Nghe thấy Nguyệt Lạc Sơ cực kỳ thiếu thông minh, đám người co quắp khóe miệng, đã từng gặp qua người ngốc nhưng chưa thấy qua ai ngu như vậy.
Phản bác Hoàng Thượng, nói thẳng Hoàng Thượng nói sai, không che đậy miệng!
Cho nàng một trăm cái đầu cũng không đủ giày vò.
Thật không biết tự tin của Nguyệt Lạc Sơ từ đâu mà đến, cho là mình là nữ chính vô địch thiên hạ? Ha ha!
Sở Thâm trong mắt xẹt qua âm trầm, mới đầu cũng không cẩn thận điều tra tới nội tình của Nguyệt Lạc Sơ, chỉ là nhìn dáng vẻ như đã định liệu trước của nàng liền tùy ý phân phó người dưới mang theo nàng.
Bây giờ, nghe nàng nói lời này, nhìn như là cùng hắn phủi sạch quan hệ, thế nhưng nếu để người sáng suốt xem xét, thì lại cảm thấy là nàng đang bảo vệ cho hắn.
Sở Thâm nguy hiểm đánh giá Nguyệt Lạc Sơ, cũng hoài nghi là nàng ta coi kế hoạch của mình không chê vào đâu được, cho nên mới tự tin như vậy.
Kỳ thật nói như vậy thật đúng là oan uổng cho Nguyệt Lạc Sơ.
Nguyệt Lạc Sơ nói lời này chẳng qua là bởi vì nàng muốn đem tất cả kinh diễm quy kết đến trên người mình mà thôi.
Nguyệt Lạc Sơ nhìn xem Cố Vận Dịch cùng Nhiễm Bạch ở giữa bầu không khí, trong mắt xẹt qua bất mãn, nàng đẹp như vậy, tại sao lại có thể không chú ý nàng?
Con bé Nhiễm Bạch kia, chẳng qua là có một tấm dung nhan tốt mà thôi, còn có thể có cái gì?
Lời này xoay chuyển, nói:
"Hoàng Thượng, ta nghe nói cô nương bên cạnh Dịch Vương đa tài đa nghệ, vũ đạo lại là vô cùng tốt, dân nữ muốn mở mang kiến thức một chút.
"
Nhiễm Bạch ung dung nhàn nhàn ăn điểm tâm ngọt, cảm giác toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn vào trên người nàng, câu môi cười một tiếng:
"Ta cũng không phải con hát.
"
nụ cười trên mặt Nguyệt Lạc Sơ trực tiếp cứng đờ, có chút dữ tợn, đáng chết, lại dám mắng nàng là con hát.
Cố Vận Dĩnh: "! "
Cho nên, nàng là hẳn là nên tức giận hay vẫn là cười trên nỗi đau của người khác?
Va rồi nàng cũng biểu diễn, giống như là Nhiễm Bạch đang mắng luôn nàng.
Nhưng Nguyệt Lạc Sơ kia lại đoạt danh tiếng của nàng.
Cố Vận Dĩnh biểu thị, nàng hiện tại rất bối rối.
"Hoàng Thượng ―― "
Nguyệt Lạc Sơ cũng học thông minh, không còn la to nữa mà là vô cùng đáng thương muốn nói lại thôi với Cố Nam Thành.
Nhìn bộ dạng này của Nguyệt Lạc Sơ, trong lòng nhiều người hiện lên xem thường, bọn hắn làm sao có thể không biết Nguyệt Lạc Sơ có tâm tư gì, vừa rồi không che đậy miệng, hiện tại lại tại giả bộ đáng thương, cho ai nhìn chứ.
Cố Vận Dĩnh nhìn Nguyệt Lạc Sơ ẩn ý đưa tình với chính mình phụ hoàng, cảm giác toàn thân nổi da gà, được rồi, nàng vẫn nên đối phó Nguyệt Lạc Sơ trước.
Không sai, trong mắt Cố Vận Dĩnh, Nguyệt Lạc Sơ chính là đang quyến rũ phụ hoàng.
Nếu như Nguyệt Lạc Sơ biết ý nghĩ này của Cố Vận Dĩnh, tuyệt đối sẽ phun ra một ngụm máu, có bị bệnh không, nàng đường đường là nữ chính, làm sao lại coi trọng một cái ông chú được.
Nếu như người này không phải Nhiễm Bạch, Cố Nam Thành nhất định sẽ trực tiếp để các nàng chó cắn chó, mình nhàn nhã ngồi xem.
Thế nhưng một người biết về nguyền rủa của Hoàng tộc, hắn không chỉ có không thể mắng, còn phải cúng bái cho tốt:
"Không biết tôn tính của vị cô nương này là gì?"
Cố Nam Thành cười ôn hòa, một mặt hiền lành nói.
"Nhiễm Bạch.
"
Nhiễm Bạch hững hờ nói một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ăn điểm tâm ngọt mà dính vụn bánh, thần sắc lười biếng thỏa mãn, đầu lưỡi trắng hồng nõn nà liếm liếm môi, mang theo một loại dụ hoặc.
Cố Vận Dịch nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cố Nam Thành thấy bộ dáng này của Nhiễm Bạch cũng không nóng giận, tán thưởng nói:
"Thật là một cái tên rất hay!"
Nhiễm Bạch khóe miệng cong lên, cười một tiếng,
Nhớ kỹ, lúc trước người kia cũng chính là nói như vậy.
Một câu nói ra cô trời sinh dị mệnh, vạn người tru diệt.
Cô cũng không phải người tốt gì.
Cô chính là một người sống trong địa ngục, chỗ mà cố đến, đều là hắc ám.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, kịch bản này không đúng, bình thường mà nói như vậy chẳng phải hẳn là Hoàng Thượng phải nổi giận lôi đình lôi ra ngoài sao? Làm sao bây giờ lại ôn tồn nói tới nói lui.
.
Danh Sách Chương: