Lăng Vân nhìn thấy Nhiễm Bạch uống xong ly rượu trái cây cô ta vừa hạ thuốc kia xong, trong lòng thở dài một hơi.
Ác ý nghĩ, ly vừa rồi tao đã bỏ thêm một lượng lớn xuân dược, mày chờ xem.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười thuần lương, nhón chân lên gần sát bên tay Lăng Vân bên tai, ác ý nói:
"Chị gái thân yêu của tôi, ly rượu chị uống chính là ly có bỏ xuân dược đấy~ "
Nhiễm Bạch cố ý nhấn mạnh chữ cuối cùng.
Lăng Vân nháy mắt cứng đờ, mở to hai mắt nhìn.
"Mày...!làm sao có thể!"
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Lăng Vân, chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Gieo gió gặt bão."
Trong lòng Lăng Vân nháy mắt loạn đến rối tinh rối mù.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ta cảm giác bụng dưới có một luồng nhiệt truyền đến, khiến cho cô ta nhịn không được rên rỉ ra tiếng, Lăng Vân che miệng mình, nhìn bốn phía xác nhận không ai chú ý tới nơi này mới hốt hoảng chạy ra khỏi tiệc rượu.
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vân rời khỏi tiệc rượu, nhếch miệng cười chế giễu."
"Chậc chậc, ranh con."
Phong Lạc: ".
.
."
Ký chủ nhà nó bắt đầu nói bậy rồi, làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.
Lăng Vân một đường lung la lung lay đi ra ngoài, thế nhưng cô ta lại khủng hoảng phát hiện, cô ta không thể khống chế được thân thể của mình, chân cô ta không tự chủ đi về phía căn phòng mà cô ta định chuẩn bị cho Nhiễm Bạch.
Dược tính của xuân dược càng ngày càng mạnh, ý thức của Lăng Vân cũng dần dần mất đi.
Cô ta ngã xuống giường, bụng dưới từng đợt sóng nhiệt truyền đến.
Một người đàn ông trung niên xấu xí, đầu trọc, bụng phệ nhìn Lăng Vân mê người mê người ở trên giường, nuốt ngụm nước miếng.
Bàn tay to béo đầy dầu mỡ du tẩu trên đùi của Lăng Vân.
Lăng Vân cảm nhận thấy thân thể được vuốt ve, từng đợt rên rỉ từ trong miệng truyền ra.
"A! hừ...!ư...ưm!"
Lý trí triệt để sụp đổ, quần áo cởi hết, Lăng Vân không tự chủ nghênh hợp với hắn.
Xuân sắc không ngừng.
Nhiễm Bạch chẳng biết đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, mắt lạnh nhìn vào trong phòng, nhếch miệng lên cười.
Tất cả những thứ mà Lăng Vân chuẩn bị để hãm hại Nhiễm Bạch đều đem trả lại trên người cô ta.
Một người đàn ông hốt hoảng chạy vào yến tiệc, hô to:
"Không hay rồi, Lăng tiểu thư xảy ra chuyện!"
Người đàn ông này là Lăng Vân trước đó chuẩn bị, một khi Nhiễm Bạch trúng kế, hắn sẽ lập tức báo cho người của toàn bộ yến tiệc.
Đến lúc đó, Nhiễm Bạch có muốn chạy cũng chạy không được.
Lăng Vũ nghe thấy, trong mắt lóe lên kinh hoảng, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Nhiễm Bạch.
"Anh."
Nhiễm Bạch chạy chậm đến bên người Lăng Vũ, nhu thuận nói một tiếng.
Lăng Vũ nhìn thấy Nhiễm Bạch thì thở dài một hơi.
Sau đó lập tức nghĩ tới, nếu không phải Nhiễm Bạch, người gặp chuyện kia chẳng phải là Lăng Vân?
Đám người đi theo người đàn ông đi đến một căn phòng.
Mà trong phòng đứt quãng âm thanh hoan ái truyền ra.
Chúng người đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn làm sao có thể không biết đây là thanh âm gì.
Tần Tam thiếu nhíu nhíu mày, trực tiếp đá văng cánh cửa, tại yến tiệc của hắn làm ra loại chuyện này, đúng là không muốn sống.
Đập vào mắt là hai cỗ thân thể trần trụi đang quấn quýt lấy nhau.
Trên mặt đất quần áo tán loạn bị xé nát.
Nhìn kỹ thì cô gái trong đó không phải Lăng gia đại tiểu thư được nuông chiều tận trời đó sao?
Toàn thân cao thấp đều là vết tích ám muội, vết hôn đỏ, cùng với vết cắn tím xanh.
Trong mắt mọi người đều hiện lên sự ghét bỏ.
Chậc chậc.
Đây là có bao nhiêu đói khát mới có thể tại tiệc rượu cũng có thể làm.
Lăng Vân nhìn thấy đám người, ý thức bỗng nhiên thanh tỉnh, trực tiếp đẩy người đàn ông đang cưỡi trên người mình ra.
Mọi người thấy cảnh đẹp trước mắt cũng không e dè, có người tự động đưa tới tới cho bọn hắn nhìn, sao lại không nhìn.
Lăng Vân giật mình nhận ra trên người không có quần áo, hét lên một tiếng: "A!"
Thế nhưng là bốn phía căn bản không có chăn mền.
(Hì hì, bị Nhiễm Bạch lấy đi.
)
Lăng Vân vòng hai tay bảo vệ trước ngực, trong đầu rối bời.
Chuyện gì xảy ra, không phải cô ta muốn hãm hại Nhiễm Bạch sao? Taj sao lại thành chính cô
Sắc mặt Lăng Vũ hết sức khó coi nhìn một màn trước mặt, bình thường nuông chiều cũng liền thôi, lần này.
.
..
Danh Sách Chương: