Vài giáo viên lập tức tiến lên che chở Kiều Lam ở phía sau rồi nhanh chóng báo cho bảo vệ. Bảo vệ vội vàng chạy đến, định lôi mẹ Kiều còn đang ồn ào đi.
Mẹ Kiều vừa lôi kéo vừa chỉ vào Kiều Lam chửi rủa, mắng cô không tim không phổi thấy chết mà không cứu, nói nếu không phải cha mẹ cho cô một khuôn mặt xinh đẹp và đầu óc thông minh như vậy thì làm sao cô có ngày hôm nay.
Bảo vệ ra sức muốn lôi mẹ Kiều đi, kết quả không cẩn thận bị mẹ Kiều cào cho mấy cái.
Học sinh xung quanh bàn tán ầm ĩ. Kiều Lam lẳng lặng đứng, chăm chú nhìn về hướng mẹ Kiều, không nhúc nhích.
Cuối cùng khó khăn lắm mẹ Kiều mới rời đi. Chủ nhiệm lớp và những người khác vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Kiều Lam bị Đàm Mặc ôm chặt vào trong ngực.
“Khụ khụ.” Chủ nhiệm lớp đang định nói chuyện thì lập tức cảm thấy rất xấu hổ. Tuy rằng ông đã mắt nhắm mắt mở để mặc chuyện tình cảm của Đàm Mặc và Kiều Lam nhưng đối mặt với nhiều học sinh như vậy, chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy mình phải can thiệp một chút.
“Ừm, Kiều Lam này.” Chủ nhiệm lớp lại ho một tiếng nữa. “Lát nữa đến văn phòng thầy.”
Lúc này Kiều Lam mới chậm chạp nhận ra là mình đang bị Đàm Mặc ôm vào trong ngực. Mẹ Kiều đến khiến cô cực kỳ mệt mỏi, mà lồng ngực đang áp vào lưng kia lại khiến cô cảm nhận được một sự an tâm hiếm có. Giây phút này đây, Kiều Lam thật sự chỉ muốn tựa vào trong ngực Đàm Mặc như thế này.
Chỉ tiếc là cô không thể, hoàn cảnh xung quanh hiện tại cũng không cho phép.
Kiều Lam không phải Kiều Lam thật trong sách, không phải con gái thật của nhà họ Kiều nhưng hành động hôm nay của mẹ Kiều vẫn khiến cô tức giận đến không thể nào kiềm chế được.
Hạng người như thế thì có tư cách gì mà làm cha mẹ?
Không. Bọn họ đúng là những bậc cha mẹ hết lòng vì con cái. Bọn họ vì Kiều Nguyên mà cái gì cũng có thể làm, chẳng qua ngoại trừ Kiều Nguyên ra, những đứa con gái còn lại trong lòng bọn họ có lẽ cũng không tính là con của mình.
Thay thận. Một chuyện hoang đường như thế, mẹ Kiều lại có thể nói ra một cách nghiêm túc.
Kiều Lam đi theo chủ nhiệm lớp đến văn phòng, bỏ lại một đám học sinh đang bàn tán xôn xao và Đàm Mặc đang nhìn cô chăm chú.
Sau khi Kiều Lam ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm lớp, mấy giáo viên trong văn phòng bên cạnh đều tức nổ phổi vì mẹ Kiều. Chủ nhiệm lớp nghĩ tới nghĩ lui thật sự tức không nhịn nổi. Nhớ đến lần trước mẹ Kiều thông qua ông tìm Kiều Lam hình như có lưu lại số điện thoại, chủ nhiệm lớp liền gọi điện thoại cho mẹ Kiều muốn làm công tác tư tưởng.
Kết quả lại bị mẹ Kiều la lối khóc lóc oán ngược trở lại. Mẹ Kiều mở miệng là nói chuyện nhà chúng tôi mắc mớ gì đến ông, còn nói chủ nhiệm lớp bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Chủ nhiệm lớp cúp điện thoại mắng. Kiều Lam là một cô bé tốt như vậy, sao lại có loại cha mẹ chết tiệt như thế.
Mọi người đều không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau vài ngày, chỉ cần là học sinh hay hóng hớt thì hầu như đều nghe được chuyện – mẹ Kiều đã tìm mọi cách để chui vào trường kiếm Kiều Lam. Như mẹ Kiều đã nói, bà ta không đạt được mục đích, bản thân sống không dễ chịu thì tuyệt đối cũng khiến Kiều Lam không được tốt hơn.
Sau khi gặp Kiều Lam, mẹ Kiều thật sự giống như một kẻ điên, hơn nữa vì Kiều Lam từ chối mà bà ta đơn phương cố chấp cho rằng thận của Kiều Lam nhất định có thể phù hợp với Kiều Nguyên, vậy nên hành động của bà ta càng quá đáng hơn nữa.
Tình cờ là trong khoảng thời gian này lớp mười hai đang học bù, bảo vệ trông coi không được tốt như trước, bị mẹ Kiều lợi dụng sơ hở mà chui vào hai lần. Sau đó thật sự bị đề phòng không vào được nữa, bà ta không biết đã tìm được số điện thoại của Kiều Lam từ đâu, cả số điện thoại của một người bạn thân khác ở chung ký túc xá với cô, ngày nào cũng gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn.
Bản thân Kiều Lam bị quấy rối thì thôi, nhưng bởi vì chuyện của mình mà làm phiền đến người khác thì đây chính là điều khiến Kiều Lam không thể chịu đựng được, nhất là còn có Hạng Tiểu Hàn. Ban đầu cô ta có ý kiến với Kiều Lam, dạo gần đây mượn cơ hội mà khiến Kiều Lam ngột ngạt không ít, nói cô có thể xử lý tốt chuyện của mình không, mẹ Kiều gây ảnh hưởng đến việc học của cô ta.
Ban đầu mọi người không biết chuyện gì xảy ra, một vài học sinh không thân thiện với Kiều Lam lắm còn tin mẹ Kiều, cho rằng Kiều Lam nhẫn tâm và bất hiếu, nói nhân phẩm của cô không tốt. Sau đó mẹ Kiều quậy hơn nhiều, mọi người rốt cuộc cũng biết được ngọn nguồn câu chuyện, từ đó trở đi không còn ai nói Kiều Lam sai nữa.
Chuyện phải hiến thận của chính mình cho em trai ruột quả thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Rất nhiều người cảm thán rằng tại sao Kiều Lam lại có loại cha mẹ như thế.
Học sinh của lớp 18 thì biết nhiều hơn một chút. Chẳng hạn như tất cả mọi người trong ký túc xá của Kiều Lam đều rõ chuyện đã hai năm rồi người nhà Kiều Lam không hề cho cô lấy một đồng, toàn bộ học phí của cô đều là do tự mình đi làm kiếm được.
Hách Anh nhớ đến lý do mà Kiều Lam từ chối mình lúc trước. Cô nói rằng mình không có thời gian và công sức để yêu đương, cuộc sống của cô không nhẹ nhàng như những gì mà cậu tưởng tượng. Khi đó Hách Anh không hiểu ý nghĩa của lời nói đó, bây giờ rốt cuộc cậu cũng hiểu được.
Cuộc sống của cô thật sự vất vả hơn những gì mà cậu tưởng tượng rất nhiều, mà Trần Diệu Dương biết chuyện cũng vì điều đó mà trầm mặc rất lâu.
Bạn bè có quan hệ tốt với Kiều Lam cũng bắt đầu nghĩ cách cho cô. Người bảo cô đừng quan tâm đến, người khuyên cô báo cảnh sát, cũng có người bảo nếu không thì cứ đi bệnh viện thử một lần, không chừng căn bản thận không hề phù hợp.
Nhưng ý kiến này ngay lập tức bị những người khác phản bác.
Nếu không phù hợp thì tất nhiên là mọi việc thuận lợi, nhưng nếu thật sự phù hợp thì sao?
Đây không phải là trực tiếp đẩy Kiều Lam vào nguy hiểm à?
Báo cảnh sát cũng không được. Mẹ Kiều là người thân của Kiều Lam, cảnh sát sẽ không can thiệp vào những chuyện này. Còn việc mặc kệ mẹ Kiều, sao lại có thể không để ý được? Bây giờ mẹ Kiều hệt như người điên, hiện tại Kiều Lam chỉ còn nửa năm cuối, nếu cứ để mặc mẹ Kiều gây rối như thế, hiệu quả học tập của Kiều Lam nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Chính vì mối liên hệ máu mủ không thể cắt đứt giữa Kiều Lam và mẹ Kiều nên chuyện này càng lúc càng khó giải quyết.
Một ngày nọ đi thoáng qua Trần Diệu Dương, Trần Diệu Dương đột nhiên gọi Kiều Lam lại. Kiều Lam dừng bước, Trần Diệu Dương nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu cậu cần giúp đỡ hay tiền bạc, có thể tìm tôi.”
Kiều Lam hơi bất ngờ.
Bởi vì thái độ ban đầu của Trần Diệu Dương với Kiều Lam quá tệ, cô vẫn luôn có ấn tượng không tốt với Trần Diệu Dương. Sau này hai người cũng không tiếp xúc nhiều, vậy nên khi Trần Diệu Dương đột ngột nói như thế, cô thật sự không ngờ đến.
Kiều Lam thật lòng cảm ơn Trần Diệu Dương nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Sau đó Hách Anh cũng tìm cô nói có thể cho cô mượn tiền.
“Không phải mẹ cậu thiếu tiền phẫu thuật sao. Mình có thể cho cậu mượn, mặc dù không phải là quá nhiều nhưng có còn hơn không.”
Mấy chục vạn thì cậu không có. Cha mẹ sợ cậu xài tiền bậy bạ nên sẽ không cho cậu quá nhiều, vậy nên Hách Anh cũng không có cách nào cả.
Kiều Lam vẫn cảm ơn Hách Anh rồi từ chối.
Cô biết đây là ý tốt của mọi người nhưng cô không thích nợ nần hay gây phiền phức cho người khác, càng không thích mọi người dùng thái độ thương xót đi giúp mình. Cô vẫn chưa lâm vào bước đường cùng.
Kiều Lam muốn xốc lại tinh thần và nghe giảng bài thật tốt nhưng vẫn hơi khó, cô thật sự rất mệt mỏi.
Cô vùi đầu vào cánh tay, trong tâm trí cô toàn là chuyện của mẹ Kiều.
Kiều Lam nghĩ xa hơn những người khác rất nhiều.
Ngoại trừ việc cấp bách nhất là thay thận, Kiều Lam còn nghĩ đến việc làm thế nào để thật sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Kiều, hoặc là tìm cách tước bỏ quyền nuôi dưỡng và giám hộ của nhà họ Kiều đối với cô. Dù cho chuyện lần này có xử lý xong, cô không thể đảm bảo sau này người nhà họ Kiều sẽ còn tiếp tục làm ra những chuyện gì nữa.
Nếu không được nữa thì cô có thể tìm đến sự giúp đỡ từ tòa án. Mặc dù sẽ rất chậm trễ thời gian và gây ảnh hưởng đến việc học, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, sao có thể tệ hơn được nữa đây.
Đàm Mặc quay sang nhìn Kiều Lam, ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, đưa cho cô.
Kiều Lam nhận kẹo, xé giấy gói, hương vị ngọt ngào tràn ngập khắp vị giác cô.
Kiều Lam thở ra một hơi, đầu vẫn gối lên cánh tay như cũ. Cô xoay mặt qua nhìn về hướng Đàm Mặc.
“Mặc Mặc.” Kiều Lam gọi tên anh.
“Ừ.” Đàm Mặc nghiêm túc nhìn cô.
“Mình mệt mỏi quá.” Kiều Lam nói.
Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài, nhưng Đàm Mặc đối với cô mà nói cũng không phải là người xa lạ.
Đàm Mặc là người quan trọng nhất, bạn bè thân thiết nhất, người thân gần gũi nhất của cô. Anh cũng là người mà cô để trong lòng, dè dặt thích.
Bất kể là đời trước hay đời này, đến tận bây giờ Kiều Lam vẫn luôn một mình, không có người thân, không nơi nương tựa. Cô gái từ nhỏ đã thiếu vắng tình yêu thương, chưa bao giờ ỷ lại người khác hiểu rõ một sự thật rằng, dựa dẫm vào người khác không bao giờ tốt bằng trông cậy vào bản thân mình.
Nhưng tại đây, cô đã gặp được Đàm Mặc, chàng trai vẫn luôn được cô che chở và dựa dẫm vào cô. Bây giờ anh đã trưởng thành và cao lớn, không biết đã từ từ thay đổi từ lúc nào. Kiều Lam chậm chạp nhận ra bản thân mình ỷ lại Đàm Mặc bao nhiêu.
Kiều Lam nhớ đến vài ngày trước, lúc Đàm Mặc ôm cô vào trong ngực. Cô cảm thấy phía sau là khoảng không, lui về sau một bước thì sẽ chìm vào bóng tối, nhưng đúng lúc đó Đàm Mặc đã xuất hiện sau lưng cô.
Cô lùi một bước, sau lưng không phải bóng tối mà là một lồng ngực ấm áp.
Cũng giống như bây giờ, cô thật sự quá mỏi mệt, cô không muốn tỏ vẻ yếu đuối với tất cả những người khác nhưng lại muốn thế này trước mặt Đàm Mặc - chàng trai rõ ràng nhỏ hơn cô vài tuổi, bây giờ lại trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào.
Cô muốn ôm anh như lần trước hoặc muốn anh chạm vào cô. Kiều Lam biết mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung nhưng cô không thể khống chế nổi.
Khi con người ta đang trong lúc yếu ớt nhất thì rất cần một nơi ấm áp để dựa vào.
Kiều Lam nhìn chằm chằm Đàm Mặc. Cô đang muốn nói gì đó thì Đàm Mặc đột nhiên vươn tay ra.
Bàn tay ấm áp di chuyển lên phía trên tầm mắt của Kiều Lam, cuối cùng chạm vào tóc cô.
Đàm Mặc nhẹ nhàng sờ lên tóc Kiều Lam, dịu dàng mà nghiêm túc.
“Mệt mỏi thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.” Đàm Mặc nói. “Không sao cả.”
Không sao cả.
Nếu cô mệt mỏi, hãy nhắm mắt và nghỉ ngơi thật tốt.
Tất cả đều có anh rồi.
Vẻ mặt của thiếu niên khi ngắm nhìn cô gái là dịu dàng, là thương tiếc, là sự yêu thích đến tận tâm can mà tất cả mọi người ai cũng có thể thấy rõ ngay lập tức. Nhưng sau khi bước ra khỏi trường học, tất cả đều biến mất, trong đôi mắt kia chỉ còn vẻ lo lắng.
Bác Trần phía trước vừa lái xe vừa nói với Đàm Mặc: “Đã liên hệ rồi.”
Đàm Mặc ừ một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ. Năm giờ bốn mươi tám phút, cách giờ hẹn còn bốn mươi hai phút.
Không nhanh không chậm cơm nước xong, lại đợi qua thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi, lúc này Đàm Mặc mới thong thả đi đến chỗ đã hẹn ---
Một nhà hàng cao cấp mà cha mẹ Kiều chưa từng đến trong đời.
Ưu điểm lớn nhất của chỗ này là yên tĩnh và bí mật.
Cha mẹ Kiều nhìn những món đồ trang trí tinh xảo và lộng lẫy xung quanh, rồi lại nhìn những món ăn có giá cao ngất ngưởng trong thực đơn, sợ đến mức không dám cử động.
Đã hơn sáu giờ rưỡi, cách thời gian hẹn đã rất lâu, mãi đến gần bảy giờ, rốt cuộc cũng có hai người từ bên ngoài bước vào.
Một thiếu niên cực kỳ tuấn tú trạc tuổi với Kiều Lam và một người đàn ông trung niên đi sau lưng thiếu niên đó.
Cha mẹ Kiều vội vàng đứng lên, nói một cách đầy nịnh nọt: “Không ngờ người hẹn chúng tôi lại còn trẻ và tuấn tú như vậy.”
Đàm Mặc cười như không cười liếc nhìn cha mẹ Kiều, cha mẹ Kiều lập tức không thốt nổi những lời nịnh nọt nữa. Cha Kiều nháy mắt với mẹ Kiều. Mẹ Kiều vội vã lại dè dặt, nói: “Ừm, cậu nói cậu có thể giúp chúng tôi tìm một nguồn thận phù hợp với Nguyên nhi, còn, còn giúp chúng tôi trả tiền, cậu không nói đùa chứ?”
Đàm Mặc ngước mắt: “Nói đùa thì các người không đến à?”
“Vậy thì chắc chắn không phải nói đùa rồi!”
Mẹ Kiều vội vàng nói: “Ai da tôi đã bảo Nguyên nhi là người tốt tự có Trời giúp [1] mà. Trên đời này rốt cuộc vẫn còn nhiều người tốt như vậy. Tôi đây thật sự rất cảm ơn ngài.”
[1] Người tốt tự có Trời giúp – Cát nhân tự hữu Thiên tướng có nghĩa là người tốt sẽ được sự giúp đỡ của Trời.
“Đừng vội cảm ơn.” Đàm Mặc thản nhiên nói. “Tôi có thể giúp các người, nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Đàm Mặc nhướng mắt nhìn đôi vợ chồng không giấu được vẻ gấp gáp.
Bọn họ vì con trai mà có thể làm đến nước này. Đàm Mặc nhớ đến dáng vẻ bất lực và rệu rã của Kiều Lam, trong lòng chỉ còn thấy xót xa.
“Từ bỏ quyền giám hộ và nuôi dưỡng đối với Kiều Lam, tách hộ khẩu với cô ấy.” Đàm Mặc nói. “Từ nay trở đi cắt đứt tất cả quan hệ với Kiều Lam, nếu có thể làm được…”
Lời còn chưa dứt cha Kiều đã vội vàng tỏ thái độ: “Có thể làm được!”
Chuyện này có gì mà không làm được!
“Đừng có gấp.” Đàm Mặc rũ mắt, chậm rãi uống một hớp nước rồi mới nói tiếp: “Từ nay về sau, không ai trong gia đình ông được phép tìm hay gặp Kiều Lam, phải biến mất hoàn toàn trước mắt cô ấy. Nếu như hai người có thể làm được, vậy thì tất cả mọi người đều bình an vô sự. Còn nếu như không làm được…”
Đôi mắt màu nâu nhạt của thiếu niên nheo lại. Anh gằn từng chữ.
“Nếu như không làm được, tôi sẽ bảo người móc quả thận cấp cho con trai bà ra một lần nữa. Làm sao để ghép quả thận vào cơ thể con trai bà thì đến lúc đó sẽ lấy nó ra y như vậy.” Thiếu niên nhìn khuôn mặt đang không ngừng đổi sắc của đôi vợ chồng, ung dung nói. “Tôi đã nói xong. Bây giờ, hai người có thể suy nghĩ thật kỹ.”