Cha Eui-jae nhìn chằm chằm vào những hoa văn vàng quay tít và thầm nghĩ:
"Sao thợ săn nào mình gặp cũng đều kỳ quặc thế nhỉ?"
Trước đây, không nhiều thợ săn có tính cách lập dị như vậy. Khi đó, việc sống sót là ưu tiên hàng đầu nên chẳng ai quan tâm việc tỏ ra khác biệt.
Nhưng trong Thời đại Thợ Săn hiện nay, ai không có cá tính thì khó mà nổi bật! Giờ đây, ý nghĩa của "sinh tồn" đã hoàn toàn khác. Và cho dù nghĩ kỹ thế nào đi nữa, lý do Hong Ye-seong trở nên nổi tiếng chắc chắn không phải nhờ tài chế tác của cậu...
"Dù sao thì, tên này đúng là một kẻ lập dị..."
Sự điên rồ của Hong Ye-seong hiện rõ mồn một. Lại một tia chớp xẹt qua sau đầu Hong Ye-seong.
Bất chợt, mưa trút xuống. Hong Ye-seong chẳng màng đến việc mình bị ướt, chỉ giơ tay cầm quả trứng luộc ra ngoài mái hiên. Dường như Hong Ye-seong quá say mê đá ma thuật đến nỗi quý cả những thứ trông giống nó. Cha Eui-jae siết chặt chiếc vá trong tay.
"Mình có nên báo với Jung Bin không?"
Không, cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy. Gọi cho Jung Bin chẳng khác nào phá cả nhà chỉ để bắt một con bọ. Lỡ đâu Hong Ye-seong đang bực mình lại khai với Jung Bin rằng Cha Eui-jae có giữ đá ma thuật và vũ khí đáng ngờ trong kho thì sao?
Hơn nữa, xóa ký ức của Hong Ye-seong cũng không chắc hiệu quả, và
"Dọn dẹp hậu quả sẽ rất phiền phức."
Cậu không thể lường trước được tên kỳ quặc này sẽ làm gì tiếp theo. Cha Eui-jae liếc nhìn Hong Ye-seong từ phía bên. Tên ấy vẫn đang chìa quả trứng luộc ra, như thể sẽ đứng đó mãi đến khi mình mở cửa.
"Chậc."
Xét đến sự ám ảnh kỳ quặc của Hong Ye-seong, rõ ràng sẽ cố chấp mãi cho đến khi có được viên đá ma thuật. Tốt nhất là đưa viên đá rồi tiễn đi luôn. Dù sao đó cũng là thỏa thuận ban đầu. Cha Eui-jae thở dài và từ từ mở cửa.
Như một điệp viên, Hong Ye-seong hạ thấp người, dán sát vào tường và quan sát xung quanh cẩn thận trước khi nhanh chóng lẻn vào cửa hàng. Sau khi đảm bảo an toàn, cậu mới ngồi xuống một góc. Cha Eui-jae nhìn tên kia mà không khỏi ngán ngẩm, tự hỏi đến bao giờ mới ngưng mấy trò ngớ ngẩn này.
"Kukoo!"
Kkokko kêu lên gọi Cha Eui-jae. Khi nhìn lại, Kkokko dùng đầu chỉ về phía Hong Ye-seong đang ngồi co ro, rồi lại kêu "Kukoo" lần nữa. Có vẻ như nó muốn được đưa đến bên chủ của mình. Cha Eui-jae cầm hộp đựng Kkokko và tiến về phía khách không mời.
"Xin lỗi."
"Ôi, Kkokko! Mày vẫn bình an!"
"Kukoo."
Hong Ye-seong duỗi tay ra định ôm Kkokko. Nhưng trước khi cậu ấy kịp chạm vào hộp, Cha Eui-jae đã nhấc nó lên cao. Đã đến nước này thì giả vờ cũng chẳng ích gì, cậu thẳng thừng luôn.
"Kukoo?"
Bỏ ngoài tai tiếng kêu ngạc nhiên của Kkokko, Cha Eui-jae lạnh lùng nói.
"Trước khi hai người đoàn tụ, chúng ta cần nói chuyện."
"Kkokko!"
"Nếu muốn gặp lại Kkokko, cậu phải trả lời đúng câu hỏi của tôi."
"Khốn nạn thật, cậu đúng là nhẫn tâm!"
Hong Ye-seong bắt đầu màn kịch đầy bi kịch. Cha Eui-jae lạnh lùng nhìn, kẻ đang giả vờ làm người cha khổ sở bị ngăn cản. Lần này, cậu không định nhân nhượng dễ dàng.
"Làm sao cậu tìm được chỗ này?"
Ngay cả khi định giao đồ, cậu vẫn cần xác nhận điều này. Nhìn vào lòng đỏ trứng, có vẻ là đến đây để tìm đá ma thuật, nhưng tại sao lại biết chính xác quán canh giải rượu này? Chuyện tìm đến Hội Pado trước để gặp Thư ký Kim mới là điều hợp lý. Cha Eui-jae nheo mắt.
"Cậu có gắn thiết bị theo dõi lên tôi không?"
"Hả? Không đời nào."
Cậu thấy đôi mắt sau kính râm chớp chớp. Hong Ye-seong hạ khẩu trang và đáp.
"Nhưng ý tưởng về thiết bị theo dõi cũng hay đấy. Tôi nên làm một cái."
"Trả lời ngay."
"Ờ... Thực ra cậu đang có nó."
Có à? Cha Eui-jae ngẩng đầu nhìn. Ngay lập tức, Kkokko trong hộp ngóc đầu lên nhìn xuống cậu. Đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của nó, Cha Eui-jae lẩm bẩm.
"...Cái này có chức năng định vị sao?"
"Không hẳn là định vị, nhưng vì nó được làm từ đá ma thuật hấp thụ ký ức, nên nó nhớ rất giỏi và dễ dàng tìm người. Chúng tôi có mối liên kết linh hồn, nên nó dễ dàng tìm thấy người giữa thành phố lớn thế này. Giỏi lắm, Kkokko!"
"Kukoo!"
Kkokko kêu lên đầy tự hào. Đúng rồi, mình đã mang nó trong Triển lãm Nghệ nhân... Lỗi của mình khi không nghĩ rằng con gà này có thể lần ra người.
Cha Eui-jae nhẹ nhàng đặt hộp Kkokko xuống sàn. Kkokko lập tức lao về phía Hong Ye-seong. Và rồi,
Bốp! Nó vỗ mạnh bằng cánh sứ vào mặt cậu.
"Á!"
Hong Ye-seong ôm lấy má, ngã lăn xuống trông rất thảm hại. Thật hả hê. Cha Eui-jae khẽ che miệng để giấu nụ cười.
"Kkokko, tại sao vậy?"
"Kukoo!"
Kkokko chỉ vào quả trứng luộc vừa rơi xuống sàn. À. Cả Hong Ye-seong và Cha Eui-jae cùng thở dài.
Cha Eui-jae nhanh chóng bế Kkokko lên và che mắt nó bằng tay. Cậu nhớ có lần xem trên TV rằng nếu che mắt gà, chúng sẽ ngủ.
"..."
Quả thật hiệu quả. Kkokko, từ nãy còn kêu la, giờ nằm im. Hong Ye-seong trầm trồ.
"Ồ, nó ngủ rồi."
Cha Eui-jae lườm đối diện, khiến Hong Ye-seong nhanh chóng nhặt quả trứng luộc từ sàn lên và cất vào túi. Rồi cậu ấy ngước lên hỏi,
"Nhưng mà Thư ký này, cậu có làm thêm à? Sao lại làm ở quán canh giải rượu?"
"Đúng vậy, tôi có làm thêm."
"Wow, đúng là hình mẫu xã hội, làm việc chăm chỉ đáng ngưỡng mộ."
Nghe câu khen của Hong Ye-seong, Cha Eui-jae thấy buồn cười. Cậu ta thật ngốc dù có năng lực thức tỉnh mạnh.
Cậu nhanh chóng tính toán trong đầu. Liệu Hong Ye-seong có thực sự thoát khỏi Cục Quản lý Thức tỉnh hoàn toàn không? Cha Eui-jae khóa cửa lại và tắt đèn trong quán. Cậu hỏi nhỏ:
"...Nhưng cậu không bị bắt hồi đó à? Giả sử cậu tìm đến đây nhờ Kkokko, thì làm sao có thể thoát khỏi Cục Quản lý?"
Vừa hỏi xong, Cha Eui-jae chợt hiểu.
"À, mình lỡ lời rồi."
Lồng ngực của Hong Ye-seong phồng lên như gà chọi.
"À, cậu tò mò về vụ thoát hiểm của tôi sao?"
Giọng hắn đầy tự hào. "Không, không hề." Cha Eui-jae lắc đầu nhanh, nhưng Hong Ye-seong thở dài, đặt tay lên trán.
"Cũng lắm chuyện lắm, để tôi kể."
-------
Ngày hôm đó, Hong Ye-seong được đưa đi trên xe, trông như một cuộn kimbap vàng.
Theo kế hoạch ban đầu, cậu sẽ được chuyển thẳng đến núi Bukhansan. Nhưng vì muốn tận hưởng chút cuộc sống thường nhật trước khi vào núi, nên vẫn chưa sẵn sàng đến làng Jang-in. Nhờ vậy, Hong Ye-seong được "tạm nhốt" trong một phòng suite sang trọng của khách sạn.
Dù ở trong căn phòng xịn sò, cậu vẫn thấy lòng trống trải. Một bảo vệ đến gần Hong Ye-seong đang lơ đãng và dè dặt hỏi,
"Hong Ye-seong-ssi, ngài có cần gì không?"
"Đá ma thuật."
Anh bảo vệ nhìn cậu như muốn nói "Lại nữa à?" nhưng vẫn giữ giọng nghiêm túc và cố gắng an ủi,
"Chúng tôi đang tích cực tìm kiếm nó."
Tích cực. Lúc nào cũng chỉ nói là "tích cực"! Hong Ye-seong hét lên và vẫy vùng. Trong xã hội khắc nghiệt này, làm gì có chuyện gì xong chỉ nhờ mỗi nhiệt tình. Chính vì vậy, cậu bắt đầu ghét cay ghét đắng cái từ "tích cực."
Ngay từ ngày đầu tiên bị giam lỏng, Hong Ye-seong đã trở nên khổ sở về tinh thần, đến mức nói rằng lòng đỏ của quả trứng chiên trong bữa sáng giống hệt như đá ma thuật. Sau đó, khi xem một bộ phim truyền hình và thấy nữ diễn viên mặc váy hoa vàng, cậu lại than thở rằng nó giống như đá ma thuật.
Các bảo vệ luôn phải theo sát và chứng kiến tất cả cảnh tượng này, khiến họ phát điên. Như thể Hong Ye-seong vừa có thêm một kỹ năng tấn công tâm lý mới.
Tình hình tệ đến mức Cục Quản lý phải mời một bác sĩ tâm lý chuyên tư vấn cho thợ săn đến giúp, nhưng ngay cả vị bác sĩ cũng lắc đầu bỏ đi. Mỗi ngày trôi qua, Hong Ye-seong càng thêm suy sụp.
Khi không biết đá ma thuật ở đâu thì còn chịu đựng được, nhưng giờ biết rõ vị trí và đã thấy nó tận mắt, cậu không thể chịu nổi. Viên đá ma thuật thực sự mà cậu thấy lộng lẫy, tỏa sáng, tròn trịa và đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy. Hong Ye-seong ôm lấy Kkokko và gào khóc,
"Đá ma thuậââật—!"
"Chúng tôi đang tích cực tìm kiếm nó."
Lại như chiếc đĩa hỏng lặp lại mãi. Đến khi mỗi viên pha lê trong đèn chùm trên trần khách sạn trông cũng như đá ma thuật, Hong Ye-seong quyết định trốn thoát. Dù sao thì chướng ngại lớn nhất, Jung Bin, cũng không có mặt ở đây!
Giữa lúc đang kể lại câu chuyện "anh hùng" của mình, mắt Cha Eui-jae bỗng trợn tròn.
"Jung Bin không ở đó à?"
"Hả? Không."
Hong Ye-seong vừa nhai bánh gạo rút từ đâu đó ra vừa trả lời tỉnh bơ.
"Từ sau Triển lãm Nghệ nhân, tôi không gặp anh ta nữa. À, tôi có nhận được tin nhắn. Anh ta nói có chuyện gấp phải giải quyết cùng với Sa-young."
Tốt là mình không sử dụng kỹ thuật xóa ký ức. Tên điên này lại biết cả những thông tin cấp cao mà còn chưa lan ra trong các bài đăng của Hội Pado. Giờ thì phải moi hết mọi thứ từ cậu. Cha Eui-jae điềm tĩnh hỏi thêm.
"Sa-young... thế nào rồi? anh ấy .. ổn chứ?"
"Hả? cậu không biết à?"
"À..."
Cha Eui-jae nhớ đến bài đăng mờ ám mình thấy hồi sáng. Cậu giả vờ không biết gì và tỏ vẻ quan tâm.
"Hội trưởng không đến văn phòng từ sau Triển lãm Nghệ nhân. Mọi chỉ đạo đều gửi qua email cho đội thư ký, khiến ai cũng tò mò không biết anh ấy đang làm gì."
"Ồ, thì ra vậy. Nghe cũng hợp lý."
May thay, Hong Ye-seong chấp nhận câu giải thích. Và vừa trả lời vừa xoa má sưng bằng quả trứng luộc mới lấy ra.
"Chuyện không lớn lắm. Họ nói đang vào một hầm ngục gì đó, liên quan đến ngày tận thế. Hình như tìm thấy một manh mối nào đó thì phải."
"..."
Ngày tận thế. Một câu chuyện lớn không thể bỏ qua. Cha Eui-jae tròn mắt định hỏi thêm thì,
Cốc cốc, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Hong Ye-seong vội bụm miệng và ngồi thụp xuống góc phòng. Cha Eui-jae cũng đứng chắn trước cậu, cầm chiếc vá như để bảo vệ. Không khí trong quán canh giải rượu căng thẳng hẳn lên. Hai người nín thở chờ đợi.
Rồi tiếng nói tiếp theo vang lên...
"...Xin lỗi, có ai trong đó không?"
Là một giọng nói quen thuộc.