Thạch Tuấn Nham nghe xong tự nhìn xem vóc người của mình, gần đây quả thực mập lên không ít, nhưng thoạt nhìn mũm mĩm và trắng tròn như trân châu, hoàng thái hậu còn nói hắn càng ngày càng có phúc khí đây, thái tử người này thật là thích nói cường điệu hoá, thấy thái tử chủ động chấm dứt chiến tranh, hắn cũng không tiện dùng sức mạnh cưỡng chế, liền không tức giận mà nói rằng, “Đây là tấm lòng của ta rộng lớn nên người mới béo, ngươi không biết đó thôi. Hôm nay ngươi qua đây có chuyện gì?”
Thái tử nhìn vẻ mặt còn dương dương đắc ý của phúc tấn, không muốn tự mình nghẹn chết mình, dứt khoát quay đầu không nhìn mặt của phúc tấn nữa, “Hôm nay qua đây là muốn thương lượng với ngươi chuyện chúc hoàng a mã vạn thọ, ngươi phải chuẩn bị trước thời gian, cô là thái tử, lễ vật vạn thọ dâng tặng cho hoàng a mã tất nhiên không thể để cho các a ca khác qua mặt được, đã thông báo cho ngươi biết trước, đừng để đến lúc đó đánh mất mặt mũi của Dục Khánh Cung, cô sẽ tìm ngươi tính sổ.”
“Ngươi ngứa da muốn tìm ta tính sổ?” Phúc tấn sau khi vừa nghe được câu kia lại có cảm xúc muốn đánh người, trong lòng không ngừng niệm a di đà phật để cho mình tĩnh táo lại một chút, “Chuyện ngày mừng thọ ta sẽ chuẩn bị, thế nhưng ngươi nhớ cho kỹ, không cần ngươi phải đi khắp nơi vơ vét cướp đoạt kỳ trân dị bảo gì, nếu như ngươi làm như vậy, những tiểu lâu la bên cạnh ngươi kia lại cho là ta chu đáo với bọn họ rồi.”
Hắn phải phòng ngừa Dận Nhưng thừa dịp ngày mừng thọ của Khang Hi lại nổi lòng tham đi vơ vét của cải.
“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi có quá lo lắng rồi hay không! Gần đây mọi việc trong Dục Khánh Cung đều qua tay ngươi, tiền tài cô thu được đều bị ngươi lấy đi, hoàng a mã ban thưởng gì đó ngươi cũng nẫng toàn bộ, cô bận bịu còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn ngày càng ngang ngược thêm?” Thái tử điện hạ tối sầm mặt, hắn không biết phúc tấn nổi điên cái gì, trước đây hắn làm cái gì nàng cũng không quản không hỏi tới, dạo gần đây lại phiền chết đi được, tuy rằng không lộ mặt, thế nhưng luôn sẽ có người đứng trước mặt hắn nói phúc tấn nói này phúc tấn nói nọ, tất cả đều là phúc tấn nói! Lần trước bên phía Giang Nam đưa tiền bạc tới vừa vào đến cửa Dục Khánh Cung, hắn còn chưa có thấy qua thì đã bị tay chân của phúc tấn cướp đi, muốn ngăn không cho mình dây dưa gì đến Lăng Phổ nữa. Hắn đi tìm phúc tấn, kết quả bị người ta đóng cửa không cho vào, thật sự điên tiết mà không có chỗ trút giận. Phúc tấn trở nên yêu tiền còn hơn cả hắn, hắn cần tiền là để hưởng thụ hoặc là làm việc không cần phải phí thời gian, mà phúc tấn lại chỉ tham ô nhưng không chi ra gì cả, hoàn toàn giống một vị thần giữ của. Bởi vì phúc tấn quản lý gắt gao, hắn gần đây cũng thu liễm bớt phóng túng đi không ít, nàng còn muốn thế nào!
“Chỉ cần tiền là do chính ngươi kiếm được, ta sẽ không đi quản ngươi.” Phúc tấn bình thản như không có gì nói, “Nếu như ngươi không có bản lĩnh, thủ đoạn không được quang minh cũng đừng trách ta.”
Thái tử cho là mình rất muốn quản việc của hắn sao, hắn căn bản cũng không muốn đi làm ba cái việc thiện này, nếu không phải là bởi vì có một lần đến Từ Nhân Cung, vừa vặn gặp gỡ Khang Hi, Khang Hi đã bắt hắn không chỉ có quản lý tốt Dục Khánh Cung, đối với lời nói và việc làm của thái tử cũng phải khuyên nhủ một hai, hắn căn bản sẽ không muốn đi quản thái tử! Đại lão bản đã có lệnh, hắn lại chỉ là một người làm công nhỏ bé thì làm sao có thể không nghe lời đây.
Việc khiến cho hắn tức giận nhất chính là Khang Hi sợ nhi tử của mình sinh lòng bất mãn nên không tự mình đi quở trách thái tử mà là âm thầm sắp đặt, muốn hắn bớt làm mấy việc ngu ngốc đi thì chỉ khuyên nhủ hắn mấy câu, hoặc là ở trên triều bác bỏ và chỉ dẫn chỗ sai của thái tử, căn bản là trị ngọn không trị gốc.
Bây giờ nghe thái tử bày tỏ sự bất mãn đối với hắn, lửa giận trong lòng lại nổi lên, xoa xoa các đốt ngón tay, mắt thấy sẽ lại động tay chân, thái tử nhảy dựng lên liền nói: “Cô đại nhân không chấp nhất với tiểu nhân, không giống như ngươi cái đồ con gái hẹp hòi so đo tính toán này! Để cho cô đường đường là một thái tử lại đi tranh lợi với dân, ngươi là muốn hại cô bị Ngự Sử kết tội sao? Ngươi rốt cuộc hận cô đến mức nào, hả Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên?”
Thạch Tuấn Nham lạnh lùng liếc mắt qua, “Ta có rất nhiều lý do hận ngươi, trước đó không phải đã cùng ngươi nói qua rồi sao, là chính ngươi muốn trói buộc ta đến chết, bị ta quản cũng là đáng đời!”
Thái tử nghe vậy cắn răng, hít sâu một hơi nỗ lực khiến cho mình bình tĩnh, “Cô nhịn ngươi! Hừ!”
“Được rồi, có còn chuyện gì nữa hay không, không có chuyện gì thì xin mời đi cho, nếu không đừng trách ta đánh ngươi. Ngươi biết đó, ta hiện tại rất muốn đánh ngươi, rất muốn rất là muốn đó.” Thạch Tuấn Nham hảo tâm nhắc nhở một câu.
Hai tay của Thái tử để sau lưng nhịn không được nắm chặt lại, thật ra hắn cũng rất muốn đánh người, thế nhưng sức lực không bằng, hắn nhịn, “Cô còn muốn nói cho ngươi biết, sau khi mừng thọ qua, cô phải thám tùng hoàng a mã tuần du Nhiệt Hà, ngươi cứ ở lại canh giữ Dục Khánh Cung cho tốt đi.”
“Cái gì? Ta là thái tử phúc tấn, có được đi theo hay không?” Thạch Tuấn Nham nhìn thái tử, có chút kích động hỏi, đó là cơ hội xuất cung đi du ngoạn a.
Thái tử thấy phúc tấn rất muốn đi, ngược lại rất là cao hứng, “Không được, cô nói rồi, phúc tấn phải coi chừng Dục Khánh Cung còn phải giúp xử lý một ít cung vụ trong hậu cung, không thể trốn tránh trách nhiệm được. Theo cùng cô đi còn có một trắc phúc tấn và hai người thứ phúc tấn nữa, phúc tấn ngươi nghĩ xem như vậy đã đủ chưa?”
Thạch Tuấn Nham nghe xong, bắt gặp gương mặt khiêu khích đó của thái tử, không thể nhịn được nữa, một nắm đấm bay tới, “Hỗn đản, đã nói ta nhịn ngươi, ngươi còn đi khiêu khích ta!” (*Hỗn đản từ hỗn trong hỗn láo, đản là từ chỉ bề dưới hoặc ít tuổi, ý tứ là dùng để mắng một người làm chuyện gì đó không hợp ý mình)
Thái tử không có phòng bị nên trúng một đấm, thấy phúc tấn đã bắt đầu thủ thế vũ trang khí giới đầy đủ, vội vàng kêu đám nô tài đang gác ở bên ngoài nhanh chóng tiến vào, xoa khuôn mặt đã hơi sưng đỏ lên vội vã chạy đi.
Trữ ma ma cùng đám nô tài coi chừng bên ngoài vừa vào trong phòng, liền thấy sắc mặt phúc tấn không tốt, thái tử thì không quay đầu lại cứ thể đi thẳng, mặt mang vẻ lo lắng hỏi, “Chủ tử, có chuyện gì vậy.”
Thạch Tuấn Nham không nhịn được xua tay để cho các nàng lui ra, nghĩ đến chuyện không thể đi theo tuần du Nhiệt Hà, hắn mất hứng, hoàng thái hậu và Khang Hi đều thỉnh thoảng sẽ để cho nàng đi một hai lần, nhưng khi thấy thái độ của thái tử, muốn để cho hắn chủ động mang mình đi, căn bản không có khả năng. Chuyện như vậy trách sao hắn không tức giận cho được.
Thạch Tuấn Nham chưa nguôi giận được bao lâu, Thạch phu nhân đã nhận thẻ bài vào cung thăm hắn, chờ thấy con gái đã lâu không gặp, vành mắt Thạch phu nhân liền đỏ lên, chỉ khóc lóc nói trước đây không nên để con gái đơn độc gả vào hoàng cung, khiến cho nữ nhi hiện tại sống khó khăn như vậy. Bởi vì hai mẹ con đang ở trong nội thất phúc tấn thảo luận, cho nên mới can đảm dám nói lên một số lời.
Nhưng mà Thạch Tuấn Nham là một người cẩn thận nhân, không hy vọng ngạch nương bị họa từ trong miệng mà ra, liền vội vàng cắt đứt lời bà, “Ngạch nương, con sống rất tốt, người không cần lo lắng.”
Thạch phu nhân lúc này mới không kích động như vậy nữa mà chăm chú quan sát phúc tấn, phát hiện phúc tấn quả nhiên mập lên không ít, có thể thấy được sống cũng rất thoải mái, trong lòng có hơi chút an tâm, “Thái tử thực là đối tốt với con, cũng phải, phúc tấn là tốt nhất, thái tử và con sống với nhau lâu, tự nhiên sẽ biết.”
Thạch Tuấn Nham nghe được khóe miệng quất thẳng tới mang tai, nếu thái tử thật sự nghĩ như vậy, thì trời đã đổ mưa đỏ. “Ngạch nương, người và a mã ở nhà thế nào, còn thân thể ông thì sao?”
Hôm nay đã năm Khang Hi ba mươi mốt, hắn nhớ kỹ trong sách viết a mã và ông ngoại thân thể không khỏe là ở trong mấy năm gần đây thì mất, nghĩ tới đây trong lòng hắn liền hơi sốt ruột, lại không thể về thăm nhà một chuyến. Nếu a mã và ông mất đi, đối với một nhà Thạch gia là ảnh hưởng lớn tới chừng nào, càng chưa nói bọn họ là người thân vẫn luôn thương yêu cưng chiều hắn.
Thạch phu nhân vỗ nhẹ tay của phúc tấn, “Phúc tấn hãy yên tâm, a mã con thân thể vẫn khỏe, ông ngoại gần đây thì thật ra thường hay mệt mỏi, có điều là người lớn tuổi thì thường sẽ như vậy.”
Ông ngoại đã sáu mươi ba tuổi ở niên đại này mà nói cũng đúng là rất lớn tuổi rồi, thế nhưng nghỉ dưỡng thật tốt cũng có thể sống lâu hơn, Thạch Tuấn Nham vừa nghĩ đến một chuyện, liền đưa cho Thạch phu nhân cầm một lọ thuốc, bên trong có năm viên thuốc, “Ngạch nương, ở trong đây đều là thuốc tốt dùng để cứu mạng người, đừng hỏi nó từ đâu đến nhưng mẹ phải nhận lấy nó, sau này nếu có chuyện gì xảy ra có thể dùng nó để cứu mạng.”
Thạch phu nhân vừa nghe đã mang nó đem trả lại cho phúc tấn, “Đây nhất định là thuốc trong cung thưởng cho con, con phải giữ kỹ, đừng để a mã và ngạch nương lo lắng.”
“Ngạch nương người cứ yên tâm đi, con còn có đây mà. Ông ngoại còn cần người chăm sóc nhiều hơn một chút, đừng để ông cứ ở trong phủ mãi, nói đại ca và nhị ca thường xuyên ở với ông, ông nhất định sẽ vui lắm đó.” Thạch Tuấn Nham nói xong, lại phân phó Trữ ma ma đem các loại thuốc tốt trong kho riêng của hắn mỗi thứ đều lấy một ít, đưa cho ngạch nương làm quà hồi phủ.
Thạch phu nhân là càng gần đến lúc hồi phủ lại càng quyến luyến nữ nhi, trở về rồi mỗi lần muốn gặp mặt một lúc đều thật khó khăn, phúc tấn lại không thể hồi phủ thường xuyên, sau này cũng sẽ bận rộn như hiện tại vậy, ai.
“Nhị muội muội của con sang năm sẽ đi tuyển tú, đến lúc đó con phải nhớ hỗ trợ một chút, thân phận của nàng gả vào tầm tầm con cháu hoàng thất là được, con cũng không cần quá nhọc lòng, biết không “Thạch phu nhân lúc gần đi nhớ tới trong phủ còn nữ nhi dòng thứ sắp xuất giá, đơn giản nhắn nhủ một chút.
Thạch Tuấn Nham nghe xong gật đầu, vừa muốn đưa tiễn Thạch phu nhân, chợt nghe bà lại nói, “Tĩnh nghiên a, ngạch nương tuy biết có hơi vượt quá thân phận, nhưng vẫn là muốn cùng con nói một chút, hãy sống với thái tử thật vui vẻ, ngạch nương và a mã con, ca ca cùng các đệ đệ muội muội con thấy con vui vẻ, tự nhiên cũng sẽ vui vẻ, mẹ biết tính tình con rất mạnh mẽ bướng bỉnh, thái tử hắn là hoàng tử, thân phận tôn quý đương nhiên sẽ kiêu ngạo, các con nếu thật đúng là hòa hợp được đó đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà bây giờ con cũng còn chưa nói cho mẹ biết nhiều về đối phương, nên tự mẹ có những suy nghĩ riêng. Ngạch nương thì chỉ biết rõ con, cả đời này của con cũng chỉ có một mình thái tử điện hạ là phu quân, hắn có sống tốt thì đời này con mới được tốt. Con nhất định phải ghi nhớ trong lòng.”
Thạch Tuấn Nham nghe xong trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nhẹ giọng hỏi, “Thực sự cả đời cũng không thể sửa lại sao?”
Thạch phu nhân lại càng hoảng sợ, vội vàng che miệng phúc tấn, nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không ai, mới ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói rằng, “Con phát điên cái gì đó, gả vào hoàng cung làm sao có thể sửa, cho dù là nhà bách tính bình thường, sửa lại cũng có mấy người có kết cục tốt đâu, lời này ngàn vạn lần đừng nên nói ra nữa!
Thạch Tuấn Nham lập tức cười mỉa mai, “Ngạch nương, đây không phải là con đang nói bậy sao, sau này chắc chắn sẽ không nói lung tung. Con nhất định sẽ cùng thái tử sống thật tốt, hòa thuận vui vẻ suốt đời.” Câu kia nói đến vế sau liền hơi chút nghiến răng nghiến lợi.
Thạch phu nhân nghe xong rất hài lòng, có câu cam đoan này của nữ nhi, vậy khẳng định sẽ không thành vấn đề, rất là vui vẻ được Thạch Tuấn Nham đích thân đưa tiễn, lên xe ngựa quay về Thạch phủ.
