Đi Từ Nhân Cung một chuyến, thái hậu lão nhân gia thấy thái tử phi cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhịn không được vẫy gọi thái tử phi đến bên người, thấp giọng hỏi, “Tĩnh Nghiên, lại có chuyện vui gì sao?”
Thái tử phi đầu tiên còn chưa có phản ứng kịp, chờ đến khi biết thái hậu đang nói với mình thì giật mình thoảng thốt, theo thói quen nhoẻn môi cười, “Hoàng mã ma, không có chuyện gì. Chẳng qua là nghĩ thái tử cũng sắp trở về tới, trong lòng con thấy vui vẻ mà thôi.”
Thái hậu cảm thán một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay của thái tử phi, “Con nên nắm chặt thời cơ.”
Thái tử phi gật đầu đồng ý, trong lòng lại không chấp nhận, từng có một lần trải qua thống khổ đã sớm không muốn nếm thêm lần thứ hai.
Thấy thái tử phi không để ở trong lòng, thái hậu lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngươi a, đừng tưởng rằng có Hoằng Thăng nên cái gì cũng đều tốt, nhiều con nhiều phúc.” Thái hậu sẽ không nói đến vấn đề tiểu hài tử khó nuôi sống, thế nhưng kỳ thực trong lòng bà đều hiểu, nữ nhân trong cung có thể nuôi sống một hài tử thực sự rất khó, ít nhiều a ca cách cách nhỏ tuổi mất sớm, hiện giờ trước mắt có thập nhất a ca của Nghi Phi mới tám tuổi, thể trạng rất ốm yếu, chẳng biết có thể trưởng thành hay không.
Thái tử phi nghe được thái hậu nói lời này, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn là đáp ứng, “Hoàng mã ma, những lời người nói con đều hiểu.”
“Hiểu là tốt rồi.” Thái hậu thở dài một hơi, cằm nhấc về hướng Chung Túy Cung, “À, trước mắt Huệ Phi lại cấp cho đại a ca hai người cung nữ, ngươi nhìn xem sắc mặt của đại a ca phúc tấn gần đây trắng bệch như tờ giấy vậy, còn có Vinh phi cũng chưa đánh động gì đến tam phúc tấn, cái nữ nhân này a, còn chưa có đứa con trai nào bên người mà chẳng hề lo lắng gì cả.”
“Tĩnh Nghiên có phúc, được hoàng a ma quan tâm, thấy thế Ô Nhã Hàm Tuệ đang đứng ở một bên kia nghe được, cúi đầu làm cho nhìn không thấy nét mặt của nàng.
Tứ phúc tấn cũng theo ánh mắt của thái tử phi liếc nhìn cái kia Hàm Tuệ, lại quay lại nhìn thái tử phi, biết lý do thái tử phi qua đây là quan tâm nàng, sợ nàng vì Ô Nhã Hàm Tuệ mà trong sinh lòng ngột ngạt.
Âm thầm cảm động, thân thiết mà cùng thái tử phi ngồi xuống, bảo cung nữ dâng trà.
Thái tử phi thấy tứ phúc tấn đã không sao, nghĩ đến tứ a ca cũng không cưng chìu cái Ô Nhã Hàm Tuệ kia lắm, nàng mới có thể an tâm thoải mái như vậy, thái tử phi cũng sẽ không tiếp tục để ý tới nữa, vừa mới cùng tứ phúc tấn nói một đôi câu, chỉ thấy bên ngoài cung nữ vội vã chạy vào.
“Thái tử phi, phúc tấn, thập nhất a ca, cửu a ca và thập a ca tới rồi.”
Thái tử phi thoáng nghi hoặc, nhưng nhìn đến thập nhất a ca liền hiểu, tiểu cửu chắc là tìm đến đệ đệ, sau khi chờ cửu a ca và thập a ca đi vào, đối với thập nhất a ca vẻ mặt tức giận, thái tử phi mới biết được vì sao cung nữ tiến vào bẩm báo lại sốt ruột.
Cửu a ca và thập a ca hành lễ với thái tử phi và tứ phúc tấn xong, liền quay đầu nhìn về phía thập nhất a ca, “Thập nhất, ngươi không có việc gì chạy ra sân để làm chi!”
Cửu a ca thở phì phì, “Nếu như ngươi lại trúng gió bị cảm thì phải làm sao bây giờ!”
Thập nhất a ca nhìn thấy hai vị ca ca nổi giận đùng đùng, khẽ mím môi mở miệng, “Ngươi, các ngươi đều tự chơi một mình, không ai chơi với ta.”
“Ngươi!” Cửu a ca chỉ vào thập nhất, “Ai nói muốn chơi con quay! Ta và lão thập đi tìm con quay, trở về thì đã không thấy ngươi đâu!”
Thập nhất a ca nghe vậy, hết nhìn cửu a ca lại quay sang nhìn thập a ca, khẽ kéo ống tay áo thái tử phi, “Ta cùng nhị tẩu và tứ tẩu đi đến đây, thật sự không có chuyện gì.”
“Tiểu cửu, thập nhất a ca là theo ta tới đây, dọc đường đều bình an, không có việc gì.” Thái tử phi thấy thập nhất ca cầu cứu, nhịn không được mở miệng.
Cửu a ca nghe xong, xua tay, “Không có việc gì đương nhiên là tốt, thập nhất, hiện tại mau quay về trong viện của ngươi, ngạch nương nhất định biết ngươi lén trốn ra ngoài, đến lúc đó nhìn xem ngươi sẽ nói như thế nào.”
“Cửu ca, thập ca giúp ta.” Thập nhất a ca vừa nghe đến ngạch nương của mình, lập tức nhận sai, “Ta không nên lén trốn ra ngoài.”
Thái tử phi và tứ phúc tấn chăm chú nhìn ba huynh đệ này, thấy thập nhất a ca đáng thương đều giúp nói đỡ.
Chờ sau khi cửu a ca và thập a ca, thập nhất a ca rời đi, không qua bao lâu thái tử phi cũng trở về Dục Khánh Cung. Lén tìm một chỗ yên tĩnh thái tử phi liền suy nghĩ về những vị a ca này của Khang Hi, thấy ba a ca là cửu, thập, thập nhất cùng ở chung, hắn kỳ thực tin tưởng bọn họ thật sự là có chân tình.
Thái tử, nếu như thái tử có anh em ruột thịt, đều là con trai trưởng, lại không biết có thể có tình thâm huynh đệ hay không? Loại tình huống này khả năng cũng không lớn. Nếu như đại ca của thái tử là Thừa Hỗ không mất sớm, hay là thái tử cũng sẽ cùng ca ca mình tranh đấu, dù sao cái vị trí đứng đầu thiên hạ kia dễ khiến cho lòng người sinh tâm ma.
Thái tử phi nghĩ trái lo phải, qua một đêm, thái tử đã trở về.
Kiệu của thái tử xuất hiện ở trước cửa Dục Khánh Cung thì nét mặt thái tử phi đơn giản là tươi cười như hoa, cuối cùng cũng đã trở về.
Thái tử thấy thái tử phi nở nụ cười trên mặt thì sự đắc ý trong lòng thái tử cũng đạt tới đỉnh, biểu hiện này của thái tử phi thật giống như là trong phán đoán của hắn, trông tươi cười giống hệt như một đóa hoa mà.
Kỳ thực thái tử phi thật đúng là lớn lên đẹp vô cùng, trước đây thế nào lại không phát hiện.
Thái tử nghĩ tối nay sẽ là một đêm nồng nhiệt a, lòng lâng lâng trở về tẩm điện của mình, thay đổi một bộ xiêm y thoải mái rồi nghỉ ngơi hơn một canh giờ, sau khi khôi phục tinh lực liền mang theo Hà Ngọc Trụ, cùng mấy người cung nhân liền hướng nơi ở của thái tử phi đi tới.
Vừa lúc là thời gian dùng bữa tối, bởi vì thái tử phi đã dặn dò trước thái tử sẽ ở nơi này dùng bữa, nên lúc thái tử tới các món đã được dọn lên xong, cho thấy thái tử phi quả thực quan tâm đến thái tử rất nhiều.
Dùng bữa thì thái tử càng thêm vui trước sự ôn nhu săn sóc của thái tử phi, trước kia lúc hắn chưa đi Nhiệt Hà đến nay, chưa từng thấy thái tử phi có dụng tâm như hôm nay, khiến cho thái tử phi đã không gặp hai tháng lại trở nên động lòng người nhiều như vậy chứ?
Thái tử phi đem khuôn mặt tươi cười hả hê trên mặt thái tử ghi tạc vào trong ngực, nghĩ đến dùng bữa xong thì, trong mắt cũng mang theo ý cười sâu đậm, âm thầm tự nhủ, ngươi cứ vui vẻ đi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi vui vẻ.
Trong lúc bầu không khí phu thê hài hòa làm cho đám cung nhân ở đây đều dễ dàng cao hứng, thẳng đến lúc Lý ma ma đem củ cải đỏ ẵm lại, để cho thái tử nhìn thì củ cải đỏ quay sang thái tử thốt ra “Ngạch, ngạch, nướng.”
Thái tử giật mình, nhìn thái tử phi, nghi hoặc nói, “Giáng phúc biết nói rồi, vừa kêu ngươi sao?”
Nhưng mà, lúc củ cải đỏ quay sang thái tử phi thì lại hét lớn, “A mã.” Tiếng này phát âm rõ ràng, hô thật là vang dội.
Thái tử thoáng nhìn đuôi mắt thái tử phi cong híp, sao có thể không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhất định là cố ý dạy như thế, chiếc đũa cầm trong tay cố sức siết chặt, quay đầu bảo Lý ma ma mang củ cải đỏ lui xuống phía dưới hảo hảo dạy dỗ lại, nếu như dạy không được thì đi lãnh phạt.
Đám người Lý ma ma và Trữ ma ma cũng đều bị biểu hiện của tiểu a ca dọa cho sợ, có điều bởi vì thái tử phi thường xuyên ôm tiểu a ca dạy nói a mã ngạch nương, tiểu a ca không hiểu chuyện nên có lẽ đã nhận lầm đi, nghĩ vậy liền ôm củ cải đỏ quay về tiểu viện của nó.
Củ cải đỏ không chịu đi, thái tử phi nghĩ đến việc muốn thu thập thái tử, nên khẳng định nó không thể ở lại đây, bởi vậy dụ dỗ để Lý ma ma đem hắn dẫn đi.
Thái tử thấy thế, biết tối nay thái tử phi thật sự có lòng muốn chung đụng với mình, bởi vậy cũng liền không tính toán mấy chuyện vặt vãnh chơi xấu của thái tử phi nữa, rất nhanh thì dùng cơm xong.
Thái tử phi cũng dùng xong thiện, hai người ngồi một hồi tiêu hóa thức ăn, chờ đến lúc trăng đã lên cao, thái tử phi cười đến đuôi mắt cong híp, hướng nội thất nhìn lại, “Gia, có cần phải đi nghỉ ngơi một chút không?”
Thái tử hiểu ý, cười híp mắt, “Cùng nhau tắm rửa đi.”
Thái tử phi sửng sốt, lại rất khoái trá cười nói, “Tốt, cùng tắm chung đi.”
Cung nữ ở phòng tắm chuẩn bị nước nóng xong đều lui ra ngoài, chỉ còn một mình thái tử và thái tử phi, hai người này ngay đến cung nhân phục vụ tắm rửa cũng kêu lui ra ngoài, bọn họ làm sao lại không biết hai vợ chồng này đã nổi lên tình thú rồi, tất cả đều rất biết điều rời khỏi phòng, đứng xa xa.
Thái tử lúc này nhìn thái tử phi, vươn tay liền xoa xoa mặt của thái tử phi, “Tĩnh Nghiên, có phải muốn cô chết hay không?” (ý tên cuồng dâm này là chết trong lạc thú)
“Đúng vậy, ” Thái tử phi cảm khái, lại mạnh mẽ chế trụ cổ tay của thái tử, tứ lượng bạt thiên cân* đem thái tử đè xuống rồi ngồi lên trên, “Rất muốn rất muốn đánh chết ngươi!” (bốn lạng địch ngàn cân nghĩa là lấy nhu khắc cương lấy thế mà khắc chế lực)
Nói rồi thái tử phi nắm tay lại thành đấm, liền đánh lên trên bụng của thái tử.
Thái tử làm sao có thể ngờ tới thái tử phi lại đột nhiên ra tay, che bụng mà kêu la, thấy thái tử phi còn muốn động thủ, lập tức lấy tay ngăn trở, “Ngươi điên rồi phải không! Khi không lại muốn đánh cô!”
“Không phải là ngươi rất đắc ý sao, rất rất đắc ý sao!” Thái tử phi nắm tay của thái tử đặt tại trên đỉnh đầu, hận hận nói rằng, “Từ lúc củ cải đỏ sinh ra, ta còn chưa cùng ngươi đánh nhau một hồi, lần này nhất định phải đánh cho đã! Ta đã sớm bị mấy hồng nhan của ngươi làm cho phiền muộn đến muốn chết đây!”
“Ngươi đã nói không thể động thủ!” Thái tử giãy dụa, có chết không chịu để cho thái tử phi lật úp thân thể của hắn lại, hắn biết cái nữ nhân vô liêm xỉ này muốn đánh vào chỗ nào của hắn, “Ngươi nếu lại dám đánh cô, cô nhất định sẽ cùng ngươi trở mặt!”
Thái tử phi trực tiếp giơ tay lên, vỗ lên trên đùi thái tử, nghe được hắn kêu đau thành tiếng, cũng theo đó mà xả ra một hơi thở, “Lá thư chứa đầy oán niệm của ta ngươi lại nghĩ thành thư tình tương tư, đáng đời!”
“Ngươi oán hận cái gì! Ăn no nhàn rỗi không chuyện gì lại buồn thương cảnh xuân thu!” Thái tử cũng nổi giận “Ai mà không ở trong hoàng cung cả đời, chỉ ngươi không có việc gì mới tự suy nghĩ dằn vặt vớ vẩn, cô có thể để ý tới được mới là lạ!”
Thái tử phi nghe vậy, chu lên một tiếng, liền cắn vào vai thái tử, sau đó đem thái tử lôi dậy, “Đứng lên, chúng ta hảo hảo đánh một trận! Ta gần đầy sống quá phiền muộn lại không được xuất giải tỏa, rất khó chịu! Không đánh ngươi thì đánh ai!”
Thái tử ôm vai, trừng mắt nhìn thái tử phi, cơn tức cũng lên tới não, “Đánh thì đánh, đừng tưởng rằng cô sợ ngươi!”
Thủ thế còn chưa có thành hình, đã hoàn toàn bị thái tử phi khiêng lên ném tới trên ghế nằm, thái tử nén giận, “Ngươi cái con ác phụ này, mau buông cô ra, có chuyện gì từ từ nói!”
Thái tử bị nâng lên liền nhớ lại thái tử phi có sức lực mạnh vô cùng, lúc đó xuất chiêu còn mới dùng có ba phần công lực, hắn thật là ngu ngốc mới chịu đáp ứng cùng nàng đánh nhau.
“Tĩnh nghiên, quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, ngươi có cái gì ủy khuất liền trực tiếp nói với cô.” Thái tử thấy không thoát ra khỏi thái tử phi được, liền cố sống cố chết mà ôm chặt lấy để cho thái tử phi không tài nào nhúc nhích, “Vừa nãy ngươi cũng đã trút được giận, giờ hãy tỉnh táo lại, từ từ nói chuyện!”
Thái tử phi đánh thái tử xong, lại vận động một chút, đổ mồ hôi, tâm tình buông lỏng rất nhiều, nghe được thái tử nói muốn hảo hảo thương lượng, đầu rũ xuống trên vai thái tử buồn cười phát ra thành tiếng, cả người thả lỏng, đưa tay sờ sờ cái trán thái tử, “Vậy trò chuyện.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngô, phải thêm tình tiết kịch tính