Phong Lạc tỉnh lại bên trong không gian hệ thống đã sớm không nhớ rõ một màn đáng sợ vừa rồi của ký chủ nhà mình.
Giờ phút này, nó hưng phấn dị thường nói với Nhiễm Bạch:
"Ký chủ, nhanh đi cứu nam chính."
Nhiễm Bạch ôm Ý Tịch trong ngực, nhếch miệng lên lành lạnh ý cười:
"Sao ta cảm thấy ngươi còn gấp hơn cả ta vậy."
"A? Thật sao?" Phong Lạc mang theo chột dạ nói.
"Không phải à?" Nhiễm Bạch thần sắc bình thản hỏi ngược lại.
Không biết tại sao, Phong Lạc cảm giác được một loại cảm xác không nói rõ được cũng không tả rõ, giống như là một loại bối rối, lại giống là một loại sợ hãi.
Nó cảm thấy, nếu như nó không nói thật với Nhiễm Bạch, khả năng nó sẽ bị Nhiễm Bạch triệt để vứt bỏ.
Làm hệ thống, nó không có cảm xúc, thế nhưng kể từ sau khi ở cùng một chỗ với Nhiễm Bạch, nó xuất hiện rất nhiều cảm xúc không nên xuất hiện.
Mà điểm này, Phong Lạc chưa từng có chú ý tới.
"Ký chủ, thật ra trợ giúp cho người có khí vận chi tử thì cũng sẽ có được một chút khí vận." Phong Lạc nhỏ giọng nói.
"Ký chủ, có phải cô chán ghét tôi không." Thật lâu, Phong Lạc thấy Nhiễm Bạch không nói gì, liền khóc nức nở nói.
Hiện tại Phong Lạc triệt để hoảng, nó chỉ biết nó tuyệt không muốn bị ký chủ chán ghét.
Nhiễm Bạch cười cười ôn hòa, mở miệng:
"Làm sao lại thế, ta không ghét Phong Lạc."
"Thật sao?" bên trong giọng nói của Phong Lạc mang theo chờ mong cùng vui sướng.
Nhiễm Bạch lần nữa cười cười, trong giọng nói có điểm cưng chiều:
"Đương nhiên là thật."
Phong Lạc hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn không bị ký chủ chán ghét, cũng không có chú ý tới con ngươi ôn hòa của Nhiễm Bạch trở nên rét lạnh.
"Phong Lạc, nam chính bây giờ ở đâu?" Nhiễm Bạch nhàn nhạt hỏi.
"Bên trong một cái trong hẻm nhỏ." Phong Lạc đặc biệt tích cực trả lời.
Nhiễm Bạch chậm rãi đi tới, nhìn thấy trong hẻm nhỏ, Lăng Vũ máu me be bét khắp người, trong mắt cô đều là lạnh nhạt.
"Phong Lạc, mang hắn về căn hộ trước kia mà nguyên chủ ở." Nhiễm Bạch cũng không tới gần Lăng Vũ, cô có bệnh thích sạch sẽ.
Đối với cô mà nói, Lăng Vũ chẳng qua là một đồ chơi nhàm chán của cô.
Căn bản không đáng để cô phí sức.
"Được." Đại khái là bởi vì Phong Lạc không muốn có hiềm khích cùng Nhiễm Bạch cho nên tiếp nó biểu hiện vô cùng tích cực.
Đối với cái này, Nhiễm Bạch chỉ cười nhạt không nói.
.
.
Lăng Vũ nằm ở trên giường, chau mày.
Không ngừng nói mớ:
"Bạch Bạch, Bạch Bạch."
Nhiễm Bạch an vị bên cửa sổ, nhìn Lăng Vũ, trong mắt không có chút chấn động nào.
Một đêm lặng yên trôi qua.
Lăng Vũ chậm rãi mở mắt, hắn nhìn gian phòng xa lạ, trong mắt mang theo cảnh giác.
Lăng Vũ đánh giá chung quanh, ừm, bố trí vô cùng đơn sơ, nhưng lại ấm áp.
Bốn phía cũng không có người.
Lăng Vũ nhớ lại tối hôm qua, hắn nhớ kỹ, hắn đem hết sức lực xông ra khỏi trường học, sau đó, ừm , có vẻ như té xỉu ở trong một ngõ hẻm.
Là ai cứu hắn, Lăng Vũ trong mắt lóe lên nghi hoặc, hắn nhìn vết thương được băng bó kĩ của mình, hướng phòng khách đi đến.
"Anh trai, anh tỉnh rồi!" Nhiễm Bạch mang theo kích động, giọng điệu vui vè nói.
Nếu như không phải tối hôm qua Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch bình tĩnh không có một tia cảm xúc, chỉ sợ nó cũng phải tin là ký chủ nhà nó phi thường lo lắng cho nam chính.
Lăng Vũ nhìn thấy Nhiễm Bạch, ngẩn người,
"Bạch Bạch?"
Nhiễm Bạch cười ngọt ngào,
"Vâng, anh trai."
Bên trên bàn ăn
Nhiễm Bạch say sưa ăn điểm tâm ngon lành.
Lăng Vũ nhìn thấy vết dầu mỡ dính trên khoé miệng của Nhiễm Bạch, cưng chiều dùng tay lau đi,
"Ăn từ từ, lại không có ai giành với em."
Nhiễm Bạch hì hì cười một tiếng, nhu thuận gật đầu.
"Bạch Bạch, em có biết là ai cứu anh không?" Lăng Vũ nghi ngờ hỏi.
Nhiễm Bạch nghe thấy, vô tội nhìn:
"Là một cái đại ca ca, hắn đeo khẩu trang, hắn đem anh để ở đây liền đi, không hề nói gì."
Lăng Vũ như có điều suy nghĩ, đại ca ca? Sẽ là ai chứ, lần trước đám người ám toán hắn chết không toàn thây cũng sẽ là do người này làm sao?.
Danh Sách Chương: