Cái chân bị thương của thái tử còn chưa tốt, tục ngữ nói thương gân động cốt một trăm ngày, hắn lúc này bởi vì hành động bất tiện, quả thực so với thái tử phi còn khó chịu hơn, mỗi ngày làm xong xuôi công vụ Khang Hi đưa tới, sẽ cùng tâm phúc quan tâm tìm hiểu hướng các loại động tĩnh trong và ngoài, phân phó bố trí, thời gian còn lại đó là hỏi tiến trình học tập của củ cải đỏ, quan tâm tiểu nhi tử tiện thể hỏi vài câu về tình hình của thái tử phi, sau đó luyện viết thư, hun đúc tình cảm sâu đậm một chút.
Hai vị tú nữ được chỉ hôn tiến vào Dục Khánh Cung có thể nói ngay đến mặt của thái tử điện hạ cũng còn chưa được nhìn thấy, ai bảo hiện tại thái tử đang phải dưỡng thương, muốn phong lưu cũng cần cái điều kiện kia, càng chưa nói hắn không để tâm đến tú nữ mới, chỉ có nhớ kỹ một việc, lúc tú nữ tiến vào Dục Khánh Cung, thái tử phi cho gọi Hà Ngọc Trụ đi qua một chuyến, để hắn quay về truyền lời thỉnh tội, bởi vì không có đem được vị Đông giai thị kia về.
Nếu như không đề cập tới chuyện cầu người cũng liền thôi, thái tử phi lại còn muốn nhắc nhở hắn, cho dù Hà Ngọc Trụ không nói, hắn cũng có thể nghĩ đến lúc thái tử phi nói muốn thỉnh tội thì vẻ mặt nhìn có chút hả hê như thế nào.
Thái tử nhớ tới việc này, ngực lại thầm buồn, mặc dù biết thái tử phi đến chỗ thái hậu cầu người chỉ có mình và hoàng a mã biết, nhưng vẫn là sẽ có cảm giác mất mặt, sớm biết vậy cũng không cùng thái tử phi hồ nháo, đem bút lông đặt ở trên giá bút bạch ngọc, thái tử đem cuốn thẻ tre cầm lấy quan sát một lần, phát hiện không có vấn đề gì lại để lên trên bàn chờ mực khô, cả người dựa vào trên lưng ghế, hỏi Hà Ngọc Trụ, “Hôm nay là ngày thái tử phi ra tháng?”. (hết chuỗi ngày ở cữ a)
“Hồi bẩm chủ tử, phải.” Hà Ngọc Trụ nghe xong liền đáp, cái ngày này nhưng hắn lại rất là nhớ kỹ, bởi vì thái tử muốn biết.
Thái tử nhếch miệng lên một đọ cong nhỏ, cũng thay thái tử phi cao hứng cười, nụ cười này cũng không phải là hưng phấn đơn thuần mà là rốt cuộc có thể cùng thái tử phi tính sổ, giọng nói rất bình thường, “Không nghĩ tới còn thật là mau, thái tử phi ở cữ lâu như vậy sợ là buồn muốn chết đi.”
“Nghĩ đến cũng là đúng vậy.” Hà Ngọc Trụ cũng không nghĩ thái tử phi sẽ buồn đến muốn hỏng, mỗi lần qua chỗ thái tử phi, nghe thấy thanh âm thôi cũng biết là người nọ đang vui vẻ hài lòng cỡ nào.
“Ngươi nói thái tử phi lúc nào sẽ qua đây?” Thái tử lại đột nhiên hỏi.
Hà Ngọc Trụ sợ đến lập tức nói, “Hồi bầm chủ tử, nô tài sao dám phỏng đoán ý định của các chủ tử. Nô tài không biết, bất quá nếu gia muốn gặp thái tử phi, nô tài sẽ đi mời thái tử phi sang đây.”
Thái tử khẽ nâng tầm mắt, âm điệu cũng không thay đổi nhưng là có thể cho người khác biết hắn khó chịu thế nào, “Cô có ý tứ này sao.” Thái tử phi nếu có lòng muốn đến xem hắn, phải cần hắn sai người đi mời sao?
“Chủ tử không có, là nô tài sai rồi!” Hà Ngọc Trụ vội vàng nhận sai, âm thầm phỏng đoán tâm tư trong lòng thái tử, nghĩ thầm khả năng thái tử cũng bởi vì thái tử phi không cầu được tú nữ kia nên tức giận đi, thái tử phi cũng là đủ xui xẻo, mới để cho người làm xe đẩy lấy lòng thái tử được một hai ngày, hiện tại lại để cho thái tử ghi hận.
Mà phải nói cũng không giống như thái tử thật sự buồn bực thái tử phi a, ở cái Dục Khánh Cung này có nữ nhân nào có thể khiến cho thái tử thường xuyên nhớ kỹ, ở trong mắt Hà Ngọc Trụ, cho dù là bị thái tử tức giận ghi nhớ cũng còn tốt hơn muốn nhớ cũng không nhớ nổi đi.
“Thái tử gia, thái tử phi cầu kiến.” Một tiểu thái giám đi tới truyền báo.
Thái tử nhất thời lên tinh thần, “Để thái tử phi trước tiên chờ, cô còn có việc.” Thái tử phân phó đối với Hà Ngọc Trụ như thế, chờ sau khi Hà Ngọc Trụ dẫn tiểu thái giám rời khỏi đây, ngón trỏ thái tử gõ hai cái bên trên mặt bàn, thầm nghĩ thái tử phi có thể chờ bao lâu.
Chỉ chốc lát, đã thấy Hà Ngọc Trụ tiến vào đáp lời, “Chủ tử, thái tử phi nói nếu ngài còn có việc, sẽ không dám lại tới quấy rầy.”
“Đi rồi sao?” Thái tử nhíu mày, đến nửa khắc đồng hồ cũng không chờ? Hay cho một thái tử phi!
“Còn chưa có, thái tử phi chờ nô tài đi ra ngoài đáp lời.” Hà Ngọc Trụ thành thật trả lời.
“Để thái tử phi đợi một khắc đồng hồ nữa đi.” Thái tử nghe xong lời Hà Ngọc Trụ nói, liền dặn thêm, nếu như một khắc đồng hồ cũng không chờ, vậy sau này cũng đừng mong gặp mặt. Thái tử hận hận nghĩ, cư nhiên so với hắn còn muốn làm giá, thực là đáng trách.
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ đối với thái độ chủ tử cảm thấy rất phiền muộn, rõ ràng là nhàn rỗi, cũng không muốn để thái tử phi rời đi, hết lần này tới lần khác còn muốn giả vờ bận rộn để cho người ta chờ, bất quá chủ tử đã có lệnh, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
Thái tử phi sau khi ra tháng trước tiên muốn tới đây an ủi thái tử điện hạ, đầu tiên là lương tâm cắn rứt, bởi vì trong chuyện Đông giai thị này là mình cố ý thỉnh tội mà nhìn thái tử có chút hả hê, nghĩ thái tử sẽ buồn bực, hơn nữa ở trong mắt Khang Hi, mình chính là muốn tích cực biểu hiện ra vẻ quan tâm thái tử mới tốt, còn nữa, lúc đang ngồi trong tháng chỉ cùng thái tử gặp mặt hai lần, thái tử phi đột nhiên cảm thấy hình như đã thật lâu chưa cùng thái tử trò chuyện, có chút ý niệm nhớ nhung.
Không nghĩ tới qua đây rồi tên lòng dạ hẹp hòi thái tử lại còn phát bệnh tự cao tự đại, để cho mình chờ thêm một khắc đồng hồ, một chút xíu lương tâm và tưởng niệm của thái tử phi nhất thời không còn, uống trà, chờ một khắc đồng hồ trôi qua.
Thật vất vả, Hà Ngọc Trụ mới đi ra mời, thái tử phi để nhũ mẫu cung nữ cùng chờ ở bên ngoài, còn chính mình theo hắn đi vào, còn chưa có cấp thái tử thỉnh an, đối diện ngay đằng trước chỉ để lộ bóng lưng thái tử trước hết mở miệng, “Hà Ngọc Trụ, đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ len lén ném cho thái tử phi một ánh mắt rồi rời đi.
Thái tử phi nghe tiếng cửa cót két một tiếng đóng lại, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười, nhìn thái tử bóng lưng, vòng qua bàn học, đi tới trước mặt thái tử, “Dận Nhưng… Ách, thế nào lại gầy như vậy?” Nguyên bản còn muốn cười thái tử còn muốn làm cao giá, thấy cả người thái tử đều gầy đi rất nhiều, còn là rất kinh ngạc.
Thái tử nheo mắt chênh chếch liếc thái tử phi, “Ồ, thái tử phi lại còn biết quan tâm cô mập hay gầy sao?”
Thái tử phi nghe cái giọng âm dương quái khí này nói, nghĩ thầm trong lòng thái tử quả nhiên không mấy sảng khoái, “Ta không quan tâm ngươi thì ai quan tâm ngươi, vừa hết tháng ở cữ ta là người thứ nhất đi tới đây nhìn ngươi.”
Thái tử phi cười híp mắt nói rằng, khẽ đưa tay vòng qua cổ thái tử, lại hôn lên miệng thái tử.
Thái tử hiển nhiên không ngờ rằng thái tử phi lại có phản ứng này, cảm thấy cánh môi kia mềm mại trơn bóng, mắt trợn trừng nhìn cái khuôn mặt phóng đại của thái tử phi, chích một cái chớp mắt, tay phải của hắn liền chế trụ cái ót thái tử phi, tranh thủ quyền chủ động, làm nụ hôn này sâu hơn.
Chờ hai người hôn đã có chút thở hổn hển, mới lại buông ra, trên mặt thái tử và thái tử phi đều là bởi vì hô hấp không đủ mà có chút phiếm hồng, bởi vì có cái nụ hôn này mà bầu không khí nhất thời trở nên triền miên, không có lạnh nhạt như lúc ban đầu vậy.
Thái tử phi hai mắt liếc qua mặt của thái tử sau đó đi xuống, nhìn về phía bộ vị trọng điểm của thái tử, “Hắc hắc, gia rất có tinh thần nha.”
Thái tử sầu não, hắn từ sau khi bị thương lại chưa có phát tiết qua, thái tử phi trêu chọc hắn như thế làm sao có thể không ngóc dậy, nghĩ vậy hai tay khoanh trước ngực nhìn thái tử phi, “Ngươi gây ra ngươi giải quyết.”
Thái tử phi nghe thái tử nói, từ phía sau ôm lấy cổ của thái tử, đem cằm đặt ở trên vai thái tử nói, “Ngươi cũng không thể xấu như thế, ta vừa nhìn thấy ngươi điều không phải kích động sao, chúng ta cũng đã hôn một hồi như vậy, làm sao có thể nói là ta gây ra chứ? Hơn nữa, không phải ngươi nói không rảnh không muốn gặp lại ta sao, hiện tại lại muốn ta giải quyết việc này, có dễ dàng như vậy sao?”
Nói xong, thái tử phi ở bên tai thái tử khẽ cười hai tiếng, thở ra nhiệt khí khiến da thịt chung quanh tai thái tử đều nổi cục lên.
Hơi thở thái tử có chút khô khan, thấy thái tử phi nói như vậy, tức giận đến hừ một tiếng không muốn để ý thái tử phi nữa, “Ngươi qua đây là muốn chọc cô tức giận, còn không bằng đừng tới, dù sao ở đây cô cũng không thiếu người, lại càng không thiếu nữ nhân.”
“Ta qua đây là để xem ngươi dưỡng thương thế nào, đừng nói cái gì mà chọc tức ngươi cay nghiệt như vậy, lẽ nào ngươi còn vì chuyện tú nữ kia mà giận ta?” Thái tử phi lại nhanh chóng nói sang chuyện khác, bàn tay trượt như rắn trườn theo ngực thái tử đi xuống.
“Đương nhiên là chọc tức, không nghĩ tới thái tử phi luôn luôn tự cho là thông minh, cư nhiên sẽ làm cái loại chuyện ngu xuẩn đi cầu nữ nhi của Đông giai thị bộ tộc này cho cô.” Thân thể thái tử vui sướng, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ.
“Ngươi điều không phải biết rõ sao, cũng bởi vì ta làm việc này mà cho rằng ta cố ý chơi ngươi sao, ta còn tưởng rằng ngươi thật cao hứng vì ta độ lượng đi cầu người trong lòng cho ngươi đây.” Thái tử phi cười tủm tỉm trả lời, trong lòng lại thầm nghĩ thái tử dưỡng thương hơn một tháng thật đúng là trải qua cuộc sống sinh hoạt như hòa thượng a, không thể tưởng tượng nổi a, cho dù chân bị thương không thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng để nữ nhân giải tỏa cho nhu cầu cho hắn một chút đó cũng là rất dễ dàng, không nghĩ tới tên này còn có thể nhịn lâu như vậy, quá coi thường hắn.
“Cô lúc nào nói người kia là người trong mộng của cô? Hoang đường! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?” Thái tử hơi nghiêng mặt khinh bỉ thái tử phi, “Tuy rằng dáng dấp vị tú nữ kia không tệ, nhưng cô cũng không thiếu nữ nhân!”
“Gia đúng là không thiếu nữ nhân, có điều, làm sao mà hiện tại lại kích động như vậy, tuy rằng ngươi hiện giờ không thể sung sướng, sẽ có tổn hại thể xác và tinh thần, thế nhưng thỉnh thoảng phát tiết vẫn có lợi cho việc ngươi dưỡng thương, tâm tình khoái trá.” Thái tử phi cho rằng bộ mặt nóng nảy như mẹ ghẻ của thái tử hiện giờ có một nửa là do nghẹn nín lâu ngày, “Nhìn xem, hạt mồ hôi to như đậu đỏ trên trán kia không phải là đã tố cao ngươi nén nhịn lâu ngày sao.”
Thái tử sung sướng qua, thái tử phi xuất ra khăn tay lau sạch sẽ bên dưới cho thái tử, sau đó lại lau tay cho mình, ngẩng đầu liền thấy trán thái tử nổi gân xanh, “Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai rồi?”
“Hừ!” Thái tử quay đầu chỗ khác, nếu không phải là bởi vì hắn cảm thấy những nữ nhân rất phiền kia, cũng không muốn để quá nhiều người thấy hắn chỉ có thể ngồi ở trên ghế, tình cảnh ngay cả đường cũng không thể đi, có đến phiên thái tử phi ở chỗ này nói mát hắn sao.
“Được rồi, ta nói đùa với ngươi đấy.” Thái tử phi cũng không muốn nói quá đà, dù thế nào cũng phải quan tâm sinh hoạt của thái tử một chút, “Ngươi gần đây mặc dù nói dưỡng thương, nhưng làm sao lại gầy đi nhiều như vậy, rõ ràng lần trước lúc thấy ngươi còn rất phong độ đây.”
“Ngươi đem cô so với ngươi giống nhau chỉ cần vùi ở tẩm điện nuôi là được sao, mỗi ngày cô còn phải lo chuyện triều chính, còn phải dưỡng thương, lại không có ăn uống được gì, khí trời cũng dần nóng bức, mỗi ngày ngồi xe đẩy rất bất tiện, đâu có thể nào an dưỡng.” Thái tử thấy thái tử phi còn có chút lương tâm, cũng không tiếp tục buồn bực nữa, dù gì thái tử phi cũng rất ít khi làm việc thuận theo tâm ý của mình.
“Cơm nước không hợp khẩu vị sao?” Thái tử phi hỏi, ở Dục Khánh Cung, thái tử cũng không khả năng thiếu thốn thuốc bổ, chỉ là có nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng không sánh bằng nghiêm chỉnh ăn đủ chất, tâm tình không thoải mái lại bận bịu, có khả năng không muốn ăn uống nhất.
“Đúng vậy, ” thái tử liếc nhìn thái tử phi, “Mà phải nói cô còn chưa có ăn qua đồ ăn do ngươi tự tay làm, nghe nói phúc tấn ở nhà cũng là có học qua đi? Nếu không ngươi làm một lần cấp cho cô ăn đi.”
Tuy rằng chưa từng nghe qua thái tử phi lúc tuyển tú thì có am hiểu trù nghệ hay không, thế nhưng tiểu thư khuê các luôn luôn sẽ được học một hai dạng món ăn đơn giản lấy lòng trượng phu của mình, hắn cũng không tin thái tử phi chưa có học qua, gả vào Dục Khánh Cung đã gần bốn năm, để thái tử phi thể hiện chút bản lĩnh cũng là nên.
Thái tử phi nghe xong hơi kinh ngạc, bất quá cũng không có cự tuyệt, “Ngươi nếu là không ghét bỏ, ta có thể làm cho ngươi vài món ăn thông dụng, nhưng ta khó cam đoan rằng nó ngon hay không, dù sao khẳng định so ra kém hơn ngự trù làm được.”
“Không sao cả, chỉ cần ngươi làm là tốt rồi.” Thái tử thấy thái tử phi đáp ứng sảng khoái, nơi nào sẽ chú ý vấn đề trù nghệ của thái tử phi có tốt hay không, “Có thể cho vào miệng là được.”
“Ừ, được rồi, ta làm cái gì thì ngươi ăn cái đó.” Thái tử phi lại nói.
Thái tử đáp ứng, vì phòng thái tử phi cố ý làm món khó ăn, còn rất chân thành mà nhìn thẳng vào mắt của thái tử phi, “Cô tin tưởng phúc tấn sẽ không để cho cô thất vọng, ừ, bữa tối cô sẽ gọi Giáng Phúc cũng trở về nếm thử tay nghề của thái tử phi.”
Thái tử phi nghe xong, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, “Được, phái người đi đi.”
Đến thời gian dùng bữa tối, thái tử phi quả thực tự mình xuống bếp, làm cho thái tử và củ cải đỏ hai cha con một bữa tối vừa giản đơn lại vừa phong phú, bốn món ăn một món canh, hai món rau trộn khai vị, hai món ăn mặn phổ thông, còn có một tô canh thịt nạc, thái tử thấy thái tử phi làm xong đồ ăn, phát hiện thái tử phi thực sự rất là lười biếng, mỗi dạng món ăn đều là kiếm loại dễ dàng nhất mà làm, quả nhiên không thể trông mong gì hơn.
Bất quá bởi vì đây là lần đầu tiên thái tử phi tự mình động thủ làm đồ ăn, mà cũng khá vừa miệng, thái tử và củ cải đỏ còn là rất nể mặt mũi ăn rất nhiều, củ cải đỏ thậm chí khen thái tử phi làm so với ngự trù còn ngon hơn, thái tử phi nghe được cũng tự thấy thẹn thùng, tiểu tử kia có lẽ là ăn nhiều sơn hào hải vị, đổi thành món ăn đạm bạc thông thường lại thấy ngon miệng mà thôi.
Thái tử tâm tình khoái trá, tuy rằng đánh giá tài nấu nướng của thái tử phi cũng chỉ xếp vào loại thường thường bậc trung, nhưng rốt cuộc vẫn cao hứng vì thái tử phi đã dành tâm ý nấu, bất quá chỉ có một lần còn chưa đủ, thừa dịp một nhà ba người dịu dàng thắm thiết, cũng liền đưa ra yêu cầu để thái tử phi thường xuyên bộc lộ tài năng.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của củ cải đỏ, thái tử phi chỉ có thể cười gật đầu đáp ứng, trong ngực lại thầm oán thái tử được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thể xác và tinh thần khoái trá là có lợi cho việc thái tử dưỡng thương, từ lúc thái tử phi lấy lòng còn có thường xuyên quan tâm hắn, thương thế của thái tử khôi phục rất nhanh, bất quá chờ hắn hoàn toàn dưỡng hảo thương thế thì, cũng là đã bốn năm tháng trôi qua, tại đoạn thời gian này đại a ca phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị rốt cục sinh một con trai trưởng đặt tên là Hoằng Dục, mà tứ a ca phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị cũng thuận lợi sinh thai đầu, được con trai trưởng là Hoằng Huy.
Thái tử phi bộn bề nhiều việc.. Tặng lễ còn có quản lý lục cung cung vụ, còn muốn thường xuyên đi chiếu cố thân thể không khỏe thái hậu, ở dưới sự chỉ điểm của thái hậu, học xử lý như thế nào một ít sự vụ mà mệnh phụ yết kiến mang tới, chờ bận rộn cả một trận không lúc nào rảnh mới phát hiện thời gian trôi qua thật là nhanh.
Lại qua hai tháng, tháng mười năm Khang Hi thứ ba mươi bốn, thất a ca đại hôn, sau khi thành hôn chỗ ở trước kia phải mở rộng ra, sở a ca cũng có vẻ càng thêm chật chội, để nhóm a ca ra cung khai phủ là một việc phải giải quyết.
Bất quá, hiện nay Khang Hi bởi vì chuẩn bị quân sự, còn không kiếm đâu ra bạc làm phí dụng cấp cho nhóm a ca khai phủ, cho nên việc này còn phải đợi một thời gian nữa.
Vì vậy, lần này chờ là thẳng đến năm Khang Hi thứ ba mươi bảy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Điều không phải sâu không muốn đổi mới, mà là không biết vì sao ngồi xuống trước máy vi tính liền cảm thấy buồn ngủ, đầu óc u mê