Nhìn thấy Kiều Lam đang im lặng ở một bên, bà ta đột nhiên sôi máu.Nghĩ kĩ lại, bà ta và mẹ chồng ầm ĩ đến mức này cũng bởi vì Kiều Lam ăn nhiều hơn một miếng cơm.
Nếu không phải do thành tích học tập của Kiều Lam kém, bà ta cũng sẽ không bị mẹ chồng khinh thường như vậy, cũng không mất mặt đến thế trước thím Hai.Đều học cùng một trường, chung một khối, Kiều Lộ nhà người ta có thể thi đạt hạng mười trong lớp, thành tích của Kiều Lam thì lại đếm ngược từ dưới lên.
Trước đó bà nội Kiều và cha Kiều muốn cho Kiều Lam nghỉ học để về phụ giúp tiệm cơm, bà ta còn ngăn cản.Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hối hận làm sao..Làu bàu mắng chửi một lúc lâu, mẹ Kiều chạy vào phòng Kiều Lam.
Kiều Lam đang nằm sấp trên bàn đọc sách.“Bây giờ mới lo học hành hả, trước đó mày như thế nào, bây giờ giả vờ giả vịt cho ai xem? Mày mà chịu khó học hành sớm hơn thì tao cũng không tin là mày không bằng Kiều Lộ…”Còn chưa nói xong, bà nội Kiều đã đủng đà đủng đỉnh đi vào: “Con gái thì cần gì học hành, cũng có làm được gì đâu.
Kiều Lộ nhà người ta học hành giỏi giang, ấy là do người ta có một người mẹ biết dạy dỗ…”Mẹ Kiều choáng váng đầu óc, suýt chút nữa là ngất đi.Bà nội Kiều chưa bao giờ nói thẳng ra như vậy.Bà ta vẫn luôn coi thường mẹ Kiều, ngoại trừ việc trước đó mẹ Kiều không sinh được con trai ra, thì còn có một nguyên nhân khác.Mẹ Kiều là công nhân từ quê lên, nhà vừa nghèo lại không có học thức, quen được cha Kiều cũng y như vậy, hai người hợp nhau nên kết hôn, nhưng bà nội Kiều vẫn khinh thường mẹ Kiều.Thím Kiều không giống như thế.Chú Hai không chịu thua kém ai, là người duy nhất của nhà họ Kiều học lên đại học, mà cha mẹ của thím Kiều là người thành phố, điều kiện gia đình rất tốt.
Công việc của thím Kiều cũng nở mày nở mặt hơn mẹ Kiều nhiều lắm, bà là giáo viên.Theo lời của bà nội Kiều thì là, người ta là cán bộ nhà nước.Bà nội Kiều đã chọc đúng nỗi đau của con dâu, càng nói càng đắc ý.
Nói rằng mẹ Kiều vốn không bằng thím Kiều, đầu óc không thông minh bằng, trình độ văn hóa cũng không so sánh được, càng không nói đến chuyện sinh con.
Vậy nên dù Kiều Lam có học đến vỡ đầu ra thì cũng không vượt qua được Kiều Lộ nhà người ta đâu, cô đừng có mắng con gái cô, trời sinh đã khác nhau rồi.Đêm đó, bà nội Kiều và mẹ Kiều ầm ĩ xong thì lại đến phiên cha Kiều cãi nhau với mẹ Kiều.
Bà nội Kiều hoàn toàn giành được thắng lợi, thành công ly gián quan hệ của con trai và con dâu, vui vẻ đi ngủ.Nên không để ý đến đứa cháu ngoan Kiều Nguyên thường ngày vốn hoạt bát, hôm nay lại hơi trầm lặng.Dù đã nhét giấy vào lỗ tai nhưng cũng không ngăn được tiếng cãi nhau bên ngoài, Kiều Lam cứ thế ngủ thiếp đi trong tiếng cãi vã.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô không muốn ở nhà thêm một giây một phút nào nữa, nhanh chóng đi đến trường học.Kiều Lam cầm sách đi ra khỏi lớp để học bài như thường lệ, nhưng cô tìm một chỗ khác để học, không đụng mặt đám Trần Diệu Dương nữa.Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu kiểm tra.
Kiều Lam đã học thuộc lòng lý thuyết môn Chính Trị, Lịch Sử.
Còn về môn Địa Lý, Địa Lý lớp 10 không cần phải học thuộc lòng quá nhiều, chủ yếu là lập luận.
Trước đây tổng điểm xã hội của cô rất tốt, hoàn toàn không cần phải lo lắng về ba môn này.Môn cô lo lắng nhất chủ yếu vẫn là Vật Lý, Hóa Học còn có thể học thuộc, nhưng Vật Lý thì không, Gần đây ngày nào cô cũng dành 50-60% thời gian của mình cho Vật Lý.
Hiện tại cô có thể làm được hầu hết các dạng bài, nhưng bài nâng cao hơn một chút thì vẫn không làm được.Kiều Lam nhớ rõ rằng Trần Diệu Dương giỏi nhất mấy môn khoa học tự nhiên này, Toán Lý Hóa gần như có thể đạt điểm tối đa, vậy nên cô càng phải gắng sức hơn nữa.Hết tiết tự học, Kiều Lam cầm bình đi rót nước.Môi cô rất khô, nhưng lại không có tiền mua son dưỡng, nên cách tốt nhất là liên tục uống nước, dù sao uống nhiều nước cũng không có hại gì.
Rót nước xong đi ra khỏi phòng, Kiều Lam liền nhìn thấy bóng dáng chiếc xe lăn ở xa xa.Cô lập tức tăng tốc, chạy vài bước đuổi kịp Đàm Mặc.“Buổi sáng tốt lành.” Kiều Lam mỉm cười chào anh.Tay đang đẩy xe lăn của Đàm Mặc khựng lại, anh quay đầu nhìn cô một chút, con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm Kiều Lam.Ngay khi Kiều Lam nghĩ rằng Đàm Mặc vẫn sẽ im lặng như thường ngày, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng của anh.“Buổi sáng tốt lành.”Kiều Lam hoảng hốt đến mức suýt chút nữa là làm rớt bình nước trong tay.Cô đứng im tại chỗ sửng sốt một lúc, rồi sau đó mới đuổi theo, đi bên cạnh Đàm Mặc.Đây là một khởi đầu tốt.Kiều Lam bước nhanh đến bên cạnh Đàm Mặc, bước chân nhẹ nhàng: “Đàm Mặc, cậu ăn sáng chưa?”Đàm Mặc vừa mới đáp lại Kiều Lam, nhưng sau khi nghe câu hỏi vừa rồi của cô, anh lại không muốn trả lời nữa.Bây giờ đã là tám giờ sáng, tất nhiên là anh đã ăn rồi.
Đàm Mặc cảm thấy câu hỏi này rất thừa thãi..