Mục lục
Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hứa Khả Khả đứng bên cạnh xe, rất lo lắng, lúc nhìn thấy những nam tử kia trở về.

Tay cô nắm chặt dao, toàn bộ thân thể kéo căng như dây cung, trên trán lít nha lít nhít mồ hôi.

Khi thấy Nhiễm Bạch xuất hiện, Hứa Khả Khả giống như là bị tiêu hao hết khí lực, mềm nhũn, giống như trên thân không có xương cốt tựa ở một bên xe.

Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, nhìn dáng vẻ Hứa Khả Khả tinh lực hao phí, con ngươi lóe ra ánh sáng:
"Được rồi, chúng ta trở về.

"
Nghe Nhiễm Bạch nói, Hứa Khả Khả như trút bỏ được gánh nặng, khoé miệng cong lên một nụ cười nhẹ nhõm, dùng sức gật đầu, quay người tiến vào trong xe.

Mà nhóm sáu người kia cũng đã sớm biến mất không thấy, cứ như sợ Nhiễm Bạch sẽ làm gì bọn hắn vậy.


Trong xe!
Hứa Khả Khả lười biếng tựa vào ghế,, uể oải hỏi:
"Xã hội thượng lưu chính là cái dạng này sao?"
Nhiễm Bạch cong cong khoé miệng, cánh môi đỏ ửng khẽ mở:
"Đồng thời với việc có được quyền thế, thì bản thân cũng phải gánh chịu trách nhiệm và nguy hiểm tương ứng.

"
Hứa Khả Khả nghe vậy, có chút trầm mặc không nói.

Nhiễm Bạch nói không sai.

Cô mặc dù xuất sinh phổ thông, nhưng lại nhận được cuộc sống ấm áp hưu nhàn mà những con cháu của gia tộc quyền quý không có.

Có lẽ, trong lúc các cô đang vui vẻ tùy ý chơi đùa thì những người kia đã phải học tập toàn bộ tri thức.

Bởi vì, trên vai của những người kia là gánh nặng, cho nên cô lại có tư cách gì đi nói những người kia?
Thế giới là bình đẳng,
Ngươi đạt được thứ gì, liền chú định phải mất đi một thứ gì đó.

Cho nên, trân quý hết thảy trước mắt, mới là quan trọng nhất, không phải sao?
Hứa Khả Khả nhìn khuôn mặt mỉm cười của Nhiễm Bạch, thần sắc có chút hoảng hốt.

Vậy cô ấy thì sao? Năm lần bảy lượt đến giúp cô, có cái mục đích gì?
Nhiễm Bạch dường như biết ý nghĩ của Hứa Khả Khả, khóe môi mỉm cười:
"Cô có muốn biết thân thế của cô không?"
Hứa Khả Khả ý cười cứng đờ, thần sắc cũng có chút cứng đờ.


Cô không phải con ruột của bố mẹ, đây cũng là trong lúc vô tình cô phát hiện ra.

"Cô biết tôi là ai không?"
Nghe Hứa Khả Khả hỏi, Nhiễm Bạch ý tứ sâu xa phun ra mấy chữ:
"Xã hội thượng lưu, con gái riêng.

"
Nghe Nhiễm Bạch nói vậy, sắc mặt của Hứa Khả Khả trong nháy mắt trắng bệch, tay không tự chủ nắm chặt.

Cô không lo lắng việc Nhiễm Bạch sẽ lừa mình.

Dù sao, lừa cô thì có thể có tác dụng gì?
Chỉ là, cô không nghĩ tới! thân phận thật sự của mình lại có quan hệ với xã hội thương lưu xa không thể chạm tới kia.

Nhiễm Bạch nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Khả Khả, mặt không biểu tình.

Có một số việc, không cần biết thì không nên biết sẽ tốt hơn.

Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt nhìn Nhiễm Bạch, trong lòng càng là quyết định muốn phá bỏ đứa con trong bụng, há to miệng, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

Nhiễm Bạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đồng hồ chỉ ba giờ chiều.

Ừm, thời gian còn sớm, không nóng vội.

"Có chuyện gì sao, nói đi.

" Nhiễm Bạch cười, lạnh nhạt nói.


Hứa Khả Khả trầm mặc một hồi, ánh mắt có chút mê mang,
"Tôi muốn biết, tại sao cô phải giúp tôi.

"
Nhiễm Bạch nhai kẹo cao su, trong lòng cảm thán:
Trò chơi, sự xinh đẹp của thế gian và ăn là những thứ không thể phụ lòng.

"Thích thì làm thôi.

" Nhiễm Bạch trả lời đơn giản.

Hứa Khả Khả trầm mặc một hồi, khoé miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, mới vừa rồi là mình để tâm vào chuyện vụn vặt.

Giống những cái kia có tác dụng gì đâu? Kết quả chỉ là phiền não.

"Tô tiểu thư, tôi hi vọng một cuộc sống yên tĩnh.

"
Câu nói này, cũng uyển chuyển biểu đạt, mình không có ý trở lại xã hội thượng lưu.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK