Thế nhưng Đàm Mặc lại không muốn làm như vậy.
Đối với Đàm Mặc mà nói, từ những thứ to lớn như thế giới xung quanh hay nhỏ hơn là trường, lớp, tất cả đều có nguyên tắc riêng của mình. Ngay cả những việc nhỏ nhặt như đổi chỗ ngồi này cũng có quy tắc và phương pháp riêng của nó. Lần trước Kiều Lam hỏi Đàm Mặc, biết làm bài tại sao lại không đi thi. Đàm Mặc cảm thấy mình có đi thi hay không thì cũng chẳng sao cả. Nhưng bây giờ, Đàm Mặc đã tìm được điểm đáng quan tâm trong đó.
Mà Kiều Lam đổi sang chỗ khác cũng chẳng vui vẻ gì.
Trần Diệu Dương ngồi ngay bên trái cô. Khoảng cách giữa cô và Đàm Mặc lại bị kéo xa.
Tuần trước vì ngồi rất gần nhau, Kiều Lam rõ ràng cảm giác được Đàm Mặc đã có thể nói chuyện nhiều hơn trước. Kết quả một tuần sau lại đổi chỗ ngồi, cô không thể xoay người lại nói chuyện với anh nữa.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới. Nữ sinh ngồi phía trước Đàm Mặc kéo bàn ghế của mình ra rất xa, cố ý tạo khoảng cách với Đàm Mặc.
Kiều Lam nhìn chằm chằm nữ sinh kia một lúc lâu, cuối cùng mới dời tầm mắt.
Một số hành động của Đàm Mặc thường rất khó hiểu, đôi khi khiến Kiều Lam hiểu lầm anh. Nhưng sau một khoảng thời gian, Kiều Lam đã có thể hiểu được đại khái ý của Đàm Mặc.
Ví dụ như lần trước, bởi vì một câu “Cậu uống nước không?” mà Đàm Mặc không thèm để ý đến cô. Hoặc như một lần khác nữa, rõ ràng lúc ở nhà hàng Đàm Mặc vẫn nói chuyện cùng cô, nhưng một khi tới trường lại giả vờ như không quen biết.
Suy nghĩ của Đàm Mặc khác với người bình thường, vậy nên đôi khi để hiểu được anh thì có vẻ hơi khó khăn, nhưng có một điều đơn giản là bất kể Đàm Mặc nghĩ gì, anh tuyệt đối không hề có ác ý. Nói cách khác, khi anh làm một việc, việc đó tuyệt đối sẽ không làm hại đến cô, thậm chí tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam lại thấy hơi tức giận và khổ sở. Mọi người đều cảm thấy Đàm Mặc đáng sợ, nhưng thật ra nội tâm của anh còn đơn thuần hơn bất kì người nào.
Theo cách nghĩ đó, rốt cuộc Kiều Lam cũng hiểu được đại khái rằng tại sao Đàm Mặc lại không muốn nói chuyện với cô trong lớp. Hay nói cách khác, tại sao anh không muốn nói chuyện với cô trước mặt những học sinh khác.
Anh sợ rằng những người đó sẽ tẩy chay hoặc gây chuyện với cô vì đã thân thiết với anh.
Kiều Lam cảm thấy mắt mình cay cay.
Thật sự cô không phải là một người đa sầu đa cảm. Số lần cô khóc ở đời trước có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sống như cỏ dại suốt hai mươi năm, bây giờ khi nhìn thấy thiếu niên này, nơi mềm yếu nhất của trái tim lại bị chạm vào hết lần này đến lần khác.
Trên đời này ấy thế mà vẫn còn một người như vậy, thiện lương đến nỗi làm cô thấy đau lòng.
Bùi Ninh đang trao đổi bài tập với Kiều Lam, nói chuyện một hồi thì nhận ra Kiều Lam không trả lời cậu. Bùi Ninh nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện Kiều Lam đang ngẩn người.
“Nè, đang nghĩ gì thế.” Bùi Ninh bắt lấy cánh tay Kiều Lam: “Câu này mình cũng không rõ, đợi mình xem kỹ lại…”
Kiều Lam nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của Đàm Mặc, lại đối diện với ánh mắt của anh. Con ngươi xinh đẹp màu nâu nhạt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó anh cúi đầu xuống.
Kiều Lam cảm thấy rằng có lẽ mình đã gặp ảo giác. Giây phút khi Đàm Mặc cúi đầu xuống, dường như cô nhìn thấy vẻ u buồn cùng sự lãnh đạm khi bị toàn thế giới ruồng bỏ ánh lên trong mắt anh.
Ngón tay cô run lên, đột nhiên hất tay Bùi Ninh ra. Bùi Ninh kinh ngạc hỏi cô làm sao vậy. Kiều Lam ngẩn người.
Cô cũng không biết mình làm sao nữa.
Cô chỉ là có một loại ảo giác. Cô cảm thấy rằng hình như Đàm Mặc không thích Bùi Ninh tiếp xúc gần với cô như vậy.
“Không có việc gì.” Kiều Lam rũ mắt, thấp giọng nói: “Vẫn chưa giải xong sao?”
“Bài khó quá. Làm sao bây giờ, lát nữa phải nộp bài rồi.” Ngay đến Bùi Ninh – người có thể cạnh tranh với Trần Diệu Dương hai môn Hóa Học và Vật Lý cũng không biết làm, Kiều Lam càng không trông mong là mình có thể giải được. Cô cúi đầu nhìn đề bài, một lúc lâu sau đứng lên, cầm bài thi đi về phía Đàm Mặc.
Bây giờ là thời gian chuyển tiết, không có ai ngồi ở phía trước anh. Kiều Lam ngồi xuống chỗ đó, kéo cái ghế vốn được đặt cách Đàm Mặc rất xa đến gần anh hơn. Kiều Lam không để ý đến ánh mắt của những học sinh khác trong lớp đang đổ dồn vào mình.
Đàm Mặc đã nhìn thấy Kiều Lam đi về phía mình từ sớm. Bàn tay đang cầm bút của anh không tự chủ được siết chặt lại. Anh nhìn Kiều Lam đang ngồi ở trước mặt mình.
Tại sao cô lại đến đây, không phải cô đang nói chuyện với Bùi Ninh sao. Tay cậu ta thậm chí còn đặt lên cánh tay cô.
Đàm Mặc không thể nào kiềm chế được thứ cảm xúc khó giải thích đang trào dâng trong lòng mình lúc này – thứ cảm xúc khiến anh bất an và lo sợ.
Khi nhìn thấy Kiều Lam nói chuyện với Bùi Ninh, Đàm Mặc cảm thấy rằng, đối với cô, có lẽ mình cũng chẳng có gì khác so với Bùi Ninh cả. Không, vẫn có sự khác biệt. Anh kém cỏi hơn so với Bùi Ninh, bởi vì rời xa Kiều Lam, anh đau khổ như thế, nhưng Kiều Lam thì vẫn cứ cười đùa nói chuyện với những người xung quanh như bình thường.
Dù đã suy nghĩ kĩ đến việc muốn ngồi vào vị trí của Bùi Ninh, thế nhưng mỗi một giây một phút trôi qua đều khiến anh cực kì bất an.
Cũng giống như ngọn nến đang dần tắt đi trong bóng tốt, từng chút từng chút cách anh thật xa. Đàm Mặc không dám xác định, nếu mình đuổi theo ánh nến kia, ánh nến đó có thắp sáng trở lại vì anh hay không.
Đối với người bình thường mà nói, đôi khi họ sẽ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Nhưng đối với Đàm Mặc, anh căn bản không có cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ Kiều Lam lại đi đến chỗ này. Sự bực bội và bất an khó lòng kiềm chế vừa rồi của Đàm Mặc dường như được giải tỏa trong chớp mắt. Anh nhìn chằm chằm vào những dòng chữ in trên sách một lúc lâu, sau đó lại nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam, hỏi cô đến làm gì.
Kiều Lam để bài thi lên bàn, sau đó xoay nó về hướng Đàm Mặc: “Tìm cậu hỏi bài đó. Câu này mình không tài nào giải được. Đàm Mặc, nhất định cậu sẽ làm được mà phải không.”
Ánh mắt lạnh như băng của Đàm Mặc dời khỏi gương mặt Kiều Lam, bình tĩnh nhìn cái ót của Bùi Ninh phía trước: “Cậu có thể hỏi cậu ta.”
Kiều Lam nhìn theo ánh mắt của Đàm Mặc, sau đó lại quay trở về: “Quá khó. Bùi Ninh cậu ấy không biết làm.”
Cho nên trước đó đã hỏi qua Bùi Ninh rồi, Bùi Ninh không biết nên mới tìm đến anh ư.
Đàm Mặc cúi đầu xuống, nhìn đề bài quá mức đơn giản trước mặt, sau đó lại dời tầm mắt về quyển sách mình đang đọc dở vừa rồi: “Tôi cũng không biết làm.”
Chắc chắn là anh biết.
Kiều Lam đã tìm hiểu rồi. Quyển sách mà Đàm Mặc đọc vài ngày trước ngay cả sinh viên Đại học cũng cảm thấy khó khăn. Người có thể đọc hiểu được quyển sách đó thì làm sao lại có thể không biết giải một bài toán Vật Lý lớp 10 được.
Là anh không muốn làm.
Vẻ u buồn và lãnh đạm vừa rồi trong mắt anh thì ra không phải là ảo giác.
“Được, cậu không biết làm. Quên đi.”
Đàm Mặc đờ người lại sau khi nghe được lời này.
Cứ như vậy… Quên đi sao, cô lại phải đi rồi sao.
Kiều Lam cầm lại tờ đề, không đi mà ghé người vào lưng ghế một lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng: “Dù sao cũng chỉ là tiện thể hỏi một chút thôi.”
Đàm Mặc sững sờ, mi mắt khẽ run lên. Tiện thể?
Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt: “Chủ yếu là muốn tìm cậu nói chuyện. Cậu không chủ động tìm mình thì mình chỉ có thể tự tìm đến cậu thôi. Sau đó tiện thể hỏi xem bài này làm thế nào.”
Ánh nến dần tắt trong bóng tối giờ đây được thắp sáng trở lại.
Đàm Mặc nhìn nụ cười trên môi cô gái, ngón tay khẽ run lên, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đưa cho tôi.”
“Cái gì cơ?” Trong lúc nhất thời, Kiều Lam không kịp phản ứng.
“Đề.”
Kiều Lam sững sờ, sau đó liền nở nụ cười: “Cậu nhanh nhìn giúp mình đi. Câu này nè, thật sự khó quá đi mất.”
Đàm Mặc cầm bút lên. Chưa đến mười giây, ngòi bút đã chạy trên trang giấy, nhanh chóng viết ra một hàng chữ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Lam nhìn thấy Đàm Mặc viết. Anh viết rất nhanh, nét chữ cũng sạch đẹp rõ ràng, dáng vẻ không cần suy nghĩ nhưng lại vô cùng dứt khoát và tự tin. Kiều Lam đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt đang tỏa sáng.
Cô nhìn những ngón tay xanh xao mảnh khảnh đang cầm bút kia của Đàm Mặc, cảm thán: “Đàm Mặc, tay cậu đẹp quá.”
Ngón tay Đàm Mặc run lên.
Một đôi tay xanh xao gầy yếu, có gì đáng xem đâu chứ.
Đàm Mặc viết xong chữ cuối cùng.
Anh đưa tờ đề lại cho Kiều Lam: “Sắp vào tiết rồi.”
Kiều Lam khẽ cười một tiếng: “Mình đi ngay đây.” Cô cầm lấy bài thi, trả chiếc ghế về chỗ cũ, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Rất nhiều người trong lớp đang nhìn cô chăm chú. Họ quay mặt nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Đã đổi chỗ ngồi rồi mà vẫn đi qua à?”
“Rốt cuộc hai người bọn họ đang nói cái gì vậy?”
“Mình không nhìn lầm đúng không. Đàm Mặc vừa viết đấy à?”
“Không chừng là Kiều Lam đang đùa cậu ta đấy. Nếu cậu ta biết viết chữ, vậy thì tôi có thể thi nhất khối luôn rồi.”
Bùi Ninh đang tập trung suy nghĩ nên không chú ý đến những chuyện xảy ra xung quanh. Cậu chỉ biết là Kiều Lam ra khỏi chỗ một lúc, đến khi trở về, câu hỏi vốn vẫn chưa làm ra đột nhiên lại có lời giải.
“Làm được rồi?”
Cậu cũng làm ra rồi đây. Bùi Ninh liếc nhìn, phát hiện đáp án của mình không giống với Kiều Lam.
“Chắc cậu làm sai rồi đó.” Bùi Ninh nói. “Mình thấy phải giải như thế này mới đúng nè.”
Kiều Lam không chịu sửa lại: “Mình cảm thấy mình mới đúng.”
Mỗi người có một ý riêng, không ai sửa lại bài của mình cả. Sau khi nộp bài lên, đến tiết Vật Lý phát bài ra, Bùi Ninh nhìn con không tròn trĩnh của mình, rồi lại nhìn mười hai điểm tối đa của Kiều Lam, trợn tròn mắt.
Kéo bài thi của Kiều Lam qua, nhìn nửa ngày mới nhận ra điểm không thích hợp: “Không phải… Đây không phải chữ của cậu. Cậu đi hỏi bài người khác hả.”
“Đúng vậy.”
“Hỏi ai?”
Kiều Lam cười híp mắt quay đầu nhìn về phía nào đó: “Một thiên tài.”
Bùi Ninh: “…”
___________
Chớp mắt một tuần đã trôi qua. Thứ hai đến trường, Kiều Lam lại cách Đàm Mặc càng xa hơn nữa.
Lúc vào học, giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở những học sinh ngồi phía sau: “Thầy đã nói rồi. Việc sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự này cũng không hoàn toàn là dựa vào thứ tự. Vậy nên những em sếp sau cũng đừng nhụt chí. Chỉ cần em có tiến bộ, chỉ cần có thể cho thầy thấy được sự tiến bộ đó của em, em vẫn có thể ngồi cùng bàn với những bạn có thành tích tốt. Vậy nên, cơ hội là dành cho những bạn có quyết tâm. Tất cả mọi người nghe rõ chưa!”
“Nghe rõ…”
Lúc tan học, đám Lý Phàm ghé vào cái bàn trước mặt Trần Diệu Dương, trêu ghẹo: “Diệu Dương, ra ngoài vận động một chút không?”
Trần Diệu Dương đang giải đề: “Giờ không rảnh.”
“Vãi, cậu sao vậy.” Cả đám vô cùng kinh hãi. Nghĩ đến cái gì đó, bọn họ nhìn thoáng qua chỗ Kiều Lam bên kia: “Chuẩn bị cướp hạng nhất về à.”
Trần Diệu Dương không có phản ứng.
“Trước đây cậu đâu có học ghê như vậy đâu. Lịch Sử Chính Trị cũng chẳng thèm học thuộc lòng nữa. Lần kiểm tra tới chỉ cần bỏ chút thời gian học bài là tuyệt đối được hạng nhất rồi, cần gì phải lo lắng như thế chứ?”
“Đề phòng.”
Mấy thanh niên học tra [1] trầm mặc, có lẽ là vì không hiểu được sự cạnh tranh giữa các học bá [2].
[1] Học tra: những người ham chơi ít học hành trong lớp, đi thi thường làm bài cho có, chuyên môn bị điểm thấp.
[2] Học bá: những người học hành chăm chỉ và thường xuyên đạt điểm cao trong lớp.
Lý Phàm suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu nhìn Kiều Lam ngồi phía sau, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng đừng quá coi thường Kiều Lam. Lần trước tổng điểm Hóa Học và Vật Lý của cậu ấy cộng lại cũng chỉ thua Diệu Dương có bảy điểm. Cậu ấy lại chăm chỉ như vậy, tan học nếu không nói chuyện với Đàm Mặc thì hầu như đều đọc sách, hơn nữa tổng điểm mấy môn xã hội của cậu ấy cũng rất cao.”
Ngữ Văn – Lịch Sử - Chính Trị, thường thì ba môn này sẽ không kéo điểm cách biệt ra quá lớn. Nhưng lần trước nhờ ba môn này mà Kiều Lam hơn Trần Diệu Dương đến gần ba mươi điểm, còn cao hơn Tống Dao vốn mạnh về mấy môn xã hội đến mười mấy điểm. Thật sự rất khủng bố.
Lòng tự trọng của Trần Diệu Dương cao như thế, tất nhiên là không muốn thua dưới tay Kiều Lam nữa. Điều này có thể hiểu được.
Mấy thanh niên học tra thở dài. Anh em trâu bò như thế, bọn họ lại chẳng có chút động lực nào.
“Từ sau khi Kiều Lam thi được nhất khối, lớp tụi mình như thể lên đồng vậy.”
Ai dám nói không đúng chứ, ngay cả Trần Diệu Dương cũng bắt đầu lao đầu vào học rồi đây này.
“Sao tự dưng mình cảm thấy hổ thẹn quá. Cậu biết lúc sáng mình nhìn thấy gì không? Mẹ nó mình nhìn thấy Đàm Mặc đang đọc sách giáo khoa Lịch Sử đó!” Tần Dương lớn tiếng nói. Mặc dù không đến mức hét toáng lên, nhưng chỗ ngồi của Kiều Lam lúc này khá gần với Trần Diệu Dương. Nghe thấy tên Đàm Mặc, Kiều Lam lập tức dừng bút.
Tần Dương không nhịn được cười: “Ngay cả đồ ngốc cũng biết học hành rồi. Mình thật sự cảm thấy tụi mình cũng nên đọc sách đi thôi. Mẹ nó ai đụng phải tôi đấy!”
Kiều Lam mặt không đổi sắc chen lên từ phía sau Tần Dương: “Cậu đừng có chắn đường người khác được không.”
Tần Dương: …
Cậu ta cao một mét chín, lúc đứng ở lối đi rộng còn chưa đến một mét này, quả thật là đã chắn đường người khác.
Lý Phàm kéo Tần Dương qua một bên. Thấy Kiều Lam đi xa rồi mới nhỏ giọng nói: “Sao mình lại thấy là cậu ấy cố ý nhỉ?”
Ánh mắt Tần Dương sáng lên: “Cố ý đụng vào mình sao?”
Lý Phàm vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Dương liền biết ngay là cậu ta đang nghĩ lung tung vớ vẩn: “Cậu vừa mới nhắc đến Đàm Mặc. Chắc Kiều Lam không vui đó.”
“Mình nói Đàm Mặc thì có liên quan gì đến cậu ấy đâu?”
“Ai biết, Kiều Lam bảo vệ Đàm Mặc như gà mẹ vậy á.” Lý Phàm lắc đầu. “Không phải lúc trước còn cãi nhau ầm ĩ với Đường Cầm vì Đàm Mặc đó sao.”
“Muốn nói chuyện phiếm thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy mình làm bài.” Trần Diệu Dương cau mày đuổi đám con trai đi. Chờ đến khi đám Tần Dương đã đi hết rồi, cậu ta mới vứt bút xuống.
Mẹ nó.
Đột nhiên không muốn làm bài nữa.
___________________
Kiều Lam lật vở ghi chép của mình ra, dùng thời gian một ngày bổ sung hết tất cả những kiến thức mà mình nhớ trong đầu chứ không ghi ra lại vào vở.
Đúng là cô cố ý đụng vào Tần Dương. Nhưng đụng xong rồi, nhịp tim lại đập nhanh hơn một chút.
Tần Dương nói chuyện khó nghe, nhưng cậu ta không nói dối.
Cậu ta nói Đàm Mặc đọc sách giáo khoa Lịch Sử.
Lúc trước Đàm Mặc cũng đọc sách Lịch Sử. Kiều Lam đã có lần nhìn thấy, đó là một quyển giáo trình lịch sử thế giới rất dày, trông có vẻ rất chuyên môn. Đàm Mặc đọc những quyển sách như vậy chứ tuyệt đối không đọc sách giáo khoa.
So sánh với những quyển sách mà anh đã đọc, nội dung của sách giáo khoa thật sự quá ít.
Nhưng Đàm Mặc thật sự đã đọc sách giáo khoa.
Những người mắc hội chứng Asperger rất ghét phải thay đổi. Họ thích làm theo kế hoạch của riêng mình và lặp đi lặp lại cuộc sống hằng ngày của họ. Vậy nên chỉ cần xuất hiện chút điểm khác biệt thôi, nó nhất định phải mang một ý nghĩa nào đó.
Cũng chính vì thế nên Kiều Lam bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Cô không dám tin, nhưng rồi lại không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Nếu như điều đó là thật.
Nếu như Đàm Mặc thật sự muốn thay đổi thì sao.
Đàm Mặc không nói với Kiều Lam về chuyện này, vậy nên Kiều Lam cũng không thể đi hỏi Đàm Mặc.
Mặc dù không thể hỏi nhưng cô vẫn có thể làm những việc khác.
Đàm Mặc rất thông minh, vậy nên anh sẽ không gặp phải khó khăn với mấy môn tự nhiên như Toán hay Lý. Kiều Lam nhớ đến bài Vật Lý được Đàm Mặc giải chỉ trong vòng vài giây, cảm thấy lo lắng của mình đúng là dư thừa rồi.
Nhưng Lịch Sử Chính Trị thì không giống thế.
Hiểu biết nhiều không có nghĩa là nhất định sẽ đạt được điểm cao.
Có một vài câu hỏi không có trong sách, cần phải suy luận mới làm được.
Hôm sau Đàm Mặc đến trường, anh phát hiện trong hộc bàn mình có thêm hai quyển vở ghi chép.
Trên bìa viết hai chữ lớn, Kiều Lam.
Trái tim Đàm Mặc khẽ run lên, cầm lấy vở ghi chép, nhẹ nhàng mở ra.
Kiến thức được ghi rất đầy đủ và tỉ mỉ. Để phân biệt rõ từng phần, thậm chí cô còn dùng bút màu để đánh dấu, như thể sợ anh không nhìn ra được điểm khác nhau vậy.
Một quyển là vở ghi Lịch Sử, một quyển là vở ghi Chính Trị.
Thật ra từ khi Đàm Mặc quyết định tham gia lần thi sắp tới, anh đã nhờ bác Trần soạn rất nhiều bài cho mình. Bác Trần làm việc rất nhanh, những kiến thức ông soạn đầy đủ và phong phú hơn của Kiều Lam rất nhiều. Nhưng nhìn hai quyển vở trong tay, Đàm Mặc vẫn không nỡ trả lại.
Sau khi xem hết hai quyển vở ghi chép, Đàm Mặc để bác Trần chép lại một bản khác, còn vở thì hôm sau trả lại cho Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn quyển vở trong tay. Anh xem xong hết rồi sao?
Hoặc là cô đã đoán sai. Thật ra Đàm Mặc không hề có ý định tham gia cuộc thi lần này?
Chỉ còn mười ngày nữa là đến lần kiểm tra tháng tiếp theo. Như bình thường, các thầy cô sẽ bắt đầu chuẩn bị đề. Nhưng đến khi lên lớp, thầy chủ nhiệm lại nói cho mọi người biết một tin tức không thể nào tốt hơn.
“Lần này trường mình đã mua lại bộ đề kiểm tra định kỳ của Nhất Trung XX thành phố S. Nhất Trung XX, chắc các em cũng biết trường này phải không.”
Nghe thầy chủ nhiệm nói vậy, cả lớp bắt đầu kêu rên.
Mấy năm gần đây không có học sinh nào là không biết đến Nhất Trung XX.
Đó là trường có tỉ lệ đậu đại học cao nhất của tỉnh. Số lượng học sinh đậu vào Thanh Hoa hằng năm của tỉnh, Nhất Trung XX chiếm một nửa.
Lần này trường mua bộ đề của Nhất Trung XX, tất cả mọi người đều lập tức nhận ra một sự thật.
Đó chính là, kỳ kiểm tra tháng lần này sẽ cực kỳ cực kỳ khó.
Cả lớp bắt đầu kêu rên không ngừng, nhưng vài học sinh trong đó lại có tâm trạng tương đối tốt. Ví dụ như Bùi Ninh hay Trần Diệu Dương.
Đề thi khó, vậy thì điểm chênh lệch sẽ càng lớn hơn. Nhất là những môn dễ dàng kéo điểm như Toán, Lý hay Anh, đối với những học sinh top đầu mà nói, vậy thì càng có lợi thế.
Đặc biệt, trường liên cấp còn có một việc rất biếи ŧɦái đó chính là điểm tối đa các môn đều là 150 điểm [3].
[3] Ở Trung Quốc, thường thì 3 môn chính Toán Văn Anh điểm tối đa là 150 điểm một môn. Ba môn trong tổ hợp sẽ có điểm tối đa là 100 điểm một môn.
Sửa điểm thành phần của từng môn 100 điểm thành 150 điểm, khi đó điểm cuối cùng sẽ càng tốt hơn, khoảng cách cũng được kéo xa hơn nữa.
Kiều Lam hơi lo lắng.
Đương nhiên là về môn Vật Lý.
Vật Lý của cô không quá tệ, trong lớp cũng có thể được xếp vào top 5, nhưng nếu so ra thì vẫn kém Trần Diệu Dương và Bùi Ninh vốn rất có thiên phú.
Kiều Lam thua ai cũng không muốn thua Trần Diệu Dương.
Mười ngày sau đó, Kiều Lam càng điên cuồng học tập, hơn nữa còn học chéo môn. Ví dụ như tiết Tiếng Anh, có thời gian thì dùng để học một chút môn Vật Lý, thật ra cũng có thể.
Điểm Tiếng Anh thường xuyên kéo Bùi Ninh xuống. Nhìn thấy Kiều Lam học Vật Lý trong tiết Anh Văn, cậu quả thực rất muốn khóc.
Tại sao cuộc sống lại bất công như thế chứ. Cậu nghiêm túc như thế, ấy vậy mà vẫn không theo kịp môn Anh Văn.
Kiều Lam ngẫm nghĩ: “Không còn cách nào khác. Kiến thức căn bản của cậu yếu quá.”
Bùi Ninh: …
Quên đi, không nói nữa.
Kiều Lam cười cười, không nói thêm gì, lại cúi đầu đọc sách.
Đến tối trở về nhà, mẹ Kiều thật sự không nghĩ ra được cả ngày Kiều Lam đi đâu làm gì mà ngày nào cũng về trễ như vậy.
“Rốt cuộc cả ngày mày làm gì? Mày mà không nói thì tao sẽ đến trường hỏi giáo viên chủ nhiệm của mày.”
Kiều Lam nhíu mày, đáp: “Làm thêm.”
Làm thêm?
Mẹ Kiều hơi sửng sốt: “Sao mày lại đi làm thêm?”
Để đề phòng đó, Kiều Lam thầm nói trong lòng. Cô lườm mẹ Kiều một chút, cười như không cười: “Không phải bà và chị Hai muốn tôi đi xem mắt sao?”
“Nếu đã vậy thì cứ đi thôi, học hành làm gì nữa.” Mẹ Kiều vui vẻ nói. Nói xong liền dừng lại.
Khó khăn lắm trong nhà mới có một người học giỏi. Lần trước Kiều Lam thi được nhất khối, rốt cuộc mẹ Kiều cũng có chút mặt mũi trước mẹ chồng và thím hai Kiều. Bây giờ nếu bắt Kiều Lam nghỉ học, bà ta lại thấy hơi tiếc.
Không học hành thì không có gì tốt để khoe khoang cả.
Nghĩ đến đây, mẹ Kiều lại có chút oán giận. Sao con trai bà ta lại học không giỏi chứ. Nếu thành tích của con trai tốt thì có phải mọi việc đã ổn hơn rồi không.
“Không được, trước tiên cứ tiếp tục đi học đã.” Dù sao con gái thứ hai bên kia đã nói đang tìm đối tượng cho Kiều Lam, còn chưa tìm xong.
Kiều Lam nở một nụ cười như có như không, nhìn mẹ Kiều một chút: “Đã biết.”
Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy không đủ.
Lần kiểm tra tháng tiếp theo diễn ra vào thứ năm và thứ sáu tuần này. Sau khi thi xong, cuối tuần các thầy cô tăng ca để chấm bài, đến thứ hai tuần tiếp theo sẽ có điểm của cả trường.
Thật sự là vừa hồi hộp lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thứ tư, danh sách thi được phát xuống từng lớp và dán lên cửa. Sau đó bàn được kéo ra, số báo danh được dán lên trên góc bàn. Mỗi học sinh được phát một tờ “Giấy dự thi” được làm rất qua loa.
Thật sự chỉ là một tờ giấy.
Học sinh trong lớp túm tụm lại xem có ai chung phòng thi với nhau không, nói cười rôm rả, sau đó mới dần tản ra.
Trong hai ngày thi, học sinh không cần đến lớp sớm để học tiết tự học và chạy bộ buổi sáng. Đúng tám giờ bắt đầu thi, chỉ cần đến trường trước lúc đó là được.
Mặc dù nói là không cần chạy bộ buổi sáng, nhưng phần lớn học sinh vẫn đến lớp sớm. Kiều Lam đến trễ hơn mọi người một chút. Bảy giờ rưỡi, cô tiến vào phòng học, rất nhiều học sinh nhận ra cô. Họ xì xào bàn tán nói đây không phải Kiều Lam sao.
Kiều Lam đặt sách lên bàn, sau đó ra khỏi lớp, đi xuống lầu.
Cô đứng dưới nắng sớm, nhìn về phía xa xa. Có bạn học cùng lớp đi ngang qua hỏi cô đang làm gì, Kiều Lam nói: “Đang đợi một người.”
Đang đợi một người nào đó sao?
Đợi ai?
Đang định hỏi thì lại nhìn thấy Kiều Lam đột nhiên nở nụ cười. Cô đi xuống lầu, chạy về phía sân.
Bạn học vừa quay đầu lại, lập tức cảm thấy rằng có lẽ mình đã gặp ảo giác.
Nếu không thì tại sao lại nhìn thấy Đàm Mặc vào ngày thi chứ?
Thế nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là không có nhìn lầm. Người ngồi trên xe lăn đúng là Đàm Mặc, mà Kiều Lam vừa nói là đang đợi người cũng đang đi về phía đó.
Cô nói khẽ: “Cậu đến rồi.”