Lăng Vũ nhìn bóng dáng ngã trong vũng máu.
Không nói một lời, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Nhiễm Bạch, rất sợ tổn thương đến cô gái nhỏ yếu ớt trong ngực kia, khóe miệng của hắn câu lên một nụ cười cưng chiều, trong mắt thoáng hiện nhu tình , vừa đi vừa nói:
"Ngoan, Bạch Bạch, đừng sợ.
Anh trai đưa em về nhà."
Đám người trầm mặc nhìn một màn trước mặt, trong lòng nói không nên lời.
Ôn Ngôn vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất, linh hồn tê liệt đau đớn cơ hồ khiến hắn ta sụp đổ!
Lăng Vũ nhu hòa đặt Nhiễm Bạch lên giường, trong động tác mang theo run rẩy.
Hắn chậm rãi lau sạch sẽ vết máu trên người Nhiễm Bạch, cẩn thận từng li từng tí tiến hành khâu vết thương lại.
Xem cô như là búp bê mà ôn nhu cười cười,
"Bạch Bạch, em làm sao vậy, sao lại ngủ?"
"Bạch Bạch, em sao lại không để ý tới anh nữa vậy."
"Bạch Bạch, có phải em rất đau không?"
Lăng Vũ cầm lấy dao găm, từng đao từng đao đâm trên người mình,
Chẳng biết lúc nào, nước mắt đã đầy mặt,
Máu tràn ngập toàn thân, Lăng Vũ lại giống như là không cảm giác được bất cứ đau đớn nào, chết lặng tổn thương chính mình.
Hắn hối hận, thật hối hận.
Nếu như có thể lại một lần, cho dù là toàn bộ Lăng thị, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng không có nếu như, không có.
Cô bé mềm mềm nhu nhu gọi hắn là anh trai cũng sẽ không xuất hiện.
Sở Thiên bởi vì lo lắng, một chân đá văng cửa, nhìn thấy Lăng Vũ tự mình hại mình một màn.
Chửi mắng một tiếng, trực tiếp đánh ngất Lăng Vũ, đem hắn đi bệnh viện.
Lúc Lăng Vũ tỉnh lại, mùi nước khử trùng gay mũi vờn quanh quanh.
"Bạch Bạch, đúng, hôm nay con bé đi học, bây giờ tớ phải đi đón nó, Sở Thiên, chuẩn bị cho tớ một chiếc xe."
Lăng Vũ lầm bầm lầu bầu nói, muốn đứng dậy.
Sở Thiên phức tạp nhìn Lăng Vũ, chỉ nói:
"Được."
Lăng Vũ tựa như là bị kích thích, hai mắt đỏ ngầu, hung ác thét lên:
"Cậu gạt tôi!"
Sở Thiên mím chặt môi:
"Không phải tự cậu nói sao?"
Lăng Vũ giật mình vô lực ngã ngồi tại trên giường bệnh, giờ khắc này vua hắc đạo một tay che trời lại khóc yếu ớt như một đứa trẻ.
Đúng vậy, là chính hắn đang lừa mình dối người.
Sở Thiên nhìn xem bộ dạng yếu ớt của Lăng Vũ, ai thán một tiếng,
Trời cao sao mà bất công,
Cho Lăng Vũ một chùm ánh nắng, nhưng lại lấy hết tất cả ánh nắng kia rút đi.
.
.
Lăng Vũ nằm trên mặt đất, bình rượu tàn thuốc tản mạn đầy đất.
Ngày xưa phong độ nhẹ nhàng bây giờ trở nên uể oải suy sụp.
Một bình bình rượu cay rót vào trong bụng,
"Bạch Bạch, Bạch Bạch."
Lăng Vũ thần chí không rõ lẩm bẩm.
.
.
Sở Thiên nhìn bộ dáng tiểu tuỵ của Lăng Vũ, trong lòng càng nổi nóng!
"Lăng Vũ, cậu nói cậu uống rượu đến mức dạ dày chảy máu.
Lại đây, cậu nói, cậu đây là lần thứ mấy vào bệnh viện rồi!"
Lăng Vũ đạm mạc nằm trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.
Sở Thiên giật giật cà vạt, mắt lạnh nhìn Lăng Vũ, hung ác nói:
"Lăng Vũ, con mẹ nó cậu nếu là cái dạng này, liền thật xin lỗi cái chết của Lăng Bạch!"
Sở Thiên nhìn thấy trong mắt Lăng Vũ rốt cục có chút gợn sóng chấn động, tiếp tục nói:
"Cậu có biết hay không, Lăng Bạch cũng là bởi vì cậu, cho nên mới chết! Hiện tại, cậu sống người không ra người thế này, chính là có lỗi với Lăng Bạch, cô ấy ở trên cầu Nại Hà cũng sẽ không nhìn cậu một chút đâu.
Cậu chính là muốn để cho Bạch Bạch chết uổng phí như vậy sao!"
Tay Lăng Vũ động, nắm chặt ga giường, khàn khàn cuống họng nói:
"Không có khả năng!"
Sở Thiên nhìn Lăng Vũ rốt cục mở miệng nói chuyện, trong lòng thở dài một hơi.
Ba tháng, Lăng Vũ không nói một lời, còn muốn phí hoài bản thân mình, phục dụng thuốc ngủ.
Hiện tại, cuối cùng đã mở miệng nói chuyện.
.
.
Phòng tối bên trong,
Toàn thân Ôn Ngôn trải rộng vết thương, không có một chỗ nào tốt.
Lăng Vũ mắt lạnh nhìn Ôn Ngôn, nhếch miệng lên cười tàn nhẫn:
"Không biết mày có từng hưởng qua tư vị bị lăng trì chưa."
Ôn Ngôn thoi thóp nằm trên mặt đất, bắt đầu từ ngày đó, hắn ta không nghe thấy hệ thống nói chuyện.
Mặc dù hắn ta có kêu gọi hệ thống thế nào, hệ thống đều không lên tiếng.
Thường ngày, hệ thống dù có cao lãnh, cũng sẽ đáp lại hắn ta một đôi lời.
Thế nhưng là, hiện tại.
.
.
Ôn Ngôn trong lòng cảm thấy khủng hoảng vô cùng, hắn xuyên qua nhiều như vậy vị diện, đều là nhờ có hệ thống.
Nhìn người ở bên trong vị diện, chắc chắn sẽ có một loại cảm giác ưu việt.
Thế nhưng thứ mà hắn ta ỷ lại đột nhiên biến mất.
Cái này khiến Ôn Ngôn vô cùng tuyệt vọng.
Lăng Vũ nhìn Ôn Ngôn không nhúc nhích, trong mắt lóe ra quang mang khát máu, chậm rãi phun ra bốn chữ, sau đó quay người rời đi.
"Lăng trì xử tử."
.
.
Trên đường,
Lăng Vũ đi mà chẳng có mục đích gì
Giật mình gặp, một cô bé không cẩn thận đụng vào
Nữ hài hoảng hốt sợ hãi ngẩng đầu lên, áy náy:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Khi Lăng Vũ nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, trong mắt rốt cục có một tia ánh sáng:
Gương mặt kia, giống Nhiễm Bạch đến bảy phần!
Hình ảnh dừng lại tại một khắc Lăng Vũ quen biết cùng cô bé này.
..
Danh Sách Chương: