Tuy rằng không cần thái tử tự mình làm cái gì, thế nhưng để mọi chuyện không xảy ra sơ suất, hắn cũng thường xuyên phải nghiêm túc đi qua hỏi các chi tiết vận hành của lễ vạn thọ, còn có xem qua Chương trình và công tác chuẩn bị đại lễ mà phủ nội vụ và lễ quan chờ trình thêm lên, thái tử vẫn chưa chủ trì qua loại lễ mừng này, hắn cũng không hiểu vì sao hoàng a mã phải để hắn đường đường là một thái tử lại phụ trách việc này, còn chưa nói các đệ đệ bên dưới như lão tứ, lão ngũ lão thất cũng đều là có thể giúp, trái lại bắt hắn lôi ra làm cu li.
Tam a ca ở trong lễ bộ đã phụ trách qua một lần lễ mừng vạn thọ, cho nên hắn so với thái tử là phải có kinh nghiệm hơn, chí ít ba cái việc quy củ lễ tiết trong buổi lễ hắn là có khả năng đảm nhiệm được, ở lúc ban đầu thái tử luống cuống tay chân thì tam a ca còn tưởng rằng thái tử sẽ không nhịn được, sau đó phủi tay để lại mọi việc cho hắn, đến lúc đó hắn được độc hưởng công lao, trong lòng đang đắn đo xem có nên chỉ điểm một chút cho ca ca hay không. Kết quả lại là hắn xem thường nhị ca mình, trước hai ngày khi buổi lễ chính thức được diễn ra, thái tử đã chuẩn bị công tác đâu vào đấy.
Trước kia phủ nội vụ lễ quan và nội quan các nơi tuy rằng không dám làm hỏng việc, nhưng lén cãi cọ thì vần là có, mệnh lệnh thái tử ban ra tuy rằng ngắn gọn, thế nhưng rất có uy nghiêm, đám quan viên thuộc hạ luôn luôn có thể từ mệnh lệnh mà trông ra ẩn ý, ai dám phá hủy chuyện của cô, đừng trách cô trở mặt.
Thái tử trở mặt, vậy không những chức quan khó giữ mà đầu còn có thể rơi, còn có ai dám làm qua quýt đây?
Bà ngày lễ lớn trong cung, là tết nguyên đán, đông chí, vạn thọ, trong đó lễ vạn thọ mà là lễ vạn thọ của Khang Hi thì càng là trọng yếu nhất, mỗi một lần tổ chức lễ mừng đều là thời cơ tham ô béo bở, nếu là hồi trước, thái tử có cơ hội này tất nhiên sẽ gián tiếp kiếm lời cho túi tiền riêng, đáng tiếc lễ mừng trong mắt hắn hiện nay không đáng là gì, phải biết rằng bốn phần lời từ một chuyến hải vận phía nam là có thể kiếm cho hắn nhiều bạc gấp mấy lần, hắn bị điên mới đi tham ô chút bạc lẻ này.
Mặc dù thái tử nghĩ như vậy, nhưng cũng không có mạnh tay chặn chút lợi lộc này của đám quan viên bên dưới, để phòng ngừa những người này không được lợi liền làm hỏng chuyện, có đều sẽ nêu ra một định mức cho bọn họ, ai dám ăn hơn liền chuẩn bị chờ chết đi.
Hiện nay, sắc mặt tam đại ca và chủ sự phủ nội vụ cũng không được tốt lắm, có chút thấp thỏm tìm đến thái tử, tam a ca thỉnh an thái tử xong liền thấp giọng nói, “Thái tử điện hạ, thần đệ có một số việc muốn nói với ngài.”
Thái tử đang xem một ít công văn tiến trình lễ mừng vạn thọ, nghe được tam đại ca nói, cũng không có ngẩng đầu, “Chuyện gì, cứ nói.”
“Là chuyện về lễ mừng vạn thọ…” Tam a ca còn chưa nghĩ ra lời hay để nói, có chút ấp úng không được tự nhiên, liền quét mắt hướng cái vị chủ sự phủ nội vụ kia, “Ngươi cái tên nô tài này bẩm cáo với thái tử điện hạ một câu đi.”
Thái tử nghe được là chuyện về lễ mừng vạn thọ mới ngẩng đầu, nhìn lướt qua tam a ca và chủ sự nội vụ phủ, thản nhiên nói, “Chuyện gì còn muốn ấp a ấp úng như vậy đến bao giờ.”
Tam a ca nghe ra từ lời này là thái tử có chút không vui, ngậm miệng trừng mắt lườm cái vị chủ sự kia, “Còn không nói mau!”
Chủ sự phủ nội vụ kêu là Mã Đức Cáp, hắn là chủ sự mới nhậm chức, chủ sự chủ trì lễ mừng đời trước bởi vì to gan lớn mật ăn bớt bạc của thái tử dùng làm việc, bị thái tử làm thành pháo hôi giết gà dọa khỉ, cách chức tại chỗ, nếu không phải bởi vì sắp tới ngày vạn thọ nên kiêng kỵ việc thấy máu, nếu không cái tính mạng nho nhỏ của vị chủ sự đại nhân kia tuyệt đối khó mà giữ được, bất quá thì đúng là không chết, nhưng số bạc nuốt vào bị bắt phải nôn ra gấp đôi cũng chẳng khác gì đòi mạng.
Bởi vì có vết xe đổ này, Mã Đức Cáp đối diện với thái tử giống như là con chuột nhìn thấy mèo vậy, nghe được tam a ca thúc giục, không tự chủ run lên hai cái, “Hồi bẩm thái tử điện hạ, lễ mừng vạn thọ lần này đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng… Nhưng còn dư hơn năm vạn lượng.”
Mã Đức Cáp nói xong, nhận mệnh mà quỳ xuống cúi đầu, không dám nói nữa chữ.
Thái tử nghe vậy, trầm mặc một hồi, cười khẽ ra, “Không sai a, còn dư ngũ vạn lượng. Trước kia chỉ sợ nội khố còn phải bỏ thêm năm vạn lượng vào đi.”
Tam đại ca nghe được thái tử cười khẽ, cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, vội hỏi, “Đây đều là do thái tử điện hạ chủ trì thật tốt.”
“Lão tam, lời như vậy cũng không nhất định phải nói.” Giọng nói của thái tử nghe không ra hỉ nộ, “Hiện tại các ngươi nói cho cô, là muốn thế nào?”
Thái tử ở trong lòng hừ lạnh, biết sợ là tốt rồi, hồi trước tổ chức lễ mừng nội khố chi bạc luôn luôn thiếu dùng, lễ mừng lần này không không hề kém so với dĩ vãng, vậy mà lại có chừng năm vạn lượng dư ra, đây là hắn đã ngầm đồng ý cho những người đó tham ô. Có thể nghĩ trước đây đám nô tài này đều lớn mật hơn nhiều! Hiện tại còn dư lại năm vạn lượng, cũng không tựu nói cho hoàng a mã, từ trước số tiền bạc này đều là bị bọn họ tham ô, tiền trong nội khố là tư ngân của hoàng a mã, dám có gan tham ô nhiều như vậy, cùng tìm chết là không khác nhau.
“Cầu thái tử điện hạ giúp đỡ!” Mã Đức Cáp sợ đến vội vàng dập đầu, “Thái tử điện hạ, việc này không liên quan đến nô tài, nô tài là lần đầu tiên bắt tay vào làm lễ mừng vạn thọ a.”
Thái tử ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên, dùng bút lông ở bên trên công văn viết vài chữ, làm như không muốn để ý tới việc này.
Mã Đức Cáp dập đầu đến cái trán xanh tím, nước mắt rưng rưng, “Thái tử điện hạ…”
Trong lòng tam đại ca cũng nôn nóng, lễ mừng vạn thọ lần trước là do hắn phụ trách, chi tiêu cùng lần này không khớp nhau, hoàng a mã nếu mà biết câu chuyện trong đó, tất nhiên sẽ giận dữ, đến lúc đó hắn cũng sẽ ăn đủ, lại thấy thái tử vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ một chút, đứng ra cất tiếng, “Thái tử ca ca, thần đệ…”
Thái tử nghe được thanh âm của tam a ca, khóe miệng khẽ nhếch lên, để cây viết trong tay xuống, giơ tay lên cắt đứt lời tam a ca, “Việc này cùng lão tam ngươi không liên quan, chuyện này chẳng qua là đám nô tài lừa gạt ngươi mà thôi.”
Tam đại ca nghe vậy trong lòng buông lỏng, cảm kích nhìn thái tử, “Tạ ơn nhị ca minh bạch lòng khổ trung của đệ đệ.” Ngay cả xưng hô cũng không nhịn được mà thân thiết hơn một ít.
Thái tử nhìn tam a ca trấn an, lại đối với Mã Đức Cáp kia nói, “Được rồi, đừng dập đầu nữa. Nếu sự tình chuyển biến xấu cũng đừng chỉ biết dập đầu. Ngẫm lại giải quyết như thế nào đi.”
“Vâng, Vâng, thái tử gia.” Mã Đức Cáp nghe được câu này, cũng như buông bỏ được một tảng đá lớn, thái tử nói phải giải quyết việc này, nhất định là đã có biện pháp.
“Thái tử điện hạ, ngài có cái gì phân phó?” Tam a ca hiểu ý, vội vàng nói tiếp.
“Năm vạn lượng có thể làm rất nhiều chuyện, các ngươi nghĩ xem có cái tiết mục biểu diễn chúc thọ nào cần hao tốn một khoản tiền lớn như vậy?” Thái tử nhẹ giọng chỉ điểm, khi hắn tiếp chỉ phụ trách chuẩn bị lễ mừng lần này, tìm đọc qua cách tổ chức trước kia liền dốc lòng chuẩn bị lễ mừng lần này, bắt được sai phạm lần này liền có thể được một lần cơ hội ban ân, ngay đến lão tam cũng đều thiếu kiên nhẫn mà thừa nhận một lần ân tình này của hắn, đáng giá.
Chỉ cần nội khố chi tiền vừa đủ so với trước kia, mà làm lễ mừng lần này so với dĩ vãng lại càng tốt hơn, sự tình liền được giải quyết tốt đẹp.
Mã Đức Cáp, còn có mấy người chủ sự lục tục chạy tới đây đều vắt óc suy nghĩ, thái tử lại cùng tam a ca uống trà, tinh tế phẩm trà, sau đó cùng tam a ca nói một việc, chờ qua một hồi, thái tử mới hỏi bọn họ, “Nghĩ ra được chưa?”
Như hắn dự đoán, nhất tề lắc đầu, Mã Đức Cáp thậm chí vẻ mặt đau khổ, “Thái tử điện hạ, thiêm một màn biểu diễn chúc thọ có thể vừa đủ thời lượng Chương trình, thế nhưng một màn biểu diễn chúc thọ làm sao có thể sử dụng năm vạn lượng?”
“Nếu như cử hành duyệt binh bát kỳ thì sao?” Thái tử hỏi lại.
Tam đại ca vội vàng ngẩng đầu, “Thái tử điện hạ, …” Hắn nghĩ đến ở một tháng trước khi vừa mới phụ trách lễ mừng vạn thọ, thái tử từng đi qua chỗ binh bộ, sợ là khi đó thái tử đã tìm ra cách cử hành duyệt binh bát kỳ này, đúng vậy, nếu là tổ chức thành công là màn biểu diễn chúc thọ hoành tráng cỡ nào, năm vạn lượng lo gì không dùng hết.
Nếu như là hắn, hắn tưởng tượng cũng không dám nghĩ ra màn biểu diễn phụ họa lớn như vậy.
Thái tử thần sắc ung dung, mỉm cười gật đầu, chứng thực suy nghĩ trong lòng tam a ca.
“Thái tử điện hạ đã có kế hoạch, làm sao lại còn đùa giỡn thần đệ đây.” Tam a ca mang trên mặt nụ cười khổ, sợ là từ lúc vừa mới bắt đầu thì thái tử đã nghĩ kế làm cho hắn chịu mang ơn, nhưng nói cho cùng cũng đã để lại một con đường lui, vị nhị ca này thật sự là không thể khinh thường, hiện tại thái tử quang minh chính đại nói cho hắn biết, hắn vẫn không thể nói cái gì mà âm mưu lồ lộ ra ngoài miệng. Nghĩ lại vừa nghĩ, “Đại a ca cũng biết, hắn đồng ý không?”
Thái tử muốn ở lễ mừng vạn thọ cử hành bát kỳ duyệt binh, nhất định phải đi qua một cửa ải kia, không biết đại a ca nghĩ như thế nào.
Tam a ca nói xong nhìn thái tử, những người bên dưới cũng vội vàng nhìn chằm chằm thái tử, bọn họ cũng không cần biết thái tử có thật sự đã sớm có dự định này hay không, mà là trong lòng đang tính toán cái vụ duyệt binh này có khả thi không, thời gian có đủ hay không còn phải an bài làm sao, cần bao nhiêu tiền bạc, còn có năm vạn lượng thì sao, nếu như thiếu, bọn họ cần phải góp cũng phải góp cho đủ để ứng phó qua chuyện lần này.
“Lễ mừng vạn thọ là chúc thọ cho hoàng a mã, đại a ca thân là hoàng tử, làm sao sẽ không đồng ý, cô sẽ cùng hắn bàn bạc ổn thỏa, có điều sau lễ mừng vạn thọ, phải nhớ một phần công lao của đại a ca, các ngươi thấy thế nào?” Thái tử lại từ từ mà mở miệng, nghĩ đến ngay từ đầu đại a ca sẽ làm khó dễ, còn có sắc mặt tranh công lao, trong lòng thái tử không biết là cảm giác gì, nhưng mà cuối cùng làm cho đại a ca đồng ý lựa chọn sử dụng bát kỳ tinh binh huấn luyện duyệt binh, còn là một chuyện khiến hắn phiền lòng nhất, luyện một tháng phải thành công.
“Chúng nô tài nhờ thái tử điện hạ làm chủ!” Đám người Mã Đức Cáp đều dập đầu làm ra biểu thị, trong lòng đều là đại hỉ.
“Được rồi, mấy ngày nay đều lên tinh thần lại cho cô, quá trình biểu diễn chúc thọ đều phải bàn lại một lần nữa.” Thái tử cả người nhẹ nhàng, phân phó nói.
“Vâng.” Mọi người đồng loạt lên tiếng trả lời.
Thái tử hài lòng để cho bọn họ lui xuống phía dưới, lại đem tam a ca lưu lại, “Lão tam, đợi ngươi tự mình đi bộ binh một chuyến, cùng đại a ca bàn bạc chi tiết xét duyệt.”
“Vâng.” Tam a ca gật đầu.
Thái tử đứng dậy chuẩn bị rời đi, tam đại ca cũng đi cùng, ở lúc mỗi người phải đi một ngả thì tam a ca đột nhiên ngừng lại, “Thái tử ca ca, lúc nãy cảm tạ.”
Thái tử mỉm cười, vỗ vỗ vai tam a ca, “Không cần tạ ơn cô, huynh đệ chúng ta làm tốt lễ mừng thọ lần này mới là chính sự.”
Trong lòng tam a ca khẽ cảm động, liên tục gật đầu, liền xoay người rời đi.
Trong Dục khánh Cung, thái tử phi đang ở nội thất sắp xếp danh mục quà tặng lễ vạn thọ, Khang Hi vạn thọ, không chỉ có hoàng tử muốn tặng thọ lễ, hoàng tử phúc tấn và hoàng tôn đều phải tặng, cho nên thái tử phi nhất định phải xếp ba phần danh mục quà tặng, một phần là thái tử, một phần của mình, một phần của củ cải đỏ.
Liệt kê xong danh mục quà tặng, sẽ tự mình kiểm tra toàn bộ lễ vật, thái tử phi không khỏi lại một lần nữa nắm bắt được khối Tần Thủy Hoàng song sinh ngọc kia, hiện tại để tăng thêm tính may mắn nên đổi tên thành vạn thọ song sinh linh ngọc, cầm linh ngọc, cảm thụ dòng nước ấm thấm vào tận tâm can, thái tử phi càng xem càng yêu thích.
Chính lúc đang ngắm nhìn, bên ngoài có cung nữ bẩm báo, “Tiểu a ca đến.”
Củ cải đỏ hiện tại đã một tuổi rưỡi, bởi vì thái tử phi để hắn học bước đi từ rất sớm, sau khi biết đi lúc bình thường cũng không để cho cung nữ nhũ mẫu bế nó nữa, cho nên bây giờ cất bước rất ổn định.
Bất quá bởi vì khí trời còn lạnh, củ cải đỏ ăn mặc tròn vo, chân ngắn còn nhỏ, địa phương thái tử phi có thể để cho nó đi lại cũng chỉ có trong điện hoặc trong phòng, Lý ma ma đưa hắn ôm đến nội thất của thái tử phi, vừa mới thả nó xuống đất, chỉ thấy ánh mắt nó trừng to, nhìn khối song sinh ngọc phi trong tay thái tử liền cất bước chân, lon ton chạy vội qua.
Tiểu tử kia đi gấp, ăn mặc lại quá nhiều, có chút lung lay nghiêng ngả, thấy vậy Lý ma ma đi theo phía sau sốt ruột, “Tiểu a ca đi chậm một chút.”
Thái tử phi nhìn củ cải đỏ với thân hình viên cầu chạy lon ton vô cùng vui vẻ, “Bánh ngọt làm sao lại tới?”
Củ cải đỏ chạy tới bên người thái tử phi, níu góc áo thái tử phi, bàn tay nhỏ giơ lên chạm vào khối song sinh ngọc trong tay thái tử phi, cao hứng hỏi, “Ngạch nương, cho bánh ngọt sao?”
Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng đã nói rất có thứ tự, có thể biểu đạt rõ ràng sở thích của mình còn có muốn làm gì, thái tử phi lúc rảnh rỗi sẽ dạy nó một ít thành ngữ đơn giản, kể một câu truyện cổ tích hoặc đem mấy món đồ chơi kích thích trí não cho nó chơi, mặc kệ củ cải đỏ có hiểu hay không, giáo dục cũng chỉ là từ không nhận thức được mà từ từ hiểu, đây mới thật sự là mở mang đầu óc.
Thái tử phi nghe được củ cải đỏ nói liền sửng sốt, đem song sinh ngọc để ở một bên, đem củ cải đỏ ẵm lên trên giường, củ cải đỏ vừa lên giường còn không có ngồi vững liền thò hai cánh tay nhỏ bé muốn cầm lấy song sinh ngọc, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, lộ ra hàng răng trắng đều như hạt bắp, trên khuôn mặt béo núc ních hiện ra hai cái lúm đồng tiền, “Tạ ơn ngạch nương, Cao Cao thích.”
Khóe miệng thái tử phi nhịn không được giật giật, dụ dỗ củ cải đỏ, “Củ cải đỏ a, khối ngọc này là muốn tặng cho hoàng mã pháp con để chúc thọ, không thể cho con.”
Nói rồi thái tử phi nhẹ nhàng cầm song sinh ngọc từ trong tay củ cải đỏ lấy ra, nhẹ nhàng không được, lại dùng lực, cầm lấy ngọc hai cánh tay béo mập cũng cố chấp níu lấy, thái tử phi cúi đầu bất đắc dĩ nhìn củ cải đỏ.
Tiểu tử kia cũng ngước mặt lên, mắt to ướt át trơn bóng như hạt nhãn, ủy khuất nhìn thái tử phi, “Ngạch nương, người xấu lắm.”