Đàm Mặc bỏ ảnh chụp của Kiều Lam vào bên trong album ảnh của gia đình mình, cất giữ cẩn thận và bí mật.
Cho dù dì Trần không nói, Kiều Lam cũng có thể hiểu được đấy là Đàm Mặc cẩn thận nâng niu.
Đến khi Đàm Mặc bước vào, Kiều Lam và dì Trần đã cất cuốn album đi, bắt đầu nghiên cứu cách làm vòng tay.
Có dì Trần giúp, Kiều Lam học rất nhanh, học xong rồi thì bắt đầu thích làm những thứ này để ngắm. Khi đó cô mới cảm thấy lúc ấy mua nhiều dây màu như vậy là một chuyện vô cùng đúng đắn.
Chẳng những học được cách làm, Kiều Lam còn có thể làm được nhiều kiểu mới với các màu sắc và cách kết hợp khác nhau, làm được bảy tám cái.
Đầu tiên Kiều Lam đổi cho Đàm Mặc một chiếc vòng khác, sau đó chọn một chiếc có màu sắc tương đối nhạt đeo lên cổ tay mình.
Đàm Mặc thấy màu của chiếc vòng trên cổ tay Kiều Lam không giống với mình nhưng kiểu dáng thì lại tương tự. Ở nơi mà Kiều Lam không nhìn thấy, khóe môi Đàm Mặc khẽ nhếch lên.
Với sự giúp đỡ của Đàm Mặc, bài tập về nhà của Kiều Lam đã hoàn thành trước khi đi học lại ba ngày.
Còn thừa ba ngày, đúng lúc là Tết Nguyên Tiêu và Lễ Tình Nhân trước sau hợp lại với nhau. Tết Nguyên Tiêu vừa xong là đến Lễ Tình Nhân.
Dư âm của năm mới vẫn cực kỳ náo nhiệt, đêm Nguyên Tiêu dường như cũng có rất nhiều niềm vui bất ngờ, vợ chồng bác Trần trông tràn đầy phấn khởi.
Kiều Lam ngồi trên ghế salon, cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang xem gì.
Còn Đàm Mặc thì đang ngẩn ngơ vì ngày mai là Lễ Tình Nhân.
Nếu ngày mai rủ Kiều Lam ra ngoài thì có thích hợp hay không? Liệu Kiều Lam có cảm thấy điều gì?
Đàm Mặc sâu sắc cảm giác được rằng dạo gần đây anh càng ngày càng trở nên càn rỡ và không biết khống chế. Bởi vì Kiều Lam tốt tính, bởi vì cô luôn luôn tha thứ cho anh, vậy nên anh càng lúc càng to gan, trắng trợn.
Đàm Mặc nhớ đến một câu chuyện ngắn trên mạng. Đứa bé bị mẹ dạy bảo sau khi mắc lỗi, người mẹ hỏi đứa bé biết sai chưa, đứa bé trả lời biết. Người mẹ tiếp tục hỏi lần sau còn dám hay không, đứa bé lại nói ‘còn dám’.
Bây giờ Đàm Mặc đang ở trong tình cảnh như vậy.
Biết hành động của mình là không thỏa đáng nhưng lần sau vẫn dám làm, thậm chí còn muốn điên cuồng hơn một chút.
Thậm chí anh còn muốn thử xem ranh giới cuối cùng của Kiều Lam là ở đâu, anh làm đến nước nào thì cô mới có thể thực sự bước lên đẩy anh ra.
Mặc dù biết kết cục này không phải thứ mà mình có thể kham nổi, nhưng Đàm Mặc cứ không nhịn được muốn thử xem.
Sau một lúc nghịch điện thoại, Kiều Lam để điện thoại lên bàn rồi đứng dậy đi vệ sinh. Chưa đầy mười giây sau khi cô rời đi, màn hình điện thoại sáng lên.
Đàm Mặc thề rằng mình không cố ý xem, anh chỉ mới vừa nhìn sang thì lập tức bị ba chữ “vé xem phim” trong tin nhắn thu hút sự chú ý.
Lúc này Đàm Mặc mới thấy rõ, đây là tin nhắn xác nhận thành công và lấy mã vé sau khi đặt trước vé trên mạng.
Vậy nên vừa rồi Kiều Lam đang đặt trước vé xem phim?
Có hai tin nhắn được gửi đến cho thấy Kiều Lam mua hai vé, hơn nữa ngày trên vé chính là ngày mai.
Ngày mai là Lễ Tình Nhân.
Kiều Lam đặt hai vé, hai vé xem phim cho Lễ Tình Nhân.
Vậy ngày mai cô muốn đi xem phim cùng với ai?
Sau khi từ phòng vệ sinh trở về, Kiều Lam cầm điện thoại lên xác nhận tin nhắn. Cô không đề cập đến chuyện xem phim với Đàm Mặc.
Kiều Lam không nói với Đàm Mặc nên không phải đi với anh. Ánh mắt Đàm Mặc run lên, anh rũ mắt.
Thật ra người có khả năng nhất là Bạch Ngọc.
Con gái cùng đi xem phim với nhau là rất bình thường.
Đàm Mặc cảm thấy mình quả thật không có thuốc chữa, bây giờ ngay cả giấm của một cô gái cũng muốn ăn.
Khi Lễ Tình Nhân thật sự đến vào ngày hôm sau, bất kể là mở phần mềm gì lên, dường như tất cả mọi người đều đang trải qua Lễ Tình Nhân, Đàm Mặc bỗng thấy hơi bực bội.
Giữa trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, dì Trần bước vào phòng Kiều Lam. Đàm Mặc và bác Trần ở phòng khách nói chuyện, nghe dì Trần nói với Kiều Lam: “Lam Lam, hôm nay cháu đẹp thế, định đi ra ngoài sao?”
Kiều Lam trang điểm nhạt và ăn diện một chút thì càng trở nên xinh đẹp động lòng người, cô cười cười, nói: “Vâng, cháu định đi ra ngoài.”
Đàm Mặc đột ngột siết chặt tay.
Kiều Lam thật sự đi ra ngoài với Bạch Ngọc sao? Ra ngoài với Bạch Ngọc thì cần gì phải đặc biệt trang điểm và ăn mặc chứ?
Đi ra ngoài với anh nhiều lần, Kiều Lam luôn để mặt mộc.
Bác Trần liếc mắt liền nhìn thấy Đàm Mặc đang lơ đễnh. Ông nhìn về phía căn phòng rồi lại nhìn vẻ mặt Đàm Mặc một chút, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, để lại một mình Đàm Mặc áp suất thấp ngồi trong phòng khách.
Đàm Mặc càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng. Thật trùng hợp, điện thoại di động của Kiều Lam lại được đặt trên bàn trà trong phòng khách, và cũng thật trùng hợp, nó lại được đặt ở nơi mà Đàm Mặc có thể nhìn thấy ngay.
Màn hình điện thoại sáng lên, Wechat của Hách Anh cứ nghênh ngang đâm thẳng vào tầm mắt của Đàm Mặc một cách rõ ràng như thế.
Hách Anh gửi Wechat cho Kiều Lam, chúc Kiều Lam Lễ Tình Nhân vui vẻ.
Thật ra đây là một tin nhắn rất bình thường, cũng giống như chúc mừng năm mới, Lễ Nguyên Tiêu vui vẻ mà thôi. Nhưng không biết vì sao, với ba chữ Lễ Tình Nhân, một tin nhắn không thể nào bình thường hơn lập tức có thêm chút sắc thái mập mờ khó tả.
Khiến cả người Đàm Mặc đều không thoải mái.
Đàm Mặc biết mình không nên suy nghĩ nhiều, Kiều Lam không thể nào đi xem phim với Hách Anh được. Nhưng nhớ đến hai tấm vé xem phim kia, Kiều Lam cố ý trang điểm rồi cả tin nhắn Wechat trùng hợp này, chứng đa nghi gây ra bởi bệnh Asperger của Đàm Mặc lại bắt đầu ám ảnh.
Mặc dù Kiều Lam không thích Hách Anh nhưng Hách Anh lại thích Kiều Lam hai năm rồi, bây giờ vẫn còn thích.
Cho dù không phải Hách Anh thì đó có phải là một người khác hay không?
Lúc Kiều Lam đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Đàm Mặc đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt chẳng tốt cho mấy.
Kiều Lam đi qua ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc: “Sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt lại tệ thế?”
Đàm Mặc quay đầu, khoảng cách giữa hai khuôn mặt lập tức chỉ còn hai mươi centimet. Bởi vì trang điểm nên ngũ quan của cô gái càng thêm tinh xảo, khiến nhịp tim của Đàm Mặc hơi chậm lại. Anh nhìn đôi mắt thấm đẫm ý cười khiến anh yêu đến tận tâm can kia, sau đó nghe được Kiều Lam nói: “Mình đã mua vé xem phim lúc năm giờ rưỡi chiều hôm nay, chúng ta cùng đi xem đi.”
Đàm Mặc sững sờ. Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt: “Không muốn đi hả? Nhưng cậu không đi thì không ai đi với mình hết.”
Giọng nói của cô gái êm ái, xen lẫn giọng điệu nũng nịu khó tả. Đối mặt với một Kiều Lam thế này, không nói một yêu cầu vô cùng đơn giản, Đàm Mặc cảm thấy ngay cả mạng cũng có thể cho cô.
Huống hồ đây vốn là chuyện mà anh cầu cũng không được.
Vậy nên cô đặc biệt ăn diện, đặc biệt mua vé là vì muốn ra ngoài với anh sao?
Nhưng hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Cô có biết không?
Đi xem một bộ phim tình cảm vào một ngày như thế này, lòng anh vốn tràn đầy dục niệm, cô có biết điều đó sẽ làm cho anh càng khó yên ổn hơn không?
Đàm Mặc không muốn nghĩ nhiều nhưng lại không nhịn được mà làm như vậy.
Anh đã thích cô gái này quá lâu, thích đến nỗi ước gì có thể khảm cô vào trong xương tủy. Có trời mới biết một hành động hơi mập mờ của Kiều Lam thôi cũng sẽ khiến niềm tin vốn không đủ kiên định của anh sụp đổ thành thứ gì nữa.
Nhưng hình như Kiều Lam lại không biết.
Cô ra ngoài với anh, cùng nhau bước vào rạp chiếu phim như những đôi tình nhân khác.
Phim mà Kiều Lam mua vé xem là một bộ phim tình cảm được chiếu riêng vào Lễ Tình Nhân.
Rạp chiếu phim rất đông người, bên trong rạp không còn một chỗ trống, hầu như đều là các cặp đôi, gương mặt ai cũng tràn ngập tình yêu hạnh phúc.
Vào Lễ Tình Nhân, ngồi cùng với người mình yêu xem một bộ phim tình cảm.
Đây là một bộ phim tình yêu học đường về một mối tình lãng mạn ấp áp tràn ngập hơi thở thanh xuân, sự thơ ngây và thầm mến.
Thật ra Đàm Mặc không thích mấy loại phim này, anh hứng thú với những dòng phim kíƈɦ ŧɦíƈɦ và đốt não hơn, nhưng hôm nay xem bộ phim này, anh lại thấy mình nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Anh nhìn nhân vật nữ chính trong phim – một cô gái không gọi là xinh đẹp hay ưu tú – vì yêu một chàng trai chói mắt mà không ngừng nỗ lực, quá trình yêu thầm vừa xót xa lại vừa khiến người ta xúc động.
Nhưng phim có cái kết đẹp, bởi vì thật ra nhân vật nam chính chói mắt đã thích cô gái nhỏ âm thầm theo sau mình từ lâu. Cảnh cuối phim dừng lại ở hình ảnh cô gái tựa đầu lên vai chàng trai, chàng trai cúi đầu khẽ hôn lên môi cô gái, nắng chiều chiếu rọi bóng hình hai người, đẹp đẽ và ấm áp.
Đàm Mặc trông thấy một cặp đôi ngồi ở hàng ghế trước không kìm lòng được cũng đang hôn.
Sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, màn trời đã tối đen nhưng phố xá vẫn đông đúc.
Có một cô bé bán hoa chạy đến trước mặt Kiều Lam và Đàm Mặc, ngọt ngào khen anh chị thật xinh đẹp, hỏi bọn họ có muốn mua hoa hay không.
Kiều Lam cười phì một tiếng, bây giờ bọn trẻ nói chuyện thật là ngọt, trước khi mua hoa còn phải khen bạn xinh đẹp.
Kiều Lam hào phóng mua một đóa, xoay người cười dịu dàng đưa hoa hồng cho Đàm Mặc, nói: “Mặc Mặc, Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Đàm Mặc nhận lấy hoa, anh gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Lam.
Từ lúc bước ra khỏi rạp chiếu phim đến khi Kiều Lam đặt hoa vào trong tay anh, Đàm Mặc sợ rằng, chỉ cần ý chí kém một chút thôi, anh sẽ ôm chặt cô gái trước mặt vào lòng, sau đó cắn mạnh lên môi cô.
Đàm Mặc nắm nhành hoa yếu ớt, khó khăn khống chế bản thân, cũng nói với Kiều Lam một câu Lễ Tình Nhân vui vẻ.
“Vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn gì đó trước đã, sau đó đi dạo một vòng nhé.” Kiều Lam nói. “Ngày kia là vào học rồi, nửa năm nữa sẽ không có cơ hội ra ngoài chơi nữa đâu.”
“Được.” Đàm Mặc đáp lời, anh phải hạ thấp giọng nói mới miễn cưỡng kìm nén được sự run rẩy bên trong đó.
Hai người vừa đi vừa ăn kem ly trong một buổi tối tràn ngập tình yêu, tuy rằng rất lạnh nhưng trái tim lại nóng bỏng. Có người kia say mê chụp ảnh, lang thang khắp các con đường ngõ hẻm để ghi lại từng khoảnh khắc đẹp, Kiều Lam và Đàm Mặc cứ thế xông vào ống kính của anh ta.
Một đôi tình nhân trẻ cực kỳ xinh đẹp. Chàng trai nhìn chăm chú vào mắt cô gái, hệt như muốn chứa đựng cả thế giới.
“Tách” một tiếng, anh ta ghi lại khoảnh khắc này, chân thành chúc phúc hai người có thể bên nhau dài lâu. Kiều Lam nói lời cảm ơn với anh ta, nhìn thời gian thì đã đến mười giờ tối.
Người trên phố dần thưa thớt, tuyết cũng bắt đầu rơi, không còn sớm nữa, cũng nên về nhà. Đàm Mặc định gọi điện thoại bảo bác Trần đến đón, KIều Lam lại kéo Đàm Mặc lên một chiếc xe bus tình cờ đi ngang qua.
Đây là chuyến cuối cùng vào ban đêm, trời đã khuya và gần như trên xe không có người nào.
“Mặc Mặc, có phải cậu chưa từng đi xe bus bao giờ đúng không? Đi cái này về đi.” Kiều Lam kéo Đàm Mặc đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ. “Xe đi theo đường này có thể về thẳng đến cửa nhà.”
Đúng là Đàm Mặc chưa từng đi xe bus.
Xe bus kém ô tô nhà Đàm Mặc rất nhiều, cực kỳ ồn ào và xóc nảy, cùng một không gian và cảm nhận nhưng lại khiến Đàm Mặc cảm nhận được một sự lãng mạn khác.
Mỗi khi xe dừng lại ở trạm, thỉnh thoảng sẽ có người lên xe nhưng không có ai quấy rầy vị trí cuối cùng trên xe cả. Hoa tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, Kiều Lam gối lên vai Đàm Mặc, dần ngủ thiếp đi.
Cô thật sự rất mệt, má áp lên vai Đàm Mặc, nhu thuận không tưởng nổi.
Đàm Mặc không dám nhúc nhích. Giây phút này anh chỉ muốn chiếc xe không bao giờ dừng lại, cứ như vậy cả một đời.
Sắp đến trạm trước trạm cần xuống, xe nhắc nhở khách trạm tiếp theo chuẩn bị xuống xe. Đàm Mặc cẩn thận nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn đang ngủ yên, anh muốn đánh thức cô nhưng trong giây phút này lại dừng lại. Đàm Mặc cúi đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô gái, khi xe đến trạm trước trạm cần xuống, anh chậm rãi cúi đầu xuống, thấp thỏm nhưng lại thành kính cẩn thận, hôn lên môi Kiều Lam.
Trong chớp mắt ấy, cô gái vốn đã ngủ say chẳng biết đã tỉnh dậy tự lúc nào. Cô vòng tay ôm lấy chàng thiếu niên, mỉm cười, kéo anh xuống rồi khẽ cắn vào đôi môi lạnh buốt của anh.