Thái tử gia quả nhiên không thể chịu nổi được cơn đau, khuôn mặt ôn hòa tươi cười nhất thời trở nên vặn vẹo, cái nữ nhân ngoan độc này quá độc ác. Đau đến cơ hồ là đem phúc tấn nhanh đẩy ra, thế nhưng ngoài miệng vẫn là phải dịu dàng nói, “Phúc tấn, buổi tối cô sẽ còn tới nơi này, hay là ngươi đến chỗ cô đi. Ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối cô và ngươi có nhiều lời muốn nói.”
Thấy phúc tấn có bản lãnh này, ở địa bàn của phúc tấn thì khó có thể khuất phục được người, trong đám nô tài này thì có một hai người đều là một lòng suy nghĩ cho phúc tấn, còn lại thì đều nghĩ bản thân mình được ở một nơi tương đối an toàn.
Khóe môi Thạch Tuấn Nham cong lên, cười đến duyên dáng động lòng người, “Gia đã nói, nô tì nhớ kỹ, buổi tối chắc chắn đi tìm ngài. Thế nhưng, gia, như vậy có phải không hợp quy củ lắm hay không?”
“Ở Dục Khánh Cung, ai dám nói cô không hợp quy củ?” Thái tử nhướng mày nhìn phúc tấn khiêu khích.
Phúc tấn nghe xong, thầm nghĩ cái tên thái tử này nói cái gì cũng đều mang đầy tính kiêu ngạo lộ rõ ra ngoài đến nỗi có thể sờ thấy được, quả thực nên nhận giáo huấn, cười cười, phất tay liền khiến đám nô tài hầu hạ hai bên lui xuống phía dưới.
Dận Nhưng vừa thấy động tác của phúc tấn, chỉ biết nàng lại chuẩn bị dở lại ngón cũ, muốn đem nô tài đuổi hết ra ngoài, để cho dễ bề đối phó mình, đương nhiên hắn sẽ không để cho nàng thực hiện được, hướng về phía đám nô tài đang lui ra ngoài kia hô, “Đều trở về hầu hạ, không cần đi ra ngoài.”
Thạch Tuấn Nham dùng sức cắn chặt răng hàm, hôm nay thằng khốn xui xẻo này đến có chuẩn bị a, giữ lại nô tài cũng tốt, hắn liền cùng vị thái tử điện hạ này nói một chút chuyện chính sự, nhưng hắn thật ra là muốn biết vị gia chủ này có thể không tuân thủ quy củ đến trình độ ngoại hạng gì. Thái tử không sợ Khang Hi xem không vừa mắt, hắn đúng là một thằng xui xẻo còn cho là phúc tấn của mình chưa biết chuyện hắn đã bị Khang Hi răn dạy trước đó.
“Nếu gia nói như vậy, các ngươi cứ ở lại đi.” Phúc tấn cũng lên tiếng, nói xong hắn lại nhìn về phía thái tử, “Gia, mới vừa rồi ngài không phải là để cho một nô tài dẫn theo bốn người mỹ nữ tiến cung, để hầu hạ ngài đấy chứ.”
Thái tử nghe xong, liếc mắt nhìn phúc tấn, “Đúng thế thì làm sao nào? Phúc tấn, đêm nay cô chắc chắn cùng ngươi chung một giường, không cần phải lo lắng cô tới chỗ mỹ nhân khác.”
“Gia, nô tì biết gia lời vàng ý ngọc, nói sẽ nhất định giữ lời, làm sao dám nghi ngờ ngài đây? chỉ là bốn vị mỹ nhân Giang Nam, nghe nói là chưa người nào được phủ nội vụ kiểm tra cho phép, nếu lỡ như có điều sai sót gì xảy ra, nô tì thật sự không gánh vác nổi trách nhiệm.” Nói xong, phúc tấn mày ngài nhẹ khép lại, rất là ưu sầu mà nhìn Thái tử.
Thái tử thấy nàng làm vẻ ta đây như vậy, quả thực là nổi hết cả da gà lên, “Cô muốn thêm mấy nô tì thì đâu cần phiền phức như vậy, nếu ngươi đã nói thế, thì cứ nói thẳng ra là muốn xử trí như thế nào đi.”
“Đương nhiên là từ đâu thì cứ đưa trở lại chỗ đó. Nếu không sẽ đưa đến phiền phức, chờ phủ nội vụ điều tra rõ xong lại đem về Dục Khánh Cung cũng chưa muộn. Có điều, nếu như gia nóng nảy muốn có, ta sẽ bẩm báo cho hoàng a mã, đến lúc đó tự mình để phủ nội vụ chọn mấy vị mỹ nhân đem lại đây hầu hạ ngài.” Thạch Tuấn Nham cười hiền lành đến dị thường, “Đến lúc đó, ngài bất luận muốn Giang Nam, hay là Tây Bắc, hay là mỹ nhân phương đông, nô tì đều có thể tìm tới cho người.”
Phúc tấn hiền lành hào phóng như vậy thật là hiếm thấy, phúc tấn càng làm như vậy, thái tử lại càng cảm giác được suy đoán trước kia của mình là chính xác, phúc tấn tìm nhiều mỹ nhân để phân chia sự yêu thương từ mình như vậy, tuyệt đối chính là không mong muốn mình sủng hạnh nàng, có thể thấy được trong lòng nàng thật sự đã có người khác. Nghĩ tới đây, tay của hắn nắm thắt lưng thật chặt, dù người đàn ông nào mang theo nón xanh trên đầu, cũng sẽ không thấy vui vẻ. Chờ ra khỏi đây, hắn thật sự muốn tìm cho ra tên gian phu của phúc tấn là ai!
“Chỉ là mấy người tì nữ mà thôi, tùy ngươi.” Thái tử đã không muốn tiếp tục ở lại đây thêm giờ phút nào nữa, có chút không nhịn được nói như thế, hiện tại hắn nóng lòng muốn rời đi.
“Gia nói cho nô tì, bốn người mỹ nhân là do ai đưa tới, nô tì mới có thể đưa trả lại cho người ta.” Phúc tấn còn nói thêm.
Cái này thì thái tử cẩn thận, hắn sẽ không nói cho phúc tấn là ai đưa tới, phúc tấn mà biết cũng chính là hoàng a mã biết, đến lúc đó Lăng Phổ có thể sẽ mất mạng, sau đó muốn làm việc riêng tìm khắp nơi cũng không có người có thể tin được. Việc riêng ở đây hay đại loại những chuyện như thế không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bằng không với việc chỉ là chức quan nhỏ, cho dù là anh em kết nghĩa, thái tử gia cũng không thể nào bảo vệ cho hắn.
“Trực tiếp đuổi ra khỏi Dục Khánh Cung, đừng để lộ ra ngoài, những chuyện khác không cần phúc tấn quản, phúc tấn cứ đợi ở trong cung, đừng lo nghĩ buồn phiền đỡ phải mệt mỏi.” Nói xong, thái tử điện hạ liền rời đi.
“Phúc tấn nhớ kỹ đêm nay qua chỗ cô là được rồi, cô có việc phải đi trước.”
Nói xong, thái tử gia dẫn đại thái giám thiếp thân của hắn, và những cung nhân khác rời đi.
Phúc tấn chờ thái tử đi mới ngồi trở lại trên ghế, nghiêng đầu lấy tay đỡ trán, suy nghĩ thái độ của tên xúi quẩy trong lịch sử kia, cũng biết cái tên tặng mỹ nhân đến chắc cũng là thân tín của hắn. suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy không liên quan gì đến chuyện của mình, công sự của thái tử hắn luôn luôn không muốn can thiệp vào, dù thế nào Dận Nhưng gặp chuyện không may trong tương lai đã được định trước, chỉ cần hắn sớm thoát ly khỏi Dục Khánh Cung một chút, tính mạng hẳn là có thể giữ được, nghĩ đến không chừng Khang Hi còn cho hắn một số tiền bồi thường cùng ít ưu đãi đặc biệt.
Bĩu môi, hắn cũng không muốn những thứ này, chờ đến khi hắn ngẩng đầu lại phát hiện Trữ ma ma, Lý ma ma vẻ mặt đang cười, cười đến trên mặt vốn không nhiều nếp nhăn lắm đều trở nên nhiều hơn lên, giống như cái lỗ hoa cúc vậy. (e hèm đọc đam mỹ nhiều chắc các nàng cũng hiểu mà…)
“Nô gia chứng kiến thái tử gia đối xử với phúc tấn tốt hơn nhiều, đương nhiên là vui mừng thay chủ tử a.” Trữ ma ma vội nói.
Phúc tấn cũng gần như ngay lập tức bật cười đáp lại, thái tử sẽ không có đối xử tốt với hắn như vậy, mà là thay đổi một biện pháp để đối phó hắn. Nghĩ đến bây giờ thái tử đề phòng hắn như đề phòng giặc cướp, ngay đến ở trong phòng hắn cũng không dám, còn muốn hắn đơn độc một mình đi tới địa bàn của thái tử.
Nghĩ đến buổi tối, phúc tấn lại lo âu, thái tử hiện tại hình như trở nên khó đối phó hơn trước, lỡ như hắn thực sự muốn tìm mình giả làm phu thê ân ái, chỉ cần thường xuyên đứng ở trong phòng hắn, có lẽ hắn sẽ thường bị gọi sang chỗ thái tử độc sủng, không tới một tháng, trong cung sẽ đem chuyện hắn được cưng chiều ra bắt đầu răn dạy hắn.
Cái tên thái tử này thế mà cũng có thể nghĩ ra được chuyện hại người ít hại mình như vậy a, hại hắn bị trùm cuối trong cung răn dạy, mà cái giá thái tử phải trả chỉ là tạm thời ít được hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc (hoa thơm cỏ lạ).
Nếu không hay là hắn tìm cớ không đi? Bị bệnh hoặc là lại có kinh nguyệt? Nhưng mà không được, ngay đến chuyện tới tháng cũng đều có người ghi chép, khó làm giả được.
Vừa muốn nghĩ cách, chỉ thấy có người từ trong cung đến, là hoàng thái hậu sai một nhũ mẫu đưa tới làm phần thưởng, còn tiện thể mang theo lời dặn dò của hoàng thái hậu, khiến phúc tấn phải nỗ lực, sớm ngày có bầu con trai trưởng.
Ý chỉ của hoàng thái hậu đến, phúc tấn mới vỡ lẽ ra, Khang Hi đây là muốn tiến hành đồng bộ, hắn khiển trách thái tử, hoàng thái hậu lại cho hắn một sự nhắc nhở, làm cho phu thê thái tử sớm ngày hòa hợp.
Phúc tấn suy nghĩ cẩn thận lại việc này, thật sự là hận không thể độn thổ mà đi, hoàng gia thật là phiền phức, ngay đến chuyện XXOO của vợ chồng hoàng tử mà cũng phải quản, thật quá đáng ghét.
Vì vậy, nghĩ đến buổi tối cùng với thái tử có một trận đánh ác liệt cần phải đánh, phúc tấn hoàn toàn nổi máu Sparta lên.
Vào phòng trong, phúc tấn bắt đầu ngủ nghỉ dưỡng sức, chờ lúc mí mắt nặng trĩu vừa sụp xuống, giật mình tỉnh giậy nhìn bầu trời thì thấy trời đã tối đen.
Nhìn sắc trời, phúc tấn rất lấy làm cảm khái, “Thời gian trôi qua thật là nhanh, vừa mới chợp mắt làm sao mà trời đã tối rồi chứ?”
Trữ ma ma Lý ma ma lại không cho là nhanh, kể từ khi phúc tấn gả cho thái tử tới nay, ngoại trừ được vài lần từ khi mới đại hôn ra, đây là lần đầu tiên thái tử muốn tìm chủ tử của mình qua đêm, các nàng thế nhưng đã chuẩn bị đầy đủ. Nghe phúc tấn nói như vậy, vội hỏi: “Phúc tấn, nhanh chỗ nào chứ, chúng nô gia còn đang thấy chậm đây.”
Thạch Tuấn Nham bị thái độ của nhũ mẫu mình đả kích đã thành thói quen, cũng không cho là thật, hỏi, “Hẳn là phải đến chỗ thái tử gia đó? Gia đã trở về chưa?”
“Hồi bẩm phúc tấn, nghe Hà công công nói, hôm nay thái tử cũng trở về rất sớm, vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa, có thể thấy được thái tử gia không phải thật sự để phúc tấn ở trong lòng sao?” Trữ ma ma phàm là cái lời ngon ngọt gì đều hận không thể nói ra toàn bộ.
Thạch Tuấn Nham nghe xong phần đen tối ở trong lòng cũng phất cờ hò reo, chỉ sợ thái tử cũng giống hắn, nghỉ ngơi dưỡng sức dễ đối phó mình đây mà.
Hừ, hắn thật đúng là không tin, sức lực thái tử không mạnh bằng hắn, có thể làm gì hắn nào.
Thạch Tuấn Nham dẫn theo người, do cung nữ cầm đèn, một chút cũng không sốt ruột đi qua chỗ thái tử. Cuối cùng đã tới, trực tiếp bị công công Hà Ngọc Trụ dẫn vào phòng, vừa đi vào liền thấy vẻ mặt không có hảo ý của thái tử hướng về phía hắn cười cười.
Thạch Tuấn Nham cười lại mặt không biến sắc quan sát bài trí trong phòng, không có phát hiện cái gì không bình thường, Vì vậy cấp cho thái tử một lễ, “Nô tì thỉnh an gia, gia cát tường.”
Thái tử rất rộng lượng, trực tiếp đưa hai tay ra nâng Thạch Tuấn Nham đứng lên, “Phúc tấn không cần đa lễ, mau đứng lên cho ta.” Sau đó, thái tử để các nô tài hầu hạ trong phòng đi ra, người của phúc tấn mang tới cũng đi ra theo.
Thoáng cái, trong phòng cũng chỉ còn lại có phúc tấn và thái tử hai người.
“Gia, ngài đây là?” Phúc tấn giả vờ không hiểu hỏi, hắn thật sự là yên tâm cùng mình ở một chỗ sao?
Thái tử đáp lời một cái, tự mình xoay người ngồi ở trên giường, tựa người vào cột giường mới miễn cưỡng nhìn về phía phúc tấn, “Ta cho rằng phúc tấn đã rất rõ ràng, đêm nay qua đây là để làm gì.”
Thạch Tuấn Nham còn đang giả bộ, “Gia, ngài nói như vậy, ta lại càng không hiểu.”
A, lại từ nô tì biến thành ta. Thái tử gia thầm cười nhạo trong lòng, có lòng tốt mà nhỏ giọng nhắc nhở, “Phúc tấn ăn nói cẩn thận, tiếng nói chuyện trong phòng thế nhưng lại rất dễ truyền tới bên ngoài đó.”
“Vậy sao?” ánh mắt Thạch Tuấn Nham hướng bên ngoài cửa quét tới, thái tử nói như vậy, có thể thấy được quả nhiên là hắn có chuẩn bị mà đến.” Gia, nếu là bị đám nô tài nghe được chúng ta…, nô tì nhưng là rất xấu hổ.”
Nói rồi cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, kì thực nghiến răng nghiến lợi.
Thái tử vừa nghe được lời này, thực sự là bị gió lạnh quét qua một trận run cầm cập, người nữ nhân này quả là không biết xấu hổ. Có điều, đối phó với người không biết xấu hổ cũng chỉ có thể càng không biết xấu hổ hơn. “Phúc tấn không cần xấu hổ, mau lại đây đi, có người nghe, không phải sẽ càng thêm khoái lạc hay sao.”
Thạch Tuấn Nham nghe vậy, cười đến rất là hài lòng, “Tốt, nô tì liền qua đây.”
Đi tới, ngồi vào bên cạnh Dận Nhưng, hai tay phúc tấn đặt lên cổ của Dận Nhưng, ở bên tai Dận Nhưng nhả hơi thơm như hoa lan, thấp giọng thì thầm, “Nô tì không nghĩ tới gia lại có cái loại ham mê đặc thù này cơ chứ.” Nói xong, ở bên tai Dận Nhưng phóng đãng mà lẳng lơ thổi một cái.
Thấy da bên tai thái tử đều đã đỏ, Thạch Tuấn Nham cảm thấy vui vẻ trong lòng hơn một chút, lại đón đầu đùa giỡn, “Gia, ngài thật mẫn cảm.”
Thái tử bị một kích như thế, vừa tức giận lại vừa rạo rực, trở tay đem phúc tấn té nhào xuống giường, có chút cắn răng nghiến lợi quát khẽ, “Phúc tấn, ngươi tốt nhất là chớ chọc cô! Bằng không cô sẽ không để cho ngươi yên ổn sống qua ngày!”
Phúc tấn nằm ở trên giường, hai tay bị thái tử khống chế, nhưng mà phúc tấn không có phản kháng giãy dụa, mà là đắc ý ngưỡng mộ khi thái tử được ở bên trên hắn, tiếp tục đùa giỡn, “Gia, ngươi thật là nóng ruột.”
Thái tử phẫn nộ trừng mắt nhìn phúc tấn một cái, hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, cúi đầu ở bên tai phúc tấn hung tợn nói rằng, “Nếu không phải bởi vì hoàng a mã muốn có cháu ruột, cô tuyệt đối sẽ không thân mật ngươi.”
“Yêu, gia hiếu thuận hoàng a mã như vậy, nô tì thật là vui mừng.” Thạch Tuấn Nham ngoài miệng nói như vậy, nghe được lời thái tử nói, trong lòng cũng nổi giận, tưởng muốn thân mật với hắn còn phải nhìn xem hắn có chịu hay không đây! Muốn làm cho hắn biến thành công cụ sinh sản, hắn cũng muốn xem Dận Nhưng có bản lãnh này hay không.
Vì vậy, phúc tấn giận dữ cười châm biếm lại, một tay giãy ra khỏi, dùng ngón tay trỏ ở trên ngực thái tử nhẹ nhàng di di, mặt mang nụ cười khẽ, nửa oán hận nửa quở trách mà đùa giỡn thái tử, “Gia, ngài nhưng đã xác định, tối nay thật sự có thể bắt nô tì sao? Nô tì thật sự sợ lắm a…”
Âm cuối kéo dài, mang theo ý cười trào phúng kích thích thần kinh của người nào đó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thái tử phi dụ dỗ, oh!!! Sói tru rống rống
Xin hỏi có người nào biết làm mặt bìa hay không, có thể giúp làm mặt bìa truyện này được không, sâu phi thường cảm kích