn gả cho mình, vị trí thái tử phi đối với nàng không có sức cám dỗ, nàng dám đối xử với hắn như vậy, không chỉ là không muốn nhận sự yêu thương từ mình, còn muốn hắn tức điên lên hưu thê, về phần nàng vì sao lại cư xử với người ngoài tốt đến như vậy, cũng chỉ sợ là không muốn bị đoạn hậu, bị hoàng a mã giận chó đánh mèo trút giận lên gia tộc của nàng. (nghĩa là bị chặn mất đường lui, tên thái tử này cũng không ngốc ~~)
Hừ, không muốn gả cho hắn, không muốn nhận tình yêu của hắn, không phải là trong lòng đã có người khác rồi hay sao. Thái tử vừa nghĩ đến đây, cảm giác như mình bị cho đội mũ xanh, đối với phúc tấn bây giờ là hoàn toàn oán hận. Có điều hắn cũng sẽ không để cho phúc tấn thực hiện được âm mưu của mình.
Ngươi đã chán ghét cô như thế, cô lại thường ở trước mặt ngươi lắc lư làm ngươi buồn nôn; không muốn làm phúc tấn, cô cũng sẽ không cho ngươi như ý nguyện, nếu đã gả vào hoàng cung, cô chỉ cần đem ngươi giữ lại ở trong cung, làm ngươi héo mòn đến khi chết mới thôi.
Để chứng thực suy nghĩ của mình, vừa vào trong viện, hắn liền thay đổi một bộ mặt dịu dàng tươi cười mà bình thường các cô gái thích nhất, chuẩn bị nhu tình tiến công phúc tấn, kết quả không nghĩ tới, phúc tấn vừa thấy hắn cười đến so với hắn còn vui vẻ hơn.
Thạch Tuấn Nham vừa nghe thái tử tới, trong lòng trực hô quả là buồn ngủ gặp chiếu manh, chính lúc đang nhàm chán thì thái tử cư nhiên lại chủ động đưa tới cửa. Vừa nhìn thấy thái tử đi tới, mặt cười tươi như hoa, vội vàng hiền lành hoà nhã mà nghênh đón, “Gia hôm nay làm sao lại tới sớm như vậy? Có lẽ đã mệt rồi, mau mau ngồi xuống đi.”
Thái tử tuy nói không được tự nhiên, nhưng vẫn là đưa tay đỡ lấy tay của phúc tấn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy mu bàn tay phúc tấn, “Phúc tấn, cùng cô ngồi xuống đi, hôm qua cô trách oan ngươi, ngươi có oán trách cô không?”
Thạch Tuấn Nham bị thái tử cầm tay có hơi đờ người ra một chút, ngước mắt nhìn thái tử đang nở nụ cười trên mặt, rốt cục phát hiện thái tử gia không được bình thường, chẳng lẽ hôm nay uống lộn thuốc? Vì vậy mặt không biến sắc ung dung thản nhiên muốn rút tay ra, “Gia, nô tì làm sao sẽ oán trách ngài, gia đừng nên nói những lời này.”
Thái tử cười thầm trong bụng, quả nhiên phúc tấn không muốn tỏ ra thân thiết với hắn, vì vậy lại duỗi thêm một tay ra đem tay của phúc tấn nắm chặt lại, nhìn mắt phúc tấn liếc nô tài đứng hầu hai bên, bộ dạng như muốn rút tay ra lại không dám, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp thuần phục phúc tấn. Định bụng cho phúc tấn thêm một kích đón đầu nữa…, “Phúc tấn, đêm nay cô sẽ ở lại nơi này, nhớ kỹ phải chờ cô.”
Nói rồi thái tử ở dưới bao ánh nhìn của đám nô tài, thơm trộm ở bên má phúc tấn một cái. Đám nô tài nhìn thấy vội vã cúi đầu, phi lễ chớ nhìn a, Trữ ma ma bọn họ đồng thời cúi đầu, trong lòng vui như nở hoa, thái tử gia rốt cuộc cũng thích phúc tấn.
Thạch Tuấn Nham sau khi bị hôn trộm ngây người ra, hắn biết thái tử là cố ý, tuyệt đối là cố ý, lẽ nào đi gặp Khang Hi xong, đầu óc có tiến triển suy nghĩ ra biện pháp mới để đối phó hắn? Nhưng mà sau khi hết khiếp sợ, rất nhanh hắn lại phản ứng kịp, trên mặt lập tức mang theo chín phần mừng rỡ một phần oán hận, “Gia, nô tì chắc chắn chờ gia đến…” Nói còn giống như cao hứng vui mừng đến sắp chảy nước mắt.
Thạch Tuấn Nham cảm giác kỹ thuật diễn xuất của mình càng ngày càng cao, có thể trực tiếp lên hàng siêu sao.
Thái tử ngay từ đầu đã chú ý tới kỹ xảo rất nhỏ này của phúc tấn, chỉ biết nàng hiện tại lại đang làm bộ làm tịch cho mình nhìn, nhưng mà nàng có tiếp tục giả bộ hắn cũng sẽ không để mặc nàng lại dắt mũi hắn, muốn diễn thì mọi người cùng nhau diễn đi, hắn có khả năng ở dưới trướng hoàng a mã vào sinh ra tử, làm sao có thể đóng kịch không hay bằng phúc tấn nhà mình, Vì vậy khóe miệng ngậm ý cười, hai tay vòng ra ôm lấy phúc tấn vào lòng, “Phúc tấn đây là đang trách mắng cô phải không, ngươi phải biết rằng, trong lòng cô luôn chỉ có hình bóng của ngươi.”
Phúc tấn vừa nghe lời này, thân thể quả nhiên lại cứng đờ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phúc tấn vung cây roi da, hướng về phía thái tử: “Come on! Baby!”
Thái tử gia trừng mắt liếc nhìn phúc tấn một cái, không tình nguyện lắc lắc lư lư múa, “Cô bé đối diện nhìn qua đây, mau mau nhìn qua đây, nơi này biểu diễn rất đặc sắc, xin đừng làm bộ hờ hững!”
Mau tung hoa a, các ngươi cho là cô nhảy không công sao?