Từ sau khi Thạch phu nhân tới gặp quá thái tử phúc tấn, thái tử phúc tấn nghiễm nhiên lại không có một chút tinh thần nào, tuy rằng phải bận rộn yến tiệc mừng thọ của Khang Hi, còn phải thay thái tử chuẩn bị lễ vật chúc thọ Khang Hi, nhưng mấy việc đó lại không tốn nhiều công sức đến vậy.
Thái tử lại tới qua nơi ở của phúc tấn vài lần, thấy phúc tấn không có sức sống giống như lúc trước, rốt cuộc vẫn là nhìn không được quen, cố bắt chuyện vài lần cũng thấy nàng đáp lại, sợ phúc tấn là bởi vì mình không mang theo nàng đi Nhiệt Hà nên mất hứng, sau đó lại vì chuyện lễ vật mừng thọ quan trọng, nên chỉ có thể tự mình càng thêm dụng tâm chuẩn bị. Thỉnh thoảng còn ngẫm lại trong lòng, có muốn đổi ý để cho phúc tấn đi theo đến Nhiệt Hà vui đùa một chút hay không, không chừng phúc tấn còn có thể nói cảm ơn với hắn, thế nhưng vừa đến trước mặt phúc tấn, thấy ánh mắt nàng liếc hướng mình không có hảo ý, cái chủ ý này lập tức đã bị đánh tan mất, thương hại đối với phúc tấn quả thực chính là tàn nhẫn lớn nhất đối với mình.
Phúc tấn mấy ngày gần đây được chăng hay chớ, ăn uống qua loa cho xong chuyện, thích ăn vặt một ít thứ linh tinh, nhiều lần thấy thịt cá đầy mỡ vẻ mặt xanh xao lại có cảm giác muốn nôn, hắn nghĩ gần đây đụng phải tà, cả năm nay chuyện gì hắn cũng không hài lòng.
Đáp ứng phải thành thật ở lại Dục Khánh Cung, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy thái tử lại có loại thấy ngứa ngáy khó chịu trong người, một chút tinh thần cũng không có.
“Phúc tấn, người làm sao vậy, lại ăn uống không tốt? Uống một hớp canh cá diếc bạch ngọc phỉ thúy có cần phải vừa lâu lại vừa chậm như vậy không?” Trữ ma ma thấy phúc tấn ăn phân nửa lại ngừng lại, vội vàng kêu lên, múc cho nàng nửa muôi canh cá vào trong chén.
Phúc tấn ngửi thấy mùi cá tanh nồng xộc vào mũi, nhịn không được “Ọe” ra, những thứ vừa ăn lúc nãy đều nôn ra, đám nô tài hầu hạ sợ đến vây xung quanh.
Trữ ma ma cả kinh lập tức kêu to, “Nhanh đi truyền thái y! Nhanh đi!”
Lý ma ma thấy vậy, cùng Trữ ma ma đã tỉnh táo lại trao đổi ánh mắt, trong mắt hai người đều là ý chủ tử chắc hẳn là đã có thai, phúc tấn như vậy, đây chính là dấu hiệu có thai a.
Thái tử vừa vặn ở Dục Khánh Cung, nghe được đám nô tài bên dưới nói phúc tấn bị bệnh, tới mức phải nhanh chóng đi mời thái y, hắn còn không thế nào tin tưởng nổi, có điều nghĩ đến gần đây phúc tấn làm cái gì cũng giống như hết hơi, rốt cuộc là có chút không yên lòng, cũng đi đến chỗ phúc tấn nhìn xem.
Kết quả đi tới nơi ở của phúc tấn, mới vừa đi vào, chỉ thấy Trữ má má nhũ mẫu thiếp thân của phúc tấn cao hứng chạy tới, “Thái tử điện hạ cát tường, phúc tấn, phúc tấn có!”
Thái tử nghe xong liền ngay đến chân trước phải bước ra sao đều đã quên, thiếu chút nữa té lộn mèo một cái, đây thật sự là một tin đáng sợ a, phúc tấn lại có hài tử của hắn!
Hắn, hắn lại sắp có con trai trưởng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yêu cầu đòi hỏi nóng đến phát rồ sâu vội vã bò qua