Mục lục
Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc ôm chặt hắn như vậy vốn không phải là điều tồi tệ, nhất là khi Lee Sa-young người mà Cha Eui-jae nghĩ sẽ lập tức đẩy anh ra lại không hề làm vậy. Nhưng vấn đề là, không chỉ riêng Lee Sa-young, mà cả cơ thể của Cha Eui-jae cũng cứng đờ, như thể hai khúc gỗ cứng ép chặt vào nhau.

Cơ thể của Lee Sa-young lạnh hơn nhiệt độ cơ thể bình thường gần như một người đã chết. Bỗng nhiên, gáy của Cha Eui-jae cảm thấy ớn lạnh. Cậu cắn chặt môi, miệng khô khốc vì căng thẳng.

'...Không, Lee Sa-young vẫn còn sống.'

Cha Eui-jae vô thức siết chặt vòng tay và tập trung vào nhịp đập từ cổ mình. Thình thịch, thình thịch, thình thịch... Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim nhanh bất thường ấy.

Mỗi lần cậu vỗ và xoa nhẹ lưng của Lee Sa-young liền có thể cảm nhận được sự chuyển động của các cơ săn chắc và nghe thấy những hơi thở thấp thoáng. Mùi hương ngọt ngào. Những điểm tiếp xúc giữa cơ thể của Cha Eui-jae và làn da tái nhợt của hắn bắt đầu ấm dần lên. Một dấu hiệu của sự sống.

Cha Eui-jae nghiêng đầu nhẹ để lắng nghe nhịp tim một chút nữa.

Rầm!

Một lực mạnh đẩy vai phải của cậu. Cha Eui-jae, bị đẩy lùi, mở to mắt. Lee Sa-young đứng đờ ra ở tư thế giơ tay ra, những đầu ngón tay đen hơi co lại.

Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảng cách vừa được tạo ra. Đôi mắt tím của Lee Sa-young hơi mở to. Cha Eui-jae, cũng ngạc nhiên khi thấy người vừa đẩy cậu lại là kẻ đang bối rối hơn, khẽ đảo mắt.

'Có phải mình đã ôm hắn quá lâu rồi không?'

Vai của cậu, bị đẩy bởi tay của Lee Sa-young, hơi nhức. Đã lâu rồi không cảm nhận được loại đau này, vì cơ thể cậu ít khi bị thương do bất kỳ cuộc tấn công nào. Cha Eui-jae xoa nhẹ vai bằng lòng bàn tay. Lee Sa-young nhìn chằm chằm từng động tác cậu thực hiện.

Nếu là người khác bị Lee Sa-young đẩy, họ có thể đã bị hất văng vào đống hộp và có khi xương vai bị gãy. Liệu cậu có nên nhắc Lee Sa-young hãy nhẹ tay khi đẩy người khác? Hay giả vờ đau đớn hơn? Nhưng vẻ mặt lo lắng của Lee Sa-young khiến cậu khó mở lời.

Hắn dường như... bồn chồn.

"..."

Lee Sa-young, người đã đẩy Cha Eui-jae, chỉ đứng đó, nhìn cậu chằm chằm. Không rõ liệu biện pháp cuối cùng của mình có hiệu quả không.

Tuy nhiên, lúc này, quan trọng hơn là làm dịu đi cảm xúc của Lee Sa-young hơn là dạy dỗ hay đánh bại hắn. Ít nhất là cậu không bị hất vào đống hộp. Sau khi đạt được kết luận tích cực này, Cha Eui-jae bình thản phủi vai.

"Cảm thấy ổn hơn chưa?"

Vai của Lee Sa-young giật nhẹ. Sau một lúc, hắn siết chặt nắm tay và trả lời một cách mỉa mai với vẻ mặt cau có.

"Anh không có khả năng tự hiểu à?"

Mình đang cố gắng làm hòa mà, sao tự nhiên lại công kích trí thông minh? Cha Eui-jae, vốn đang cười hờ hững, lập tức nhíu mày.

"Này, sao lại nhắc đến khả năng tự hiểu chứ?"

"Anh nhớ lần ói máu trước sao?"

"Máu?

Cha Eui-jae, đang cau mày và nhớ lại những lời nói đó, phát ra một tiếng thốt ngắn. Lee Sa-young dường như đang nhắc đến lần cậu đã nôn ra máu trong lúc ký hợp đồng.

Nhờ vào đặc tính 'Nọc Rắn Hổ Mang', cậu đã phát triển miễn dịch, nên chất độc của Lee Sa-young giờ đây không còn là vấn đề đối với Cha Eui-jae. Điều thực sự làm cậu quan tâm...

Lee Sa-young tiếp tục chế giễu mà không rút ngắn khoảng cách.

"Nếu anh lại nôn ra máu ở đây, anh tính giải quyết hậu quả như thế nào?"

"..."

"Sao nào, anh tính sẽ để lại việc dọn dẹp hậu quả cho tôi à?"

"..."

"Dù thuốc giải độc không có tác dụng..."

"Này, Sa-young."

Cha Eui-jae bất giác gọi tên Lee Sa-young, nhưng nhanh chóng khựng lại, không dám nói thêm. Dù Lee Sa-young có biết cậu đang giấu sức mạnh, việc tiết lộ đặc tính giải độc của mình cho hắn vẫn là điều không nên.

'Thật là khả nghi.'

Một đặc tính cấp S có khả năng giải độc tức thì và tự tạo ra miễn dịch. Dù là thợ săn cấp cao chuyên ở vết nứt có khả năng này thì cũng rất hiếm có khi còn không có ai.

"..."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi. Lee Sa-young thôi mỉa mai, chỉ im lặng nhìn Cha Eui-jae, đôi môi mím chặt.

Việc hắn bất ngờ cũng dễ hiểu, vì người mà hắn từng đưa thuốc giải suýt chết ngay trước mặt vì không thể chịu nổi chất độc của mình. Có lẽ hắn thấy hối tiếc khi đã lãng phí loại mật đó.... Cha Eui-jae nhún vai.

"Thật sự không sao đâu. Độc của cậu giờ không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa."

Cha Eui-jae nói thật lòng, nhưng vẻ khó chịu của Lee Sa-young càng tăng. Hắn đút tay vào túi, lẩm bẩm giọng trầm thấp.

"Ồ... mà người như thế lại nôn ra máu sao?"

"Tôi đã nói rồi, giờ không còn như vậy nữa. Tôi ổn mà."

"Tôi không muốn phải lo liệu cho một xác chết đâu."

Cha Eui-jae định phản bác, nhưng Lee Sa-young dường như không quan tâm. Thay vào đó, hắn lặng lẽ rút những tấm vé đã đăng ký cho cả hai.

Khi Lee Sa-young xé viền hai tấm vé, khung cảnh quanh họ nhòa dần rồi chìm xuống sàn, nhường chỗ cho một khung cảnh khác. Chỗ những hộp chồng chất ngổn ngang giờ biến thành một chiếc sofa dài và chiếc bàn. Bức tường mờ bụi của con hẻm giờ đây là những bức tường sáng sủa và sạch sẽ.

Chỉ trong khoảnh khắc, họ đã thấy mình ở một không gian rộng rãi như phòng chờ. Từng dòng chữ đen dần hiện lên trên bức tường trắng.

《Phòng chờ cho người tham gia Triển lãm Artisan》

[Do chính Hong Ye-seong thiết kế.]

[Mỗi phòng chỉ mở cho người có vé hợp lệ.]

[Vui lòng chờ tại phòng cho đến khi sự kiện bắt đầu.]

[Rời khỏi phòng và gây rối sẽ bị phạt theo Luật Đặc biệt cho Người Thức Tỉnh.]

[Nếu có nguy cơ xảy ra xung đột, vui lòng sơ tán đến phòng cá nhân và liên hệ Cục Quản lý Người Thức Tỉnh ^^]

Sao lại có một dấu gạch ngang qua "phòng chờ"? Khi Cha Eui-jae đang nhìn vào những dòng chữ trên tường, ánh mắt nghi hoặc, Lee Sa-young - vốn đã quen với nơi này - chỉ tay về phía sofa.

"Ngồi đi."

"Chỗ này để làm gì?"

"Có ghi trên đó rồi. Phòng chờ."

Cha Eui-jae vẫn tỏ vẻ bối rối, nên Lee Sa-young nói thêm:

"Lần triển lãm trước, tòa nhà suýt sập."

"Tại sao?"

"Vì có một đứa nhóc không biết phép tắc."

Những đoạn tin nhắn đã từng đọc tràn về trong đầu cậu. Có phải những biện pháp phòng ngừa này đều rút ra từ kinh nghiệm? Lần triển lãm trước đã diễn ra căng thẳng đến mức nào?

Và kiểu người nào lại dẫn cậu đến đây dưới danh nghĩa hẹn hò kèm theo vài lời đe dọa? Khi Cha Eui-jae vẫn còn ngơ ngác, Lee Sa-young lẩm bẩm.

"Họ bảo lần này sẽ cách ly chúng ta... nên tạo ra không gian riêng như thế này. Giống như cái lồng cho chuột hamster."

Theo hắn kể, lần trước họ nhốt nhiều thợ săn siêu cấp vào cùng một lồng, khiến tòa nhà suýt đổ và triển lãm suýt thất bại. Nên lần này, họ chọn cách mỗi chuột một lồng.

Không gặp người khác là tốt, nhưng bị nhốt chung với Lee Sa-young "xoắn như bánh quẩy" cũng không hoàn toàn dễ chịu. Cha Eui-jae đầy vẻ ngờ vực, ngồi xuống sofa.

Lee Sa-young khoanh tay, nhìn Cha Eui-jae và nói:

"Áo sơ mi của anh."

"Hả?"

"Cởi ra."

Thấy hắn ra hiệu về phía vai, có vẻ hắn muốn kiểm tra chỗ vừa đẩy mạnh. Dù vẫn hơi đau nhói nhưng cậu nghĩ rồi sẽ tự lành. Cha Eui-jae không muốn cởi áo, nên cậu vung tay một cách cường điệu để chứng minh rằng mình ổn.

"Thật ra, cú đẩy đó cũng không mạnh đến thế."

Lee Sa-young lẩm bẩm giọng đen tối:

"Tốt hơn là anh nên cởi ra trước khi tự tôi làm điều đó."

Cha Eui-jae vô thức giữ chặt áo khoác.

"Này, cậu vừa rồi còn không chịu tháo mặt nạ phòng độc."

"Đó là chuyện khác."

"Khác gì nhau chứ? Sao cậu không tin tôi nói là tôi ổn?"

"Ồ, tất nhiên tôi sẽ tin điều đó."

Dù giọng chế giễu, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở vai Cha Eui-jae. Cha Eui-jae bất giác nói:

"Cậu lo lắng cho tôi sao?"

"..."

Lee Sa-young bước lên một bước, lưỡi chặc nhẹ. Hắn đặt tay lên lưng sofa, cúi xuống nhìn Cha Eui-jae ngồi bên dưới. Sau một lúc lâu, hắn trả lời:

"...Không bao giờ."

"..."

Một lúc sau, Lee Sa-young rút tay khỏi ghế, lấy điện thoại ra, dường như trả lời tin nhắn ai đó, rồi quay người tiến về phía cửa.

"...Nghỉ ngơi ở đây đi. Đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài để người khác chú ý."

Két, rầm! Cửa đóng lại dứt khoát. Cha Eui-jae nhìn chăm chăm vào cửa trong vài phút, không thấy dấu hiệu nó sẽ mở lại.

Cuối cùng, Cha Eui-jae thở dài nhẹ nhõm, thả mình lên sofa. Có vẻ như cậu đã căng thẳng hơn mình nghĩ, toàn thân như rã rời. Một mình trong không gian này, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Dù căn phòng yên ắng, nó lại không tạo cảm giác bất an. Có lẽ vì cậu biết nơi này an toàn, một cảm giác bình yên mà đã lâu chưa từng có. Cảm giác ổn định.

Và rồi, một câu hỏi chưa bao giờ xuất hiện trước đây bỗng hiện ra.

'Tại sao Lee Sa-young không tò mò về mình?'

Người khác thường hay thăm dò về khả năng của cậu, dưới danh nghĩa muốn tận dụng cậu hiệu quả hơn. Họ muốn biết sức mạnh của cậu làm được gì, giới hạn ra sao, khai thác mọi khía cạnh.

Nhưng Lee Sa-young chưa bao giờ hỏi điều gì và cũng không tận dụng mình như cách mọi người thường làm. Đến lúc này, hắn có lẽ đã nhận ra Cha Eui-jae là một người có năng lực sức mạnh ngang tầm. Cha Eui-jae xoay mình nằm nghiêng.

'Không phải điều cơ bản là phải đánh giá đối phương trước khi ký hợp đồng sao?'

Hỏi về kỹ năng và đặc tính là điều căn bản, nhưng Lee Sa-young chẳng hề tỏ ra hứng thú với những điều đó. Như thể với hắn, sự hiện diện của Cha Eui-jae đã đủ.

Cha Eui-jae mở bàn tay phải và nhìn vào lòng bàn tay. Một chuỗi xích vàng mờ nhạt hiện lên. Cậu nắm chặt rồi lại thả tay, nhưng sợi xích vàng vẫn lấp lánh ở đó. Suy nghĩ vừa khởi đầu tiếp tục nảy nở.

'Liệu có biết mình là J không?'

Không, không thể nào. Nếu hắn biết, hắn đã yêu cầu điều gì đó đổi lại sẽ giữ bí mật. Nhưng Lee Sa-young chưa bao giờ đòi hỏi, chỉ yêu cầu cậu đừng phản bội.

'Vậy tại sao?'

Từ khi thoát khỏi vết nứt, Cha Eui-jae luôn khao khát một cuộc sống yên bình và giản dị – một cuộc sống không quái vật, không vết nứt, nơi cậu sống bình dị mỗi ngày. Nhưng cuộc sống đó khó đạt được đến mức, suốt mấy tháng qua, cậu chưa có giây phút nào để nghĩ ngợi.

Rồi ở một thời điểm nào đó, Lee Sa-young đã chen vào những khoảng trống của cuộc sống ấy. Như thể hắn cũng là một phần trong sự bình yên đó, chiếm lấy một góc nhỏ, và giờ đây, Cha Eui-jae mới nhận ra.

Cuộc sống của Cha Eui-jae giờ đây đã tràn ngập hình bóng của Lee Sa-young.

Anh ngẫm nghĩ về nhận thức mới mẻ này.

--------

Bóng tối đứng lặng lẽ giữa những chồng hộp trong con hẻm vắng vẻ, ngay tại chỗ cũ trước khi tấm vé bị xé. Ban đầu có hai tấm vé, nhưng giờ chỉ còn một. Ánh mắt hắn, theo dõi những hạt bụi lơ lửng trong không khí, chầm chậm quay về phía bức tường.

"...Được rồi, tôi xin lỗi."

Vòng tay mạnh mẽ đã ôm hắn, sự ấm áp bao bọc, bàn tay liên tục vỗ về lưng, nhịp tim khe khẽ, mái tóc mềm mại khẽ lướt qua gáy.

Nghiến răng, Lee Sa-young lẩm bẩm khẽ, giọng hắn vang vọng trong con hẻm.

"Hội trưởng."

Từ trong bóng của Lee Sa-young, một cái đầu tròn nhô ra chầm chậm. Đó là Seo Min-gi, người đáng lẽ đang trong chuyến công tác ở nước ngoài. Dĩ nhiên, cậu ta chỉ vừa chạm đến cửa máy bay rồi lại lén quay về Cục Quản lý Người Thức Tỉnh.

Mặc bộ suit chỉnh tề, cậu ta chui ra khỏi bóng tối, đứng thẳng và khoanh tay sau lưng.

"Tôi xin lỗi vì hơi trễ. Tôi phải hoàn tất vài công việc."

"Báo cáo đi."

"Vâng, trước hết, xin nhận cái này."

Lee Sa-young nhận lấy chiếc máy tính bảng mà Seo Min-gi đưa. Khi hắn bật màn hình, những chữ Gothic lớn màu đỏ hiện ra.

[Báo cáo Theo dõi J]

Khi Lee Sa-young chăm chú nhìn màn hình, Seo Min-gi khẽ hắng giọng.

"Vậy, tôi sẽ bắt đầu báo cáo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK