Ngón tay như ngọc không tự chủ sờ sờ cổ của mình, trơn nhẵn một mảnh, căn bản không có vết cắn nào.
Tần Từ nhìn đồ ăn trên bàn, ngón tay không tự chủ nắn vuốt.
Trong trẻo lạnh lùng nói:
"Tôi giúp cậu làm cơm, đồ ăn bên ngoài không vệ sinh."
Nhiễm Bạch: "..."
Nhìn phía Tần Từ đi tới tủ lạnh, Nhiễm Bạch âm thầm nâng trán.
Bởi vì cô xưa nay sẽ không nấu cơm, cho nên tủ lạnh chính là vật trang trí.
Nguyên liệu nấu ăn mà nói? Không tồn tại.
Tần Từ mở tủ lạnh, khóe môi có chút run rẩy.
Cũng đúng, lấy tài nấu nướng của người này…
Đại khái, không làm cơm mới là tốt nhất.
Tránh đi tai họa cho người khác.
"Tôi ra ngoài mua thức ăn."
Tần Từ đóng tủ lạnh lại, thản nhiên nói.
Không nhắc tới một lời liên quan tới việc Nhiễm Bạch có bạn gái hay không.
Đại khái, là không muốn nghe đến chính miệng người này nói ra.
Hắn cũng không biết, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
——
Nhiễm Bạch lười biếng ngồi dựa vào ghế.
Một đôi mắt đào hoa nhìn Tần Từ trong phòng bếp.
Bóng lưng Tần Từ trong trẻo lạnh lùng mười phần, cho dù là trong phòng bếp cũng lộ ra cao quý ưu nhã.
Nhiễm Bạch có chút hếch môi.
Rõ ràng quy trình cô làm không khác Tần Từ chỗ nào mà.
Thế nhưng vì cái gì mà đô ăn hắn và cô làm lại chênh lệch lớn như thế.
Đến cùng là chỗ nào có vấn đề.
Rất nhanh, Nhiễm Bạch liền không có thời gian suy nghĩ vấn đề này.
Bởi vì, Tần Từ đã bưng đồ ăn mang theo mùi thơm bốn phía ra tới.
Kia khớp xương tay rõ ràng lại thon dài bưng dĩa sứ trắng.
Nhìn phá lệ cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta cảm thấy một loại mỹ cảm, nổi bật hai tay càng thêm trắng như men như ngọc.
Nhiễm Bạch nhỏ bé không thể nhận ra nhẹ gật đầu, ánh mắt thít chặt trên đôi tay Tần Từ.
Khớp xương cân xứng, trắng nõn thon dài.
Tựa như mỹ ngọc.
Từng ngón tay tựa hồ được tinh tế điêu trác từ ngọc thạch, không lưu một tia tì vết.
Giống như là con cưng của trời cao
Ống tay áo sơ mi có chút xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay tinh xảo như ngọc.
Đường cong xương cổ tay ưu mỹ trôi chảy đến cực điểm.
Giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhìn phá lệ đẹp mắt.
Nhiễm Bạch ngoắc ngoắc môi, trong lúc cô đang thẩm mỹ quan.
Tay Tần Từ đích thật là rất đẹp.
Tay người hoàn mỹ mà cô thấy qua không nhiều, đại đa số đều bị cô thu giấu đi.
Chỉ tiếc luôn có mấy người ngoại lệ như vậy.
Tỷ như, Mặc Thần trong vị diện trước.
Hay là Tần Từ trong vị diện này.
Tần Từ tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt nóng bức cùng tán thưởng kia của Nhiễm Bạch, có chút ngước mắt, mặt mày trong trẻo lạnh lùng như tranh thuỷ mặc, ánh mắt rơi vào người Nhiễm Bạch:
"Thích?"
Nhiễm Bạch không chút do dự nhẹ gật đầu, mỉm cười tán thưởng nói:
"Rất đẹp, rất thích."
Cô thích đồ vật đẹp, cũng thích cất giữ đồ vật đẹp.
Tần Từ nghe Nhiễm Bạch nói vậy, không tự giác giương môi:
"Nếu như cậu thích, có thể ngày ngày nhìn."
Không kịp suy tư cái gì, lời nói thốt ra.
Tựa hồ như vẫn một mực giấu ở trong lòng.
Tần Từ nói xong, chính mình cũng sửng sốt.
Môi mỏng mang theo độ cong đắng chát.
Chỉ sợ là người này m sẽ không đồng ý.
Nhiễm Bạch nghe vậy, nhíu mày cười khẽ:
"Thật?"
Tần Từ khẽ vuốt cằm, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu ưu mỹ đến cực điểm:
"Tất nhiên là thật."
Nhiễm Bạch cong cong môi, một đôi mắt tinh xảo híp thành hình trăng khuyết:
"Vậy được."
Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, cớ sao mà không nhìn?
Kỳ thật, biện pháp thưởng thức tốt nhất.
Vẫn là vĩnh viễn bảo tồn lại.
Nhiễm Bạch nhìn tay Tần Từ một chút.
Thực sự là...!Đáng tiếc.
Nghe thấy Nhiễm Bạch không chút do dự gật đầu đáp ứng, Tần Từ không tự chủ ngoắc ngoắc môi mỏng, mặt mày tựa như hàn tuyết hoà tan đầu mùa xuân, nhiễm lên mấy phần ôn nhu.
"Được.".
Danh Sách Chương: