"Dù cậu nói vậy trong khi đang bị trói..."
Cha Eui-jae nhìn Lee Sa-young với ánh mắt cảnh giác, nhưng Lee Sa-young vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
"Mỗi khi tôi rời mắt khỏi anh, lại có chuyện xảy ra và anh đột nhiên biến mất..."
Rắc, chiếc mặt nạ phòng độc trong bàn tay đen sì bị bóp nát như thể chỉ là tờ giấy. Kkokko run rẩy, có lẽ do bầu không khí đáng sợ. Cha Eui-jae vuốt nhẹ lên đầu bóng loáng của nó. Đôi mắt màu tím của Lee Sa-young càng sắc bén hơn, đầu nghiêng nhẹ, mái tóc xoăn mềm mại rũ xuống.
"Vậy..."
"..."
"Anh có định giải thích vì sao đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện cùng với tên kia đó không?"
"Tên kia... Ý cậu là tôi sao?"
Hong Ye-seong ngơ ngác chỉ vào mình và nghiêng đầu. "Im đi." Cha Eui-jae nén nhịn cảm giác muốn bịt miệng Hong Ye-seong lại. Mặc kệ mọi thứ, Lee Sa-young chẳng thèm liếc nhìn Hong Ye-seong, chỉ nhìn chằm chằm vào Cha Eui-jae. Cha Eui-jae chớp mắt nhiều lần, cố gửi tín hiệu.
"Ờ, hội trưởng. Tôi sẽ giải thích mọi thứ."
"Ừ... tiếp đi."
Lee Sa-young, có vẻ như đã đến giới hạn khó chịu, giả vờ không biết gì nhưng vẫn duy trì ánh mắt tiếp xúc qua lớp kính. Hắn còn nháy mắt theo từng cái chớp mắt của Cha Eui-jae!
"Chết tiệt, không thể giải thích mọi thứ ở đây trước mặt Hong Ye-seong được, đồ ngốc."
"Tôi có nên giải thích giúp không nhỉ? Lee Sa-young! Trợ lý! Tôi có thể giải thích không?"
"Im miệng."
"..."
Hong Ye-seong rầu rĩ cúi đầu.
"Và bỏ ngay cái ôm vai đó đi."
Cánh tay đặt trên vai Cha Eui-jae từ từ hạ xuống. Làm Hong Ye-seong im lặng chỉ với một từ, Lee Sa-young ngả lưng vào ghế sofa và gật đầu về phía Cha Eui-jae, dường như sẵn sàng lắng nghe điều gì đó để xoa dịu tâm trạng của mình.
"Thực ra thì..."
Cha Eui-jae nghiến răng, mở miệng.
"Ơ? Hong Ye-seong-ssi. Cậu đã rời khỏi phòng chờ?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Với vẻ ngạc nhiên, Jung Bin, Bae Won-woo trông mệt mỏi và Honeybee trông khó chịu bước vào sảnh. Đây là nhóm người từng để lại chữ ký trên tường của quán canh giải rượu.
Cha Eui-jae nhanh chóng thay đổi phong cách như buổi sáng, co mình lại và giả làm một trợ lý mới nhút nhát.
Honeybee, sau khi thấy Hong Ye-seong, hất tóc ra sau đầy vẻ khó chịu.
"Cậu! Ừ... Nếu định hoãn đấu giá thì cứ nói ra. Sao phải gây rắc rối và rải bột? Nhờ cậu mà lại có thêm một vụ lộn xộn."
"Lộn xộn? Lộn xộn gì cơ?"
"Hỏi Jung Bin mà xem!"
Jung Bin, tiến đến gần ba người đang đối đầu, vuốt cằm.
"À, tôi có để lại tin nhắn cho Ye-seong-ssi đừng ra ngoài, nhưng hình như cậu ấy không thấy?"
"Anh bảo tôi không ra, nhưng mọi thứ trông ổn mà? Không có gì hư hỏng cả. Tôi còn mang cả đồ giải độc vì nghĩ Lee Sa-young có thể đã phát tán độc quanh đây."
"Ừ, may mắn là chúng tôi ngăn cậu ấy lại kịp trước khi dùng độc. Nhờ hành động nhanh chóng của Honeybee-ssi với chuông cảnh báo, chúng tôi đã ngăn chặn kịp thời."
Jung Bin nhún vai cười tươi.
"Dù vai của Gyu-Gyu bị gãy... nhưng ít nhất tòa nhà không bị phá hủy, có thể coi là trong giới hạn chấp nhận được, nhỉ?"
"Ồ, thật sự xin lỗi. Hội trưởng của chúng tôi... luôn như vậy, nhưng mà. Hãy liên hệ Hội Pado nếu cần."
Bae Won-woo cúi đầu liên tục. Lee Sa-young, nhìn họ với vẻ khó chịu, nói thẳng.
"Chính hắn ta bắt đầu trước."
"Ôi, Sa-young. Hãy giữ bình tĩnh!"
"Haha, phải. Xét rằng Gyu-Gyu-ssi là người khơi mào, chúng tôi chỉ trói cổ tay hắn lại thôi, đúng không?"
Nụ cười thân thiện của Jung Bin chuyển từ Hong Ye-seong sang chiếc mặt nạ phòng độc bên cạnh cậu ấy.
"À, và đây là ai cạnh Hong Ye-seong-ssi vậy?"
"Hả? Đây là trợ lý từ Hội Pado."
"À, tôi hiểu rồi."
Đôi mắt dịu dàng của Jung Bin khẽ nhíu lại.
"Nhưng vì sao hai người lại ở cùng nhau? Dù có đi vào từ cửa, tôi vẫn không thấy hai người khi kiểm tra sảnh ngay sau khi bột đen biến mất."
"Tại vì tôi bắt cóc trợ lý!"
"Cái gì?"
"Hả?"
Trước lời thú nhận đột ngột, cả Jung Bin và Bae Won-woo mở to mắt. Ánh mắt của Lee Sa-young càng sắc bén hơn, nhưng Cha Eui-jae phớt lờ và hơi quay đầu, cho Hong Ye-seong hào hứng tiếp tục theo kế hoạch của họ.
"Không, ban đầu tôi định bắt cóc Lee Sa-young. Nhưng vì lần đầu dùng loại bột này, tôi không phân biệt được. Nên tôi bảo Kkokko bắt cóc người đeo mặt nạ, nhưng nó lại mang trợ lý tới. Cũng tại nó còn nhỏ."
"Quác?"
Nghe càng lâu, Cha Eui-jae càng hiểu rõ tiếng kêu của Kkokko. Lần này tiếng kêu nghĩa là nó bị oan. Nhưng Hong Ye-seong vẫn trơ trẽn tiếp tục.
"Nhưng tôi không thể đuổi cậu trợ lý ngay được. Như vậy sẽ quá nhẫn tâm! Và tôi không thể bắt cóc lại Lee Sa-young được. Cậu ấy sẽ bị ông chủ hung hăng mắng nếu quay lại. Nên tôi chỉ mời cậu trợ lý một tách trà. Cậu ấy trông mệt mỏi quá."
"..."
Ánh mắt của Jung Bin dừng lại ở Cha Eui-jae.
"Tôi có thể hỏi tên của cậu không?"
Cố tình làm giọng run như dê, Cha Eui-jae trả lời bằng giọng cao nhất và mỏng nhất có thể.
"Kim Seung-bin."
"Vâng, trợ lý Kim Seung-bin. Tất cả những gì Hong Ye-seong-ssi nói là sự thật? Cậu có bị đe dọa hay ép buộc gì không?"
"Có, có! Ngài ấy xin lỗi vì mang tôi đi nhầm và mời tôi trà xanh. Cậu ấy nói tôi nên ở lại một lúc vì không thể để tôi ra ngay... Và cậu ấy còn giới thiệu Kkokko cho tôi."
Cha Eui-jae đẩy Kkokko đang cầm trong tay ra phía trước. Kkokko nghiêng đầu bóng loáng và phát ra tiếng kêu mềm mại. Nhìn chú gà sứ, ánh mắt của Jung Bin dịu đi một chút. Anh chọc vào mỏ cùn của Kkokko và hỏi.
"Hiểu rồi. Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?"
"Dạ? Dạ, tất nhiên rồi."
"Sau khi bị bắt cóc, cậu bị đưa đi đâu?"
"À, là một nơi hoàn toàn khác. Đó là một ngôi nhà truyền thống với sân... Ồ! Còn có cả một cái lò nữa."
"Ra là vậy..."
"Cluck! Quác."
Ánh mắt của Jung Bin, đang nhìn Cha Eui-jae, chuyển sang chú gà khi nó kêu dài từ trong vòng tay. Vuốt nhẹ cằm nhẵn của nó, Jung Bin cười rộng rãi.
"Cảm ơn vì đã giải thích. Vậy, Hong Ye-seong-ssi, tại sao cậu định bắt cóc Lee Sa-young?"
"Hả? Tôi có chuyện cần nói với cậu ấy!"
"Không thể chờ đến sau buổi Triển lãm Thủ công sao?"
"Không thể, nên mới vậy. Dù sao, tôi đã giải thích xong, giờ đến lượt mọi người. Chuyện gì đã xảy ra? Đã có chuyện gì?"
Khi Hong Ye-seong thúc giục một lời giải thích, Honeybee khoanh tay và thở dài nặng nề.
"Thực ra thì..."
----
Sau khi bột đen khiến mọi người không nhìn thấy gì biến mất, những thợ săn tham gia Triển lãm Thủ công phát hiện ra rằng họ đang đối mặt với bục mà chỉ còn lại poster của Hong Ye-seong thay vì vũ khí hạng S+ mà cậu ấy đã tạo ra.
"Chuyện gì đang xảy ra? Cậu ta đi đâu rồi?"
"Đây có phải là tấn công khủng bố không?"
"Bắt cóc?"
"Không thể nào, chính Hong Ye-seong rải bột mà."
"Chúng ta thực sự sẽ bắt đầu lại sau hai giờ nữa chứ?"
Tiếng thì thầm của các thợ săn vang lên khắp sảnh. Những con chuột siêu nhạy cảm, tò mò, bắt đầu rời khỏi khu vực của mình và nhìn xung quanh.
Jung Bin, ôm trán thở dài, chỉ đạo những thợ săn Cục Quản lý gần đó.
"Một nửa nhân viên sẽ kiểm tra vé của các thợ săn trong sảnh và hướng dẫn họ chờ ở phòng chờ. Nửa còn lại sẽ cùng tôi tìm kiếm trong trung tâm để tìm Hong Ye-seong-ssi."
"Có thể cậu ấy đã vào phòng chờ không?"
"Hy vọng là vậy. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị cho khả năng cậu ấy không ở đó. Đảm bảo an toàn cho Hong Ye-seong-ssi là ưu tiên hàng đầu của chúng ta."
Sau khi Jung Bin vội vã rời đi cùng các thợ săn, những thợ săn Cục Quản lý còn lại bắt đầu kiểm tra vé từng người một. Tuy nhiên, vì làm việc theo nhóm, tốc độ của họ khá chậm, và không may, họ đã không chú ý đến cuộc chạm mặt quan trọng giữa những con chuột siêu cần tránh bằng mọi giá.
Gyu-Gyu tiến lại gần Lee Sa-young, người đang đứng nhìn xung quanh. Dựa vào vách ngăn và cười tươi, hắn ta nói.
"Ồ, có vẻ như cậu không định mua gì. Người về nhì của chúng tôi, Lee Sa-young. Ong Bắp Cày đã chuẩn bị nhiều bài để lấy vũ khí đấy."
"..."
"Cậu không cần dùng đến bài nào cả sao?."
Lee Sa-young chẳng thèm liếc nhìn hắn, rút điện thoại và bấm một nút vào tai. Gyu-Gyu, đang im lặng nhìn hắn, buông lỏng dây buộc tóc, để cho mái tóc rối tung.
"Cậu biết đấy~ Tôi đang làm việc gì đó? Cậu chắc biết."
"..."
"Khá phiền phức, nhưng thấy thú vị nên tôi nhận lời. Theo dõi một cách mờ hồ chỉ bằng một sợi dây."
Tiếng chuông vẫn vang lên trong tai của Lee Sa-young.
"Nhưng mà...!"
Phịch! Dây buộc tóc biến thành một con dao sắc bén, xé toạc không khí hướng về chiếc cổ trắng tái bên dưới mặt nạ phòng độc. Nhưng mà,
"..."
Tạch! Lee Sa-young bắt lấy con dao mà không một chút ngạc nhiên, liếc mắt sang để xác định chủ nhân của nó.
Gyu-Gyu mỉm cười, nắm chặt tay và thả lỏng.
"Mỗi khi tôi cố tìm hiểu điều gì đó, đều bị chặn lại. Bắt đầu thấy khó chịu, tôi điều tra và thấy bàn tay của Hội Pado ở khắp nơi."
"..."
"Tôi tò mò đấy. Tại sao người từng đứng nhất lại từ chối hợp tác khi đất nước đang tìm kiếm anh hùng quốc gia và thay vào đó lại ngăn chặn tất cả?"
Lee Sa-young đáp lạnh lùng.
"Chắc vì anh chưa đủ trình."
"Chắc vậy. Dù với khả năng kém của tôi, tôi đã nghĩ về điều đó."
Nụ cười biến mất khỏi mặt của Gyu-Gyu, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng khi hắn ta nhẩm những từ này.
"Cậu muốn J mãi mãi chết sao?"
"..."
Trong một thoáng, không khí xung quanh lặng đi. Những thợ săn đang nghe cuộc trò chuyện của họ cũng lặng thinh. Lee Sa-young từ từ quay mặt về phía Ban Gyu-min. Trong tai hắn, điện thoại vẫn phát ra giọng máy tự động vô cảm.
—Không thể nhận cuộc gọi của bạn, vui lòng để lại tin nhắn...
"Cậu muốn J mãi mãi không xuất hiện nữa?"
"..."
Ban Gyu-min tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt Lee Sa-young qua lớp kính và nói.
"J—"
"...Sau đó, như mọi người đoán, Sa-young và Gyu-min đã đánh nhau dữ dội. Nhìn như một trong hai sẽ chết, nên tôi mượn chuông gọi của nhân viên bán thời gian và nhấn."
"Cảm ơn vì hành động kịp thời."
"Hừm, tất nhiên."
Honeybee hậm hực thở phào và vuốt tóc, trong khi Bae Won-woo che mặt và thở dài dài.
"Ôi trời, tôi thật sự xin lỗi... Lẽ ra tôi nên ở cạnh cậu ấy. Nhưng lần này, Sa-young cứ khăng khăng muốn đi riêng với trợ lý của mình."
"Haha, chẳng thể làm gì về những gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết ơn vì tòa nhà không bị phủ độc."
"Nhưng tôi hành động nhanh đấy. Không được thưởng gì sao?"
"Ừm, canh giải rượu thì sao?"
"Ba bát và tôi sẽ suy nghĩ."
"Gặp nhau ở quán canh giải rượu sau Triển lãm nhé."
"Ồ, tôi cũng đi!"
Lắng nghe những người quen bàn chuyện canh giải rượu, Cha Eui-jae không kìm lòng được mà liếc nhìn Lee Sa-young. Ngồi trên ghế sofa với hai tay bị trói, Lee Sa-young đang nhìn Cha Eui-jae...
và mỉm cười.