Hai tỳ nữ vốn đang run rẩy sợ hãi, sau khi Cố Vận Dĩnh đi lại khinh thường đứng lên.
Trong đó một người khinh miệt nói:
"A, Ngũ công chúa còn không phải bị chúng ta đùa nghịch xoay như chong chóng sao."
Một tỳ nữ khác liếc nàng ta một cái:
"Được rồi, sớm đã không vừa mắt con bé hồ ly tinh mới tới kia, cho rằng mình có thân phận gì chứ, thế mà còn dám ở tại Phi Nguyệt các, lần này để công chúa dọn dẹp nàng ta thật tốt."
Hai tỳ nữ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về hướng ngược lại.
Nhiễm Bạch lười biếng tựa ở trên giường êm, thưởng thức các loại đồ ngọt mà Cố Vận Dịch mang tới.
Huyết Hồn một ở bên lo lắng:
"Điện hạ à, Người phải biết, nam nhân không phải lừa đảo thì cũng là đạo tặc, nào có vô sự hiến ân cần."
Nhiễm Bạch cười cười;
"Ngươi không phải nam nhân?"
Huyết Hồn: "..."
Điện hạ ác miệng đúng là ngàn năm như một.
"Ta, ta ở bên người lâu như vậy, ta là hạng người gì, Điện Hạ còn không biết sao?"
Nhiễm Bạch tiện tay cầm lấy một bánh ngọt bỏ vào trong miệng, đàng hoàng nói:
"Ta chưa từng biết."
Huyết Hồn: "..."
Huyết Hồn biểu thị mình đã không còn cách nào.
Lời lẽ thấm thía:
"Điện hạ à, đã nói với Người bao nhiêu lần rồi, thân phận của Người tôn quý, phải tự xưng là Bổn Điện."
Nhiễm Bạch nghe lời lẽ thấm thía của Huyết Hồn, nhếch miệng cười, mặt mày cong cong, là nụ cười thật tâm thật ý, không mang một chút giả dối nào.
Nhưng chỉ là một thoáng qua như gió thoảng mây bay.
Câu nói này, hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, bây giờ vẫn còn nói.
Huyết Hồn sững sờ nhìn Nhiễm Bạch, ngay cả lời định nói đều quên mất.
Cố Vận Dĩnh khí thế hùng hổ đi tới Phi Nguyệt các.
Bởi vì Nhiễm Bạch không thích có người trông coi Phi Nguyệt các, cho nên Phi Nguyệt các trừ Nhiễm Bạch thì bên ngoài không có một ai.
Cố Vận Dĩnh rất dễ dàng đã có thể đi vào.
Huyết Hồn cảm nhận được khí tức xa lạ đang tới gần, bình tĩnh lại, nhân loại ở vị diện cấp thấp thật quá đáng ghét, vào lúc này lại đến!
Nhiễm Bạch tự nhiên cũng cảm nhận được khí tức, cánh môi ẩn hạ ý cười, tùy ý nói:
"Đi, ta mang ngươi đi chơi."
Huyết Hồn nghe vậy, tràn đầy phấn khởi tiến vào ấn ký.
Nhiễm Bạch chậm rãi đi tới, nhìn Cố Vận Dĩnh ăn mặc loè loẹt, phản ứng đầu tiên:
Cay con mắt!
Cố Vận Dĩnh nhìn giá trị nhan sắc của Nhiễm Bạch, trong mắt lóe lên đố kị, nàng ta chưa bao giờ thấy qua người xinh đẹp đến vậy.
Hiện tại đã đẹp mắt như vậy, vậy sau này thì sao?
Lại còn ở tại Phi Nguyệt các, chẳng lẽ hoàng huynh cũng bị dung mạo của hồ ly tinh này mê hoặc?
Cố Vận Dĩnh cao ngạo hất cằm lên, phách lối mà nói:
"Bản cung khuyên ngươi lập tức rời khỏi Dịch Vương phủ, nếu không, cửu tộc khó đảm bảo!"
Nhiễm Bạch mỉm cười.
Có người muốn tru di cửu tộc của bản điện thì phải làm sao bây giờ?
Ha ha, đương nhiên là, diệt cửu tộc của nàng ta.
"Ngươi là ai?"
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, nhát gan mà hỏi.
Cố Vận Dĩnh: "..."
Nháy mắt tâm tình bùng cháy, thiên hạ thế mà lại có thể có người không biết nàng ta là ai?
"Bản cung chính là Ngũ công chúa của Thiên Lăng Quốc!"
Cố Vận Dĩnh kiêu căng, chờ khi Nhiễm Bạch nghe được thân phận của nàng ta sẽ lập tức sợ hãi, rồi dập đầu bồi tội, cầu nàng ta tha mạng.
Thế nhưng chờ nửa ngày, đợi đến lúc nàng ta tức hộc máu cũng không nghe thấy gì.
"Ngũ công chúa của Thiên Lăng Quốc là ai?"
Nhiễm Bạch mười phần "ngây thơ vô số tội" mà hỏi.
Dường như còn ngại nói không đúng, liền bổ sung:
"Ta làm nói Thiên Lăng Quốc chỉ có một cái Lục công chúa duy nhất được độc sủng Thánh ân thôi mà, Ngũ công chúa, là ai? Tại sao ta chưa từng nghe?"
Cố Vận Dĩnh tức giận đến sắc mặt sung huyết, cả gương mặt đều đỏ lên, khuôn mặt vốn dĩ được coi là diễm lệ, nháy mắt trở nên dữ tợn vặn vẹo, thoạt nhìn như là ác quỷ vừa thoát khỏi Địa Ngục.
Nàng ta hận nhất chính là có người đem nàng ta so sánh với tiện nhận Cố Vận Thiểu kia.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều phải sống ở dưới bóng của Cố Vận Thiểu, mỗi một người nhìn thấy nàng ta người đều nói:
"Đáng tiếc, không tốt bằng Lục công chúa."
Địa vị, nàng ta không sánh bằng Cố Vận Thiểu.
Cưng chiều, nàng ta cũng không sánh bằng Cố Vận Thiểu.
Ở trong mắt mỗi người, nàng ta vẫn luôn không sánh bằng Cố Vận Thiểu!.
Danh Sách Chương: