"... Nam Woo-jin sẽ đến đây hay không?"
... rất kiên trì. Cha Eui-jae rút cánh tay vốn đang đặt bên cạnh mặt Lee Sa-young lại, khẽ thở dài và đưa tay lên vuốt tóc.
"Cậu đã biết câu trả lời rồi, vậy sao còn hỏi?"
"Ồ..."
Giọng Lee Sa-young hạ thấp, ngày càng trở nên nguy hiểm.
"Chắc hẳn anh đã trao đổi điều gì đó với Nam Woo-jin."
"Không, này. Đó là chuyện khác mà."
"Khác cái gì?"
Liệu có nên kể cho Lee Sa-young về cuộc trò chuyện với Nam Woo-jin liên quan đến quá khứ của hắn không? Không, nhắc tới điều đó bây giờ chỉ tổ gây phản tác dụng. Cha Eui-jae quyết định hé lộ một chút sự thật.
"Cậu đã nói với Nam Woo-jin rằng tôi là người giúp cậu lấy thuốc, đúng không? Đó là lý do anh ta đưa chúng cho tôi để cảm ơn. Anh ta nói điều đó giúp ích rất nhiều cho nghiên cứu của mình."
"..."
"Tôi không có nhu cầu dùng chúng, nên định vứt đi. Nhưng chúng không cháy và tôi cũng không thể bỏ chúng đi đâu được, nên tôi đành mang theo. Nếu tôi biết vật phẩm của Hong Ye-seong sẽ phản ứng như vậy, tôi đã để chúng lại ở quán canh."
Dù Cha Eui-jae đã giải thích, Lee Sa-young vẫn nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy ngờ vực. Dù sự sắc bén có giảm đi đôi chút, hắn vẫn đang nhìn Cha Eui-jae với ánh mắt nghiêng như thể cái tháp nghiêng Pisa.
'Chết tiệt, người này vẫn nhìn mình theo kiểu đó.' Cha Eui-jae bất ngờ với tay giật lấy mặt nạ phòng độc của Lee Sa-young. Nhưng Lee Sa-young nhanh chóng giữ chặt nó bằng cả hai tay.
Không khí căng thẳng trước đó tan biến khi họ bắt đầu giằng co chiếc mặt nạ. Khi Lee Sa-young từ từ gỡ từng ngón tay của Cha Eui-jae ra, hắn lầm bầm với giọng thấp.
"Anh làm vậy khi chẳng còn gì để nói."
"Không phải cậu mới là người không còn gì để nói sao? Đứng yên nào."
"Buông ra. Tôi đi đây."
"Lee Sa-young, bỏ ra."
"Không."
"Thả ra, nhanh nào."
"Tôi nói không là không."
Lee Sa-young trả lời, giọng bực bội.
"Sao anh không đi cùng Nam Woo-jin tới đây?"
"Không, tôi hoàn toàn không có ý định đến đây. Chính cậu ép tôi phải tới."
"Ép buộc? Hah."
Lee Sa-young lại bật cười khinh bỉ.
"Chỉ có anh mới xem một lời đề nghị hẹn hò trị giá hàng tỷ đồng là ép buộc."
"Cậu đã nói rằng chúng ta sẽ chết cùng nhau nếu tôi không đến Songdo. Và tôi đã định bán cái vé mà Nam Woo-jin đưa trên Tomato Market rồi đấy."
"Chẳng lẽ anh vẫn chưa xóa ứng dụng đó?"
"Tôi xóa rồi, đồ đáng ghét! Tôi đã xóa ngay sau khi nhận được cả trăm tin nhắn!"
Cha Eui-jae chợt dừng lại.
Đây là Songdo. Nếu những gì Lee Sa-young nói về việc bán vé là đúng, sẽ có nhiều người từ Kênh Hunter đến triển lãm này hơn cậu tưởng. Cậu tự nhắc mình rằng mình tới đây với tư cách là thư ký của Hội Pado.
Và đương nhiên, cậu không thể giải quyết tình huống bất ngờ nào trong trạng thái này. Một thư ký bình thường không thể sử dụng ma pháp xóa trí nhớ lên một Thợ Săn!
Dù Lee Sa-young đã hợp tác trước đó, nhưng trong trạng thái không hài lòng hiện tại, hắn có thể lờ cậu đi ngay cả khi cậu cần hỗ trợ. Tệ hơn nữa, hắn có thể giả vờ không biết cậu là ai. Với thói quen thù dai nổi tiếng, Lee Sa-young quả thật là không thể đoán trước.
Trong môi trường thù địch và nguy hiểm này, sự hợp tác của Lee Sa-young là điều cần thiết. Để đạt được điều đó, cậu cần phải làm dịu tính cách "xoắn như bánh quẩy" của Lee Sa-young.
'Đầu tiên, mình phải khiến hắn bình tĩnh lại.'
Nhưng làm cách nào đây? Cha Eui-jae chưa bao giờ giỏi dỗ dành hay an ủi ai. Trong quá khứ, cậu có thể đã dễ dàng giải quyết các trận cãi vã với bạn bè, nhưng đó là từ rất lâu rồi, trước Ngày vết nứt, xa đến nỗi cậu không còn nhớ rõ.
Trong khoảng thời gian làm J, cậu không có cơ hội dỗ dành ai vì hầu hết các xung đột đều được giải quyết bằng nắm đấm, và đối thủ thường tự nhận thua. Những người duy nhất cậu từng cố gắng an ủi là cậu bé đó hoặc Park Ha-eun...
'Ha-eun?'
Một tia sáng lóe lên trong đầu. Phải rồi, cậu có thể dỗ dành Lee Sa-young như đã dỗ Park Ha-eun! Lee Sa-young dù sao cũng ít khó tính hơn Park Ha-eun. Với nhận thức này, hy vọng như đang hiện ra trước mắt.
Cha Eui-jae hít một hơi bình tĩnh và buông tay khỏi chiếc mặt nạ phòng độc. Dù Lee Sa-young nhìn anh đầy nghi ngờ, với gương mặt Poker thì Cha Eui-jae gần như bất khả chiến bại. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay Lee Sa-young.
"Sa-young-ah."
"Gì?"
Lee Sa-young trả lời lạnh lùng, thêm vào giọng điệu khó chịu,
"Còn điều gì mà anh chưa nói với tôi không?"
'Sao tên này lại nhạy bén vào những lúc thế này...'
May mắn thay, Lee Sa-young không đẩy tay cậu ra. Cha Eui-jae vỗ nhẹ lên cánh tay vững chãi của hắn và kiên quyết đưa ra yêu cầu.
"Bỏ mặt nạ phòng độc ra đi."
Bước một, nói chuyện trực diện. Cậu muốn áp dụng những kỹ năng đã học được từ việc dỗ Park Ha-eun. Nhưng Lee Sa-young vẫn ngoan cố.
"Không."
"Tôi muốn nhìn mặt cậu khi nói chuyện. Làm ơn, bỏ ra đi."
"Tại sao?"
"Tôi có thể thành thật không?"
"..."
"Tôi cũng khá bực mình, và tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện mặt đối mặt."
"...Ồ."
Lee Sa-young nheo mắt lại. Tiếng "Ồ" ngắn ngủi của hắn chứa đầy ác ý. Cha Eui-jae nhắm mắt lại.
'Bước một đã thất bại thảm hại.'
Quên mất rằng thành thật không phải lúc nào cũng tốt đã khiến cậu quay về điểm xuất phát. Không còn cách nào khác. Không thể mong đợi thành công ngay từ lần đầu. Giờ đây, đã đến lúc dùng đến biện pháp cuối cùng với Lee Sa-young, thứ mà cậu không hề muốn làm.
Cha Eui-jae di chuyển nhanh chóng, kéo Lee Sa-young vào trong vòng tay mình.
"...!"
Cơ thể rắn chắc của hắn vừa vặn trong cái ôm, cứng đờ như bị đông cứng lại. Cha Eui-jae tựa cằm lên vai Lee Sa-young, cắn chặt môi để chịu đựng. Mùi hương ngọt ngào khẽ vấn vương nơi đầu mũi. May mắn thay, Lee Sa-young không vùng vẫy. Cha Eui-jae khó khăn lắm mới giữ cho cơ thể mình khỏi run rẩy.
Cậu nắm chặt và rồi thả lỏng bàn tay đang run, từ từ vỗ nhẹ lên lưng rộng của Lee Sa-young.
"...Được rồi, tôi xin lỗi."
Biện pháp cuối cùng chính là xin lỗi vô điều kiện.