Kiều Lam im lặng đi ra khỏi phòng học, trùng hợp gặp được Đàm Mặc mới đến.Mặc dù lần trước Đàm Mặc phớt lờ cô, nhưng Kiều Lam vẫn chào anh.Chào hỏi xong thì không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi lại xoay người đi vào lớp.Đàm Mặc sâu kín nhìn theo bóng lưng của Kiều Lam một lúc lâu.Đây là lần thứ năm cô gái này chào anh rồi.Không phải cô đặc biệt tìm đến anh, mà chỉ là tình cờ gặp rồi tự nhiên nói một câu chào buổi sáng hoặc buổi trưa tốt lành, vậy nhưng Đàm Mặc chưa bao giờ đáp lại cả.Anh đã phớt lờ cô nhiều lần như vậy, tại sao cô vẫn cứ nói lời chào buổi sáng với anh?Cô không nhận ra rằng anh đang muốn cô cách xa mình một chút, rằng anh không có khả năng đáp lại cô đấy sao.Từ khi Đàm Mặc quyết định thu mình lại, quyết định không còn tin tưởng vào ý tốt của bất kỳ người nào nữa, thì đã không còn ai lặp đi lặp lại với anh những lời như thế này rồi.Mẹ anh nói, như vậy thì anh sẽ từ chối rất nhiều người thật sự có ý tốt với mình, nhưng Đàm Mặc lại không hề hối hận chút nào cả.Bởi vì sau khi làm như vậy, những người đã từng lấy anh ra làm trò đùa kia rốt cuộc cũng không còn trêu cợt anh được nữa.Ngoại trừ mẹ ra, trên thế giới này không có ai lại đột nhiên muốn đối xử tốt với anh cả.Trải qua mười lăm năm, Đàm Mặc đã sớm nhìn thấu tất cả.
Tình người ấm lạnh, những gì anh có đều là nhờ tự bản thân cố gắng, chứ không phải do người khác mang lại.Như sự chủ động của cô gái này bây giờ, có lẽ lần sau, sẽ chẳng còn gì nữa cả.Đàm Mặc rũ mắt, lại trầm mặc đẩy xe lăn về chỗ ngồi của mình.Thế nhưng có lẽ là định mệnh, cô gái này, dường như lại khác.Một buổi chiều nào đó vào hai ngày sau, trong sân trường, Đàm Mặc đang đẩy xe lăn như mọi ngày, bỗng dưng lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.Kiều Lam đứng cách Đàm Mặc hai mét, chào anh: “Chào buổi chiều.”Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lặng lẽ, vẫn im lặng như mọi khi.Ngược lại, Kiều Lam lại dần quen với thái độ của Đàm Mặc.
Có lẽ là do dạo này không một ai trong lớp chịu nói chuyện với cô, ở nhà cũng thế, nên Kiều Lam hơi nhiều lời.Cô bước lại gần Đàm Mặc một chút: “Mình đẩy giúp cậu nhé.”Đàm Mặc giữ chặt lấy xe lăn, cả người như gặp phải địch: “Đi ra!”Anh không quan tâm đến cùng cô gái này tên là gì, nhưng không thể nào làm lơ chuyện cô cứ tiếp cận mình hết lần này đến lần khác.Đối với Đàm Mặc, tất cả sự quan tâm chủ động đều tiềm ẩn một âm mưu hãm hại phía sau.Kiều Lam thấy Đàm Mặc bỗng trở nên căng thẳng, sau đó mới hậu tri hậu giác [1] nghĩ về lần mình chủ động đẩy xe lăn cho Đàm Mặc lúc trước.
Cô hơi hối hận.[1] “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.Rất rõ ràng, Đàm Mặc vô cùng kháng cự việc người khác đến gần mình.Kiều Lam lại lùi về sau.Cô không phải là một người ít nói, nhưng đối mặt với Đàm Mặc lại không biết nên nói cái gì.
Cô sợ mình lỡ lời nên quay đầu nhìn anh một chút.Tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt, sống mũi cao thẳng trông rất đẹp, bờ môi căng ra thành một đường cong hờ hững, hơi khô.Môi khô… Kiều Lam nhìn bình nước trong tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu có muốn uống nước không, mình có thể rót cho cậu một bình.”Vừa dứt lời, con ngươi của Đàm Mặc bỗng nhiên co lại, hệt như nghe thấy lời nào đó vô cùng tàn nhẫn và đáng sợ vậy.
Ngón tay anh bấy chặt lấy xe lăn.
Trong nháy mắt, xe lăn đã cách Kiều Lam một khoảng.Giọng Đàm Mặc lạnh như trời đông giá rét.“Không cần.”“Cách xa tôi một chút.”Kiều Lam sững sờ nhìn theo bóng lưng của Đàm Mặc.
Dù anh chỉ nói có hai câu, nhưng Kiều Lam vẫn thấy rõ là anh đang tức giận.Cô làm Đàm Mặc tức giận.Thế nhưng dù đã nghĩ rất kỹ, cô cũng không tài nào biết được mình đã xúc phạm đến Đàm Mặc ở chỗ nào.Cô đã nói ba câu.
Kiều Lam phân tích đi phân tích lại từng câu mình đã nói trong đầu, nhưng vẫn không hiểu được.Rốt cuộc cô đã nói sai điều gì..