Mục lục
Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin lỗi, có ai ở trong không?"

Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang vọng khắp quán canh giải rượu yên ắng, kèm theo một tiếng thì thầm nhỏ nhưng rõ ràng.

"Đang ngủ sao..."

Chỉ nghe giọng nói thôi, Cha Eui-jae cũng biết ai đang ở ngoài. Là Yoon Ga-eul, người từng cho cậu thấy thế giới bên trong các mảnh vỡ. Nếu không phải tình cảnh này, cô ấy chắc chắn sẽ là một vị khách đáng mừng... Cha Eui-jae liếc nhìn về góc phòng, nơi Hong Ye-seong đang nằm sát sàn, ngóc đầu lên và lắng nghe chằm chằm, trông giống như một con thằn lằn đang canh chừng xung quanh.

"Trong mọi lúc, sao cậu ta lại phải có mặt ở đây..."

Cha Eui-jae nhìn Hong Ye-seong và im lặng mấp máy môi.

"Cậu có quen cô ấy không?"

Hong Ye-seong gật đầu nghiêm túc với vẻ mặt trầm trọng. Cha Eui-jae cố nén tiếng thở dài, bặm môi lại. Thật phiền phức, chẳng lẽ các thợ săn có lịch ăn chung định kỳ hay sao?

"Sao bọn họ đều quen biết nhau hết vậy, trời ạ."

Một tiếng gõ khác ngập ngừng vang lên. Cốc cốc. Hong Ye-seong, người đã rướn cổ ra để nghe, hạ giọng hỏi.

"Không có vẻ như họ đang tìm tôi. Cậu có quen người đó không, Thư ký?"

"..."

"Nói đi, cậu biết mà."

"Bí mật."

"Ôi, không công bằng gì cả. Né tránh câu hỏi à."

Hong Ye-seong rì rầm, như thể đang biểu tình phản đối. Cha Eui-jae khẽ ra dấu ngón tay về phía cửa như thể muốn khoe khoang gì đó.

"Tôi mở cửa được không?"

Hong Ye-seong càng ép mình sát xuống sàn, dường như để trốn tránh, nhưng bộ đồ leo núi xanh sáng của cậu, ướt mưa và làm cậu trở nên khá nổi bật. (xanh neon)

"Biết đâu họ đến tìm tôi theo tin từ bộ phận giám sát. Để tôi nghĩ chút đã."

"Nhưng cậu vừa nói không có vẻ họ tìm cậu mà."

"Lúc nào cũng phải đề phòng mọi khả năng."

Nghĩ lại thì, chẳng phải tên này có một nơi trú ẩn bí mật với căn nhà ngói lớn và kiệu rước sao? Sao không trốn ở đó mà lại bò dưới đất như thế này? Cha Eui-jae khoanh tay và hỏi.

"Cậu không thể về nơi đã bắt cóc tôi đến sao? Căn nhà ngói đó ấy."

"Lúc này thì không. Chỗ đó cần thời gian phục hồi sau mỗi lần sử dụng."

Hong Ye-seong kéo một tấm bạc màu bạc ra, phủ lên người như cái mền, bỏ qua ánh mắt thắc mắc của Cha Eui-jae. Ngạc nhiên thay, phần sàn bị tấm bạc phủ lên liền giống như bề mặt sàn. Chỉ để lộ cái đầu, Hong Ye-seong ra hiệu cho Cha Eui-jae mau ra mở cửa. Cha Eui-jae chậm rãi tiến về phía cửa.

Click. Cánh cửa mở ra, và Yoon Ga-eul, người đã đi qua đi lại ngoài cửa, ngước lên nhìn cậu. Cô cúi đầu chào.

"Chào anh..."

"Chờ chút."

Cha Eui-jae nhanh chóng ngắt lời và đặt ngón tay lên môi. Yoon Ga-eul lập tức im lặng. Trong khi đó, với tay kia, Cha Eui-jae gõ nhanh một dòng tin nhắn trên ứng dụng ghi chú trên điện thoại.

[Có người khác ở đây. Cứ gọi tôi là Thư ký Kim của Hội Pado nhé.]

Yoon Ga-eul liếc nhanh qua tin nhắn rồi hắng giọng.

"Ahem, em... Tôi đến vào giờ khá muộn. Xin lỗi, Thư ký Kim."

Yoon Ga-eul liếc nhìn lên Cha Eui-jae như để hỏi xem cô có làm đúng không. cậu gật nhẹ và hỏi tiếp.

"Không sao đâu. Cô đến vào giờ này có việc gì vậy?"

"À..."

Yoon Ga-eul ngập ngừng, rồi bắt đầu gõ gì đó trên điện thoại để cho cậu xem.

[Em đến để báo tin quan trọng. Em chỉ có thời gian rảnh hôm nay thôi.]

Cô ấy đến vào giờ khuya như vậy, chắc hẳn là chuyện không đơn giản... Cha Eui-jae gật đầu. Yoon Ga-eul tiếp tục viết.

[Từ vài tháng trước, một số Vết Nứt bắt đầu xuất hiện với cảnh quan thay đổi đột ngột. Không phải sự thay đổi tự nhiên, mà hoàn toàn là hình thái khác. Nhưng theo những gì em nghe... hình dạng thay đổi này rất giống với thế giới bên trong các mảnh vỡ. Bị phủ bởi tro trắng, và có những quái vật trắng lạ xuất hiện.]

Thế giới bên trong các mảnh vỡ. Thế giới hậu tận thế ấy là một không gian quen thuộc với lớp tro trắng phủ đầy. Tất nhiên, nó cũng tương tự như Vết nứt ở biển Tây mà cậu vẫn hay vượt qua. Cha Eui-jae siết chặt nắm đấm.

[Hội trưởng Nam Woo-jin gọi đó là sự xâm thực của Vết Nứt. Anh ấy nói nó giống như bị một không gian hoàn toàn khác xâm lấn. Chỉ một số thợ săn biết về hậu tận thế, và do sự xâm thực không diễn ra thường xuyên, nên việc điều tra cũng đang được tiến hành bí mật. Em được giao nhiệm vụ so sánh thế giới bên trong các mảnh vỡ với các Vết Nứt bị xâm thực. Khi em so sánh những gì em thấy với thế giới này...]

Yoon Ga-eul đẩy nhẹ cặp kính.

[Như anh biết, thế giới bên trong các mảnh vỡ và thế giới này tuy giống nhưng khác nhau. Nhưng em nhận ra có một điểm mà hai thế giới bắt đầu rẽ lối rõ rệt.]

Ngón tay cô di chuyển nhanh chóng.

[Vết nứt biển Tây không hề xuất hiện trong thế giới bên trong các mảnh vỡ.]

"..."

Vết nứt biển Tây. Nhìn thấy cụm từ bất ngờ đó, Cha Eui-jae cắn chặt môi. Khi Yoon Ga-eul sắp viết thêm dòng nữa,

"Hắt xì!"

Một tiếng hắt hơi lớn phá vỡ sự yên tĩnh. Yoon Ga-eul tròn mắt kinh ngạc. Cha Eui-jae nhanh chóng quay lại nhìn kẻ vừa phát ra tiếng đó. Hong Ye-seong đang gãi mũi và cười gượng. Chết tiệt, cậu đã quên mất sự hiện diện của tên này. Nếu tiếp tục viết tin nhắn, đến cả tên ngốc như Hong Ye-seong cũng sẽ thấy lạ. Yoon Ga-eul có vẻ cũng nghĩ như vậy.

[Người trong kia là ai vậy?]

Yoon Ga-eul biết rằng Cha Eui-jae chính là J. Không cần phải che giấu. Cha Eui-jae im lặng ra dấu bằng ánh mắt.

[Hong Ye-seong.]

Yoon Ga-eul trông có vẻ ngạc nhiên. Chắc cô cũng từng thấy bảng thông báo ồn ào của Jung Bin. Ngón tay cô di chuyển nhanh hơn.

[Sao Ye-seong-nim lại ở đây??? Trước khi vào Vết Nứt, Jung Bin-nim tìm kiếm anh ấy khắp nơi...]

Cha Eui-jae nghiền ngẫm câu chuyện của Yoon Ga-eul. Việc xâm thực Vết Nứt đã diễn ra trong vài tháng qua, các Vết Nứt biến đổi thành cảnh quan rất giống với thế giới tận thế bên trong các mảnh vỡ. Vết nứt biển Tây cũng tương tự thế giới tận thế này. Đột nhiên, một suy nghĩ nặng nề lướt qua tâm trí cậu.

Điều gì sẽ xảy ra nếu việc xâm thực Vết Nứt không chỉ là việc thay đổi cảnh quan... mà thực sự kết nối hai không gian với nhau?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu điều đó là sự thật, thì các Vết Nứt bị xâm thực và Vết nứt biển Tây có thể đang liên kết với nhau. Dù chỉ là suy đoán, nhưng...

Mình phải xác nhận điều này.

Cha Eui-jae nén cơn run trong tay và nhanh chóng viết một tin nhắn.

[Anh có thể vào một trong các Vết Nứt  bị xâm thực để kiểm tra được không? Ở đâu cũng được.]

Mắt Yoon Ga-eul mở to, rồi cô trông nghiêm túc, khoanh tay và đưa nắm đấm lên môi suy nghĩ. Sau khi cân nhắc, cô gật đầu và đưa điện thoại cho cậu xem.

[Có mộtVết Nứt bị xâm thực mới xuất hiện ở Jongno 3-ga.]

Jongno 3-ga... may là vẫn trong Seoul. Nếu di chuyển nhanh, cậu có thể quay lại trước khi cửa hàng mở. Yoon Ga-eul tiếp tục viết.

[Nhưng việc lẻn vào một Vết Nứt bị xâm thực sẽ khá khó khăn. Chúng đang bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ những người có thẩm quyền mới có thể vào.]

'Thế đó có thực sự là vấn đề?'

Nếu cậu hạ gục tất cả mọi người và đảm bảo không có nhân chứng, chẳng phải điều đó cũng coi như là ẩn núp thành công sao? Chỉ cần che mặt là có thể thực hiện được. Tuy nhiên, Yoon Ga-eul có vẻ nghĩ khác. Lúc đó,

"Hắt xì!"

Lại một lần nữa, Hong Ye-seong hắt hơi lớn. Khuôn mặt Yoon Ga-eul sáng lên, như vừa nghĩ ra ý tưởng.

[Ye-seong-nim có thể giúp được. Anh ấy đã học cách xử lý tình huống thế này từ Jung Bin-nim.]

Cha Eui-jae liếc vào bên trong cửa hàng. Hong Ye-seong, chỉ thò đầu ra, đang làm trò với Kkokko, duy trì giao tiếp mắt với con gà.

Tên kia á?

Không đời nào.

Thấy sự hoài nghi của cậu, Yoon Ga-eul ra hiệu trấn an. Sau đó, cô chen qua Cha Eui-jae đang đứng chắn ở cửa và nghiêng người vào bên trong.

"Nghệ nhân Hong Ye-seong! Làm ơn giúp chúng tôi! Đây là sự xâm thực Vết Nứt!"

Trước khi Cha Eui-jae kịp ngăn cản, Hong Ye-seong ngẩng đầu lên.

"Ai vừa gọi Nghệ nhân đấy?"

-----

Vết Nứt. Những không gian bí ẩn bắt đầu xuất hiện lẻ tẻ sau Ngày Vết Nứt.

Thực vật bên trong Vết Nứt hoàn toàn khác với bất cứ thứ gì trên Trái Đất, và chúng đầy rẫy những quái vật nguy hiểm. Nếu không được tiêu diệt định kỳ, số lượng quái vật bên trong có thể gia tăng chóng mặt, dẫn đến tình trạng quá tải. Do đó, các Vết Nứt không cần thiết thường bị đóng cửa, còn những Vết Nứt có sản vật quý giá được nhà nước hoặc các hội quản lý.

Han Teo, một thanh tra thuộc Cục Quản lý Vết Nứt, chịu trách nhiệm giám sát Vết Nứt dưới lòng đất ở Jongno 3-ga. Thực tế, công việc của thanh tra chỉ đơn giản là cho phép những ai có giấy phép từ Hội Pado ra vào—một công việc nhàn hạ. Anh liếm môi một cách hứng khởi.

"Mình tưởng sau khi đổi chủ là bị đuổi việc rồi chứ."

Vết Nứt dưới lòng đất ở Jongno 3-ga đã chuyển từ sở hữu nhà nước sang hội quản lý. Thông thường, khi một hội tiếp quản, các thành viên của hội sẽ thay nhau quản lý địa điểm. Nhưng Hội Pado lại tuyên bố rằng họ không đủ nhân lực, nên để nguyên đội ngũ thanh tra của Cục Quản lý Vết Nứt ở lại. Quá là hào phóng! Nhờ đó, Han Teo tiếp tục tận hưởng công việc nhàm chán nhưng nhàn nhã này.

Lúc 3 giờ sáng, anh ngáp dài khi nhìn màn hình điện thoại đang chạy trò chơi săn tự động. Công việc này tuyệt vời, ngoại trừ việc nó vô cùng buồn tẻ. Khi vừa quệt đi giọt nước mắt sau cái ngáp, anh phát hiện ra vài bóng người đang tiến về phía trạm gác. Ai đời lại đến đây vào lúc 3 giờ sáng chứ?

Han Teo dụi mắt và chỉnh lại mũ lưỡi trai. Những người đó cứ tiến lại gần hơn, nghĩa là anh không nhìn nhầm. Cuối cùng, ánh sáng lờ mờ cũng soi rõ họ.

"...Cái gì đây?"

Một người mặc đồ leo núi màu xanh, đeo kính râm và khẩu trang đen kín mít, một người đội mũ lưỡi trai trắng, mặc áo hoodie màu be và quần ngủ, cùng một thanh niên cao ráo mặc áo hoodie xám. Đúng là một tổ hợp kỳ lạ không có điểm chung rõ ràng. Họ bước thẳng đến trạm gác mà không chút do dự. Han Teo vội bật micro lên.

"Dừng lại! Trình giấy tờ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK