Thế nhưng lần này, ngay cả thím hai Kiều cũng hơi bất ngờ.
Thím Hai Kiều không thích bà nội Kiều, cũng không thích vợ chồng chú Ba, nhưng thái độ của bà với mấy đứa cháu con chú Ba vẫn khá tốt.
Thím Hai Kiều không phải là một người hồ đồ, bà ghét ai cũng là có lý do cả. Ví dụ như bà ghét bà nội Kiều vì bà ta vừa quê mùa vừa thô bỉ lại bất công, xấu tính. Bà ghét em dâu thứ Ba vì dáng vẻ không học thức, không tam quan [1] của bà ta. Còn với mấy đứa cháu con chú Ba, thím Hai Kiều ghét nhất là chị Hai Kiều và Kiều Nguyên. Chị Hai Kiều rõ ràng là tiểu tam [2], đã không biết nhục ấy thế mà còn dương dương tự đắc. Còn Kiều Nguyên chẳng qua bởi vì là con trai, liền được bà nội Kiều cưng đến tận trời.
[1] Tam quan: Gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
[2] Tiểu tam: Người thứ ba.
Còn lại cô con gái cả và Kiều Lam, thím Hai Kiều cũng không hề cảm thấy chán ghét. Chị Cả Kiều dịu dàng ngoan ngoãn, Kiều Lam cũng chưa từng làm điều sai trái gì.
Ngoại trừ việc lần trước Kiều Lộ khẳng định chắc nịch với bà rằng, Kiều Lam chép bài mới được nhất khối.
Nhưng lần này Kiều Lộ vẫn nói Kiều Lam như thế, thím Hai Kiều lại không tin tưởng lắm. Như lần trước bà đã nói đó. Kiều Lam có thể chép bài được một lần, chẳng lẽ còn có thể chép bài lần thứ hai sao?
Mà trước khi đi thi, Kiều Lộ cũng đã liên tục khẳng định với bà là lần này Kiều Lam nhất định không thể chép bài được.
Kết quả thành tích của Kiều Lam vẫn xuất sắc như cũ.
Kiều Lộ vừa khóc vừa nói hành động chép bài của Kiều Lam quá kinh tởm, kể lể rằng những học sinh khác không tin cô ta, thậm chí ngay cả cha cũng không tin những gì cô ta nói.
Thím Hai Kiều nhìn đứa con gái đang bù lu bù loa chửi mắng Kiều Lam, tâm trạng bỗng dưng có chút phức tạp. Bà còn nhớ lần trước chồng mình nghiêm mặt khuyên bảo Kiều Lộ, không có bằng chứng thì đừng có đổ oan lung tung cho người ta. Khi đó bà còn đứng về phía Kiều Lộ, cảm thấy chồng mình nói hơi quá.
Vậy nên Kiều Lộ mới càng ngày càng tệ, trở nên như thế này.
Thím Hai Kiều ngồi trên ghế salon, bắt đầu tự hỏi có phải cách dạy con của bà đã sai hay không.
Kiều Lộ khóc lóc một lúc lâu nhưng vẫn không nghe thấy tiếng mẹ mình đáp lại. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã nhìn thấy ánh mắt nặng trĩu của mẹ đang nhìn mình. Trong lòng khẽ run lên, Kiều Lộ nhỏ giọng nói: “Mẹ… Mẹ có nghe con nói không…”
Thím Hai Kiều lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu mới nói: “Không có bằng chứng thì đừng có nói tiếp nữa. Ngày nào cũng để tâm vào người khác, bảo sao kết quả của mình lại thụt lùi.”
Kiều Lộ sững sờ nhìn mẹ mình, há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thím Hai Kiều lại chỉ cảm thấy hơi phiền lòng, không muốn nói thêm gì với Kiều Lộ nữa, quay người đi về phòng ngủ nói chuyện với chồng.
Đêm đó, sau khi bị mẹ nói một câu kia, lại bị người cha nghiêm túc lôi vào phòng mắng hơn nửa tiếng, Kiều Lộ đi ngủ với đôi mắt sưng húp.
Mà nhà họ Kiều ở một chỗ khác. Lần trước Kiều Lam thi được nhất khối, mẹ Kiều gặp ai cũng khoe khoang, nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy không đáng tin lắm. Sau đó Kiều Nguyên lén nói cho bà ta biết, rằng Kiều Lộ bảo với nó rằng Kiều Lam chép bài mới được như vậy, mẹ Kiều nghe xong cũng có hơi nghi ngờ.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, mẹ Kiều chỉ muốn có cái cớ để khoe khoang, chẳng quan tâm Kiều Lam tự mình thi được hay là chép bài. Bà ta chỉ lo lắng duy nhất một điều là, nếu như lần này Kiều Lam thi không tốt, lúc đó bà ta còn mặt mũi nào nữa đây.
Kết quả thành tích của Kiều Lam lại rất tốt, mặc dù không đứng nhất khối, nhưng đứng nhì khối cũng đủ để bà ta nở mặt nở mày rồi.
Lúc Kiều Nguyên đi đến tiệm cơm nhỏ của cha mẹ Kiều để ăn chực, vừa bước vào đã nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của mẹ Kiều. Cứ thấy có học sinh là bà ta sẽ đến hỏi chúng học lớp mấy, nếu là lớp 10 thì sẽ bày ra vẻ mặt tự đắc nói con gái bà ta cũng vậy, lần này thi không được tốt lắm, chỉ đứng thứ hai khối mà thôi.
Lúc đầu tâm trạng của Kiều Nguyên rất tốt vì Kiều Lộ lại thua điểm Kiều Lam, nhưng nhìn dáng vẻ này của mẹ mình, trong lòng nó lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là sau khi nó biết điểm kiểm tra của mình.
Kiều Nguyên xếp hạng năm từ dưới đếm lên trong lớp.
Cha mẹ Kiều cưng chiều Kiều Nguyên, không quan tâm đến thành tích của Kiều Lam nhưng lại cảm thấy phải để ý đến điểm số của con trai mình. Chân trước mẹ Kiều vừa khen Kiều Lam xong, chân sau đã nhìn thấy điểm số của Kiều Nguyên, tức giận suýt nữa là nổ cả não.
“Còn không bằng một nửa của chị mày nữa. Đều cùng một mẹ sinh ra, sao lại kém nhiều như vậy chứ!”
Kiều Nguyên bực bội ngồi ở tiệm cơm nhỏ đến trưa, vừa về đến nhà đã bị mẹ Kiều mắng như thế. Khuôn mặt vừa tròn vừa béo của nó nhăn lại thành một cục, bắt đầu khóc. Kiều Nguyên vừa khóc là bà nội Kiều bên cạnh lập tức không chịu nổi, ôm cháu trai dỗ dành, không ngừng mắng con dâu. Mẹ Kiều vừa nghe thấy con trai cưng khóc thì cũng không tiếp tục được nữa.
Cuối cùng biến thành cả nhà đều an ủi Kiều Nguyên.
Hôm sau mẹ Kiều cho Kiều Nguyên mười đồng, bảo nó thích ăn gì mua gì thì cứ mua. Kiều Nguyên hài lòng cầm lấy tiền, đắc ý hất cằm với Kiều Lam, nhỏ giọng nói: “Dù chị học giỏi thì mẹ vẫn thương tôi nhất.”
Kiều Lam im lặng đảo mắt. Người mẹ kia của cưng chị đây không thèm.
Kiều Lam không thèm mẹ Kiều, nhưng mẹ Kiều lại đánh chủ ý lên người Kiều Lam. Kiều Lam học giỏi như thế, Kiều Nguyên lại không theo kịp chương trình học, đã vậy chi bằng bảo Kiều Lam kèm cặp Kiều Nguyên mỗi ngày? Bà ta không tin là Kiều Nguyên lại không thông minh bằng Kiều Lam.
Hiếm khi bà nội Kiều không phản bác lại ý kiến của mẹ Kiều, bà ta cũng cảm thấy ý đó rất được. Kiều Lam có thể thi được tốt như thế, sao Kiều Nguyên lại không? Kiều Nguyên là con trai đó.
Mẹ Kiều không nghĩ việc này có khó khăn gì, dù sao Kiều Lam vẫn rất luôn nghe lời bà ta. Sáng hôm sau khi Kiều Lam chuẩn bị đi học, mẹ Kiều đủng đỉnh bước ra, thuận miệng nói: “Sau này buổi chiều về sớm một chút, tối dạy thêm cho em trai mày.”
Nói xong liền quay người muốn đi, lại nghe Kiều Lam trả lời: “Không có thời gian.”
“Sao lại không có thời…” Vừa nói được một nửa thì nhớ đến việc bây giờ Kiều Lam đang đi làm thêm.
Lúc trước nghe nói Kiều Lam làm việc ở một nhà hàng Tây, mẹ Kiều rất hài lòng. Theo cách nhìn nhận của bà ta, ai đến nhà hàng Tây dùng cơm mà không phải là kẻ có tiền? Chị Hai Kiều cũng đi làm thêm ở một chỗ như thế mới lấy được chồng giàu. Giờ chỗ làm thêm của Kiều Lam còn cao cấp hơn cả chị Hai Kiều hồi đó, mẹ Kiều cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ chuyện lại liên quan đến con trai cưng, mẹ Kiều lập tức quăng Kiều Lam ra sau gáy, xụ mặt mất hứng: “Học hành chưa xong mà làm thêm cái gì. Để người ngoài nghe được còn tưởng là tao để mày thiếu ăn thiếu mặc. Việc làm thêm của mày quan trọng hơn hay là thành tích của em trai mày quan trọng hơn? Nhà mình chỉ có một đứa con trai là em mày thôi. Thành tích của nó không tiến bộ, mày thân là chị mà không biết lo lắng cho em sao?”
Cô có cái gì mà phải lo lắng.
Cho dù Kiều Nguyên có đứng bét khối đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến cô. Kiều Lam vẫn cứ cúi đầu: “Tôi đã nói là không có thời gian. Bà tự tìm gia sư cho nó đi.”
“Tìm gia sư thì không phải mất tiền à.” Mẹ Kiều vô cùng tức giận: “Không phải tiền của mày nên mày đâu có biết xót!”
Kiều Lam thật sự rất muốn bật cười. Thì ra đối với Kiều Nguyên, mẹ Kiều cũng có lúc tiếc tiền đấy.
Không nỡ thuê gia sư.
“Vậy thì cứ để thành tích của nó bết bát như vậy đi.” Nói xong cũng không thèm để ý đến mẹ Kiều đang sững sờ nữa, Kiều Lam xoay người đi đến trường.
Không khí ở trường tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với căn nhà mù mịt chướng khí đó.
Đàm Mặc vẫn giống như ngày thường, hết tiết tự học anh mới đến lớp, nhưng hôm nay hình như anh đến sớm hơn mọi ngày một chút.
Vẫn là đi học, nhưng nghĩ đến việc mình không còn ngồi ở hàng cuối cùng nữa, bên cạnh anh còn có một người tên là Kiều Lam, việc đi học liền có một ý nghĩa khác.
Hôm qua đã thất bại trong việc giảng bài cho cô, khiến Đàm Mặc hơi canh cánh trong lòng.
Dựa theo chương trình hiện giờ, anh xem lại sách giáo khoa và sách bài tập một lần nữa. Sau khi ngồi vào chỗ, Đàm Mặc ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang mượn sách bài tập Vật Lý của Kiều Lam.
Kiều Lam không biết Đàm Mặc muốn làm gì, nhưng cô vẫn cho anh mượn sách bài tập.
Đàn Mặc mở sách ra, làm lại từng bài mà Kiều Lam bỏ trống, sau đó trả sách lại cho cô.
Anh phải chuẩn bị sớm một chút, nhanh chóng thuần thục cách giải bài theo chương trình hiện tại, như vậy mới có thể giảng bài cho Kiều Lam mà không gặp trở ngại gì nữa.
Kiều Lam nhìn nét chữ đẹp đẽ của Đàm Mặc, vội vàng nói: “Không cần phải phiền như vậy đâu.” Nếu như những chuyện như thế này gây phiền toái và làm lãng phí thời gian của anh, vậy thì cô sẽ cảm thấy bứt rứt lắm.
Đàm Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, đợi cô nói hết lời.
“Như vậy quá phiền phức cho cậu rồi. Cậu cũng có việc riêng của mình, thật sự không cần đâu.” Kiều Lam ngẫm nghĩ một lúc: “Mình cũng có thể đi hỏi Bùi Ninh.”
Đàm Mặc giơ tay giành lại quyển sách.
Anh nắm thật chặt quyển sách trong tay, môi mím chặt thành một đường, nói: “Không phiền phức.”
Kiều Lam nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của thiếu niên, một lúc lâu sau mới ngồi về chỗ, không giành với Đàm Mặc nữa.
Cứ như vậy, vài ngày sau, Kiều Lam rõ ràng cảm nhận được Đàm Mặc giảng bài dễ hiểu hơn Bùi Ninh rất nhiều.
Vì đã sớm có dự định, vậy nên bây giờ Đàm Mặc giảng bài cho Kiều Lam rất thuận lợi.
Rốt cuộc Bùi Ninh cũng chỉ là một học sinh lớp 10, dù giỏi đến đâu cũng không hơn Kiều Lam quá nhiều, nhưng Đàm Mặc thì không giống vậy. Đàm Mặc hiểu biết rất rộng, vậy nên lúc giảng bài, sau khi giải xong một câu hỏi, Đàm Mặc thường xuyên giảng thêm một vài kiến thức mở rộng khác, những thứ đó thật sự rất hữu ích đối với Kiều Lam.
Còn có một điểm khác biệt rất lớn nữa. Bình thường khi giảng bài cho nhau, đám học sinh cuối cùng sẽ nói chuyện phiếm, nhưng Đàm Mặc thì không như vậy.
Trong thế giới của những người như anh, những việc không cần thiết thì không nên nói. Nếu đang giảng bài vậy thì trong lúc đó anh sẽ không nói bất kì lời không liên quan nào cả.
Tốc độ giảng bài của Đàm Mặc nhanh hơn Bùi Ninh rất nhiều, cũng giảng kỹ hơn so với Bùi Ninh.
Ngoại trừ một vài lúc Đàm Mặc nói xong mà Kiều Lam vẫn chưa hiểu, anh sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp được Kiều Lam tán dương kia nhìn cô chằm chằm.
Kiều Lam bị nhìn đến mức khóc không ra nước mắt, đáng thương lên tiếng: “Thật xin lỗi, tại mình ngốc quá.”
“Vẫn ổn.” Đàm Mặc nói, ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung một câu: “Không đến mức quá ngốc.”
So với tưởng tượng của anh trước đây thì thông minh hơn rất nhiều.
Kiều Lam: …
Được rồi, vẫn nên nghe anh giảng bài thôi.
Đàm Mặc dùng thời gian ngắn nhất làm mới cái nhìn của mọi người về mình.
Anh vẫn đến lớp như cũ, nhưng từ trước đến giờ vào tiết anh không bao giờ nghe thầy cô giảng bài. Thỉnh thoảng giáo viên Vật Lý sẽ đột nhiên gọi đến tên anh, dù trong tay đang là sách Tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn lên bảng, Đàm Mặc chỉ cần mười mấy giây là có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Giữa những tiếng thổn thức của bạn học, Đàm Mặc không hề có biểu cảm gì, lại cúi đầu đọc sách. Không còn phần tóc mái khó coi che chắn, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt điển trai của anh.
Ác ý dần dần biến mất.
Một vài học sinh thậm chí còn thay đổi cách nhìn đối với Đàm Mặc. Họ cảm thấy rằng trong lớp đột nhiên có một thiên tài như vậy thật sự là một việc vô cùng tuyệt vời. Dù chưa từng nói chuyện với Đàm Mặc nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các học sinh lớp khác kháo nhau về sự lợi hại của anh. Đương nhiên vẫn không quên thổi phồng là Đàm Mặc rất ưa nhìn.
Ngắn ngủi chưa đến mười ngày, cũng như Trần Diệu Dương và Hách Anh, gần như cả trường đều biết đến cái tên Đàm Mặc.
Những người đẹp trai luôn luôn thu hút sự chú ý.
Thậm chí toàn bộ học sinh cấp 2 ở trường liên cấp cũng biết đến lớp 10 có một nam sinh tên là Đàm Mặc, từ trước đến giờ lên lớp không bao giờ nghe giảng, nhưng đi thi vẫn cứ được max điểm như thường. Những từ như “kỳ lạ”, “tên điên” dần dần bị mọi người lãng quên dưới ánh sáng chói lọi của danh xưng “thiên tài”.
Thiếu niên đã từng bị mọi người xa lánh, giờ đây khi chiếc xe lăn của anh xuất hiện trong sân trường một lần nữa, ánh mắt chăm chú hướng đến anh càng nhiều hơn.
Có vài nữ sinh đứng cách anh không xa ríu rít trò chuyện, một mực nhìn anh không chớp mắt.
Ngũ quan của thiếu niên cực kỳ xuất sắc, nước da trắng bệch trông không được khỏe mạnh cho lắm. Anh không có biểu cảm gì. Từ xa nhìn lại, một vài nữ sinh thì thầm rằng anh trông như thể một mẫu vật xinh đẹp và tinh xảo được ngâm trong formalin [3], cũng có người nói nếu như môi anh đỏ hơn một chút, vậy có lẽ anh sẽ càng giống với những con ma cà rồng bí ẩn sống trong các pháo đài cổ.
[3] Dung dịch formalin được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Nó còn được sử dụng như là chất bảo quản cho các vacxin.
Đàm Mặc tiến về lối đi dành cho người khuyết tật. Đám con gái cười nói gì đó với nhau, sau đó có một nữ sinh xinh đẹp tiến tới gần anh: “Bạn học, mình đẩy cậu đi lên nhé?”
Đàm Mặc nhanh chóng lùi xe lăn về sau, lạnh lùng mở miệng: “Không cần.”
Nữ sinh kia ngẩn người, có lẽ là cô ta không ngờ rằng mình lại bị từ chối như vậy, dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp, trong trường có rất nhiều nam sinh thích cô ta.
Nhưng xung quanh nhiều người nhìn như vậy, vẻ mặt của nữ sinh kia hơi thay đổi, nhưng vẫn nở nụ cười nói với Đàm Mặc: “Mình không có ý xấu đâu, mình chỉ là muốn giúp cậu…”
Hơi thở xa lạ ập đến, con ngươi của Đàm Mặc co lại, lạnh lùng quát: “Cút đi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh càng lúc càng khó coi, sắc mặt trắng bệch nhìn Đàm Mặc: “Mình nói là mình chỉ muốn giúp cậu mà thôi, cậu có bệnh à…”
Kiều Lam từ xa xa đi tới, đã thấy một đám người đang bu lại chắn ở phía trước.
Cô không có thói quen hóng chuyện, chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua một chút, đã thấy Đàm Mặc cứng đờ ở giữa đám đông. Kiều Lam hơi giật mình, sau đó vội vàng chen vào giữa: “Nhường đường một chút nhường đường một chút!”
Cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có một nữ sinh xa lạ đang chỉ tay vào Đàm Mặc, nói anh có bệnh.
Trái tim Kiều Lam nhảy lên. Cô xông lên phía trước, nhanh chóng che chắn trước mặt Đàm Mặc, tách nữ sinh kia ra khỏi anh. Kiều Lam quay người ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Mặc, lo lắng hỏi anh thế nào rồi.
Lúc Đàm Mặc nhìn thấy Kiều Lam, bàn tay đang siết chặt xe lăn rốt cuộc cũng hơi thả lỏng. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cô: “Không có việc gì.”
Kiều Lam khẽ thở phào, đứng lên.
Cô đi ra phía sau lưng Đàm Mặc, đẩy xe lăn cho anh, lạnh lùng nhìn nữ sinh vừa buông lời ác độc với Đàm Mặc: “Tránh ra.”
Tất cả mọi người sững sờ nhìn theo bóng dáng hai người đang dần khuất xa, lúc này mới bắt đầu nghị luận.
“Đây là ai vậy? Ngay cả Thịnh Thi Lộ mà Đàm Mặc còn không để ý, thế mà lại để ý đến cậu ta?”
“Là Kiều Lam đó, không biết sao? Cái người học rất giỏi ý.”
“Đó là Kiều Lam sao. Nhưng trông đâu có xinh bằng Thịnh Thi Lộ.”
“Vậy Thịnh Thi Lộ cũng có học giỏi bằng Kiều Lam nhà người ta đâu.”
Vốn Thịnh Thi Lộ đánh cược với bạn bè, kết quả lại bị mất mặt trước nhiều người như thế. Một cô gái chơi thân đến an ủi cô ta. Thịnh Thi Lộ xanh mặt đứng đờ người tại chỗ một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “Không phải chỉ là một tên tàn tật thôi sao? Có cho tôi cũng không thèm!”
Đám học sinh đang hóng chuyện xung quanh hoặc là nhíu mày, hoặc là gật gù cảm thấy Thịnh Thi Lộ nói cũng đúng. Mọi người nghị luận ầm ĩ, cuối cùng tản ra.
Nhưng sáng hôm đó có rất nhiều người chứng kiến chuyện Thịnh Thi Lộ và Đàm Mặc, chẳng bao lâu toàn trường ai cũng biết chuyện. Có người còn nói rất khó nghe, nói hoa khôi lớp 27 cố ý đi dụ dỗ Đàm Mặc, kết quả bị Đàm Mặc kêu cút.
Rất nhiều người bảo Đàm Mặc không đáng mặt đàn ông, ăn nói khó nghe quá, nhưng cũng có người bảo Thịnh Thi Lộ đáng đời.
Mặc dù Thịnh Thi Lộ xinh đẹp, nhưng thanh danh trong trường lại không được tốt cho lắm. Học đã dốt thì không nói, trong trường nam sinh nào đẹp trai đều bị cô ta cưa cẩm, ngay cả Trần Diệu Dương cũng không phải ngoại lệ.
Rất nhiều học sinh không ưa Thịnh Thi Lộ, nhưng nói về độ ghét cô ta thì không lớp nào qua được lớp 13.
Nghe nói Thịnh Thi Lộ từng nói xấu Tống Dao, thẳng thừng nói rằng Tống Dao không xinh đẹp bằng mình.
Vậy nên sau khi biết Thịnh Thi Lộ dụ dỗ Đàm Mặc bị anh từ chối, cả đám học sinh lớp 13 đều bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy câu “Cút” này của Đàm Mặc quả là đã cái nư.
Nhưng vừa dứt lời, mọi người lại quay về chủ đề mà ai ai cũng đã thảo luận đến nhàm tai trước đó. Đến cùng ai đẹp nhất khối 10.
Mà Tống Dao – trung tâm của cuộc thảo luận – đỏ mặt nhìn Trần Diệu Dương một chút, sau đó bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp gọi Tống Dao là vì bữa tiệc đêm Giáng Sinh.
Năm nào trường liên cấp cũng tổ chức tiệc đêm Giáng Sinh, tách riêng thành ba khối, mỗi lớp chuẩn bị sẵn các tiết mục, sau đó chọn ra một tiết mục tốt nhất để biểu diễn trước mặt học sinh cả khối.
Chủ nhiệm lớp gọi Tống Dao ra ngoài là vì muốn cô ấy chuẩn bị tiết mục cho lớp 13.
Tống Dao chơi piano rất giỏi.
Chuyện nổi bật thế này ai cũng muốn được làm.
Nữ sinh trong lớp ghen tị với Tống Dao nhưng lại không thể nói lời nào. Đối với loại con gái như Thịnh Thi Lộ, bọn họ còn có thể dè bỉu cô ta học dốt, nhân cách tệ, nhưng đây lại là Tống Dao, bọn họ không tìm được bất kì khuyết điểm nào của cô ấy cả.
Vẻ ngoài xinh đẹp, đa tài đa nghệ, học hành cũng rất giỏi, đương nhiên tính cách cũng vô cùng dễ mến.
Điểm duy nhất có thể soi mói chính là vóc dáng của Tống Dao. Cô ấy thuộc dạng con gái xinh xắn nhỏ nhắn, không những xinh đẹp mà còn rất đáng yêu.
Học sinh lớp 10 không cần tự học buổi tối, nhưng buổi tiệc Giáng Sinh này lại yêu cầu tất cả học sinh phải tham gia. Chẳng qua phạm vi tất cả này vẫn không bao gồm Đàm Mặc.
Trong mắt tất cả mọi người, Đàm Mặc là một người đặc biệt.
Anh có thể đến trễ mỗi ngày, cũng có thể nghỉ học tùy thích, thậm chí lên lớp cũng không cần nghe giảng, vậy nên buổi tiệc này Đàm Mặc cũng có thể không tới.
Kiều Lam quay sang hỏi Đàm Mặc có dự tính gì vào lễ Giáng Sinh không.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ. Hôm đó chắc chắn cha Đàm sẽ đưa anh về nhà bên kia, sau đó ăn cơm cùng với người mẹ kế và đứa em gái cùng cha khác mẹ mà anh không thích một chút nào cả.
Trải qua một đêm Giáng Sinh như vậy, Đàm Mặc thà ở trong nhà đọc sách còn hơn.
Thế là Đàm Mặc trả lời Kiều Lam: “Không có dự tính gì cả.”
“Nếu không thì.” Kiều Lam nói: “Cậu đến trường xem tiết mục đêm Giáng Sinh với mình đi.”
Đàm Mặc không cần suy nghĩ đã từ chối. Khối 10 có tất cả ba mươi lớp, hàng ngàn học sinh chen chúc nhau trong hội trường, quả thực là cực hình đối với Đàm Mặc.
“Được thôi.” Kiều Lam hơi thất vọng, nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên. Đàm Mặc không thích chỗ náo nhiệt, cũng rất khó chấp nhận không khí như vậy.
Giáng Sinh càng lúc càng tới gần, đám học sinh cũng càng ngày càng háo hức. Đến đêm Noel, trong trường mọc lên một cây thông Noel bơm hơi lớn. Trên cửa sổ văn phòng của mỗi giáo viên cũng treo đầy những bông hoa tuyết.
Ban ngày khi đi học, đám học sinh có chút không tập trung, giáo viên cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Đến khi các tiết học kết thúc, không khí càng trở nên náo nhiệt hơn. Đám học sinh bỏ tiền mua những quả táo hoặc quả cam có hình dáng đẹp tặng cho bạn bè thân thiết hoặc người mà mình thích.
So với các lớp bên cạnh, lối vào lớp 13 càng náo nhiệt hơn. Nam sinh nữ sinh đến tặng táo nhiều hơn lớp khác. Tống Dao và Trần Diệu Dương được tặng nhiều táo nhất, đặc biệt là Trần Diệu Dương. Sau khi nhận táo, cậu ta chia hết cho tất cả mọi người trong lớp.
Lúc chia cho Kiều Lam và Đàm Mặc, cả hai người đều nhất trí từ chối không nhận.
Trần Diệu Dương đang nói chuyện bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, không ai nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu ta.
Đàm Mặc im lặng nhìn chằm chằm đám học sinh đang sôi nổi trong lớp, rồi lại quay sang nhìn Kiều Lam, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau tiết cuối cùng của buổi chiều, chủ nhiệm lớp nhanh chóng để học sinh về nhà ăn cơm, đúng sáu giờ bốn mươi đến lớp dọn bàn, sau đó cùng đi đến hội trường lớn. Đàm Mặc không cần phải làm những điều đó, vậy nên anh vẫn chậm chạp thu dọn đồ đạc của mình. Khi thu dọn đồ đạc xong, Kiều Lam đã rời đi.
Thoạt nhìn, đôi mắt của Đàm Mặc càng u ám hơn trước.
Anh trầm mặc ngồi yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới cầm cặp chuẩn bị về nhà. Khi cúi đầu xuống, Đàm Mặc phát hiện trong hộc bàn mình có cái gì đó.
Đàm Mặc rút thứ đó ra. Là một tấm thiệp mừng, bên trên có một cái mặt cười rất lớn, trên đó có viết tên Kiều Lam, bên cạnh tấm thiệp là một quả táo đỏ mọng.
Tâm trạng bực dọc suốt cả ngày của Đàm Mặc dần dần biến mất trong khoảnh khắc đó.
Anh cẩn thận cất tấm thiệp và quả táo kia đi, sau đó đi xuống sân trường, lên xe rồi cũng không về nhà ngay mà bảo bác Trần lái xe đến một chỗ khác.
Kiều Lam ăn cơm xong trở về trường học, nhìn thoáng qua hộc bàn của Đàm Mặc, thấy không còn thiệp và táo nữa, khóe môi cô khẽ cong lên. Chiếc bàn bên cạnh đột nhiên bị va vào, Kiều Lam khó hiểu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trần Diệu Dương đang nhíu mày, dáng vẻ như thể ai nợ tiền cậu ta vậy.
Kiều Lam thầm phỉ nhổ một câu cái đồ thần kinh, sau đó kéo ghế mình xa ra một chút.
Sau khi chủ nhiệm lớp đến, Kiều Lam mới đi theo những học sinh khác đến hội trường lớn.
Bất kể là chạy bộ hay chọn chỗ ngồi, Kiều Lam đều thích ngồi ở hàng cuối cùng trong góc, thật ra cô cảm thấy như vậy thì dễ chuồn đi hơn.
Một vài lớp còn chưa đến đủ nhưng đã có rất nhiều học sinh. Tiệc Giáng Sinh đã bắt đầu. Nam sinh ngồi cạnh Kiều Lam không biết xem được lịch từ đâu, hào hứng nói với Tống Dao lớp 13 là tiết mục thứ bảy.
“Lát nữa nhớ phải chụp ảnh đó.”
“Biết rồi biết rồi.”
“À còn nữa, không phải lớp trưởng đi mua đồ sao?”
“Mua gì cơ?”
Đang nói chuyện, lớp trưởng đã mua đồ xong quay trở lại, xách theo một cái túi đen lớn. Cả đám học sinh xúm vào xem là cái gì.
Sau đó liền thấy lớp trưởng lấy trong túi ra một đống băng đô phát sáng.
Nữ sinh:!!!
Nam sinh: …
Chủ nhiệm lớp vui vẻ nói rằng mọi người ai cũng có phần cả, không cần phải giành nhau.
Đám con gái phá lên cười, chen chúc giành cho mình một chiếc băng đô ưng ý. Kiều Lam tiện tay cầm lấy một cái, là một đôi sừng hươu. Cô đeo nó lên đầu như những nữ sinh khác. Trần Diệu Dương bên cạnh vô thức nhìn thoáng qua, lại nhìn thêm mấy giây mới quay đầu sang chỗ khác.
Thế là với những chiếc băng đô phát sáng, lớp 13 trở thành một khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Một mặt những nữ sinh lớp khác cực kỳ hâm mộ lớp 13, mặt còn lại trách cứ giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng lớp mình không được sâu sắc như thế.
Lớp 13 cực kỳ nổi bật trong đêm Giáng Sinh, tiết mục của lớp cũng nổi bật y như thế.
Một mình Tống Dao độc tấu piano.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc dài không buộc lại mà xõa tung trên vai, những chiếc lông vũ màu trắng tạo thành một chiếc kẹp giữ một phần mái tóc dài ở sau tai, trông Tống Dao càng trở nên thanh thuần và xinh đẹp. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô ấy bước lên sân khấu, khiến cả đám học sinh bên dưới hò hét không ngừng.
Đặc biệt là học sinh lớp 13.
Kiều Lam nhìn cái băng đô hình sừng hươu trên đầu mình, rồi lại nhìn Tống Dao trên sân khấu, nghe tiếng đàn piano cô ấy đánh, thầm nghĩ đúng là rất đẹp.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có ai đó vỗ vai Kiều Lam. Kiều Lam quay đầu lại, đằng sau là một bạn học cô không quen biết.
Bạn học kia bảo cô ra ngoài một chút, bên ngoài có người tìm cô.
Kiều Lam nhíu mày, thật sự không nghĩ ra được ai đến tìm mình. Ngoại trừ bạn học cùng lớp ra cô cũng không biết ai cả.
Nhưng cuối cùng Kiều Lam vẫn đi ra.
Cô lẳng lặng rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía lối vào hội trường lớn. Dưới ánh đèn màu xanh tím, càng đến gần, bóng dáng quen thuộc của thiếu niên ngồi trên xe lăn lại càng hiện rõ.
Kiều Lam sững sờ, lúc này mới bước nhanh đến chỗ Đàm Mặc.
“Không phải cậu nói là không tới sao.” Kiều Lam vô cùng bất ngờ và vui vẻ. Vì chạy nên hô hấp của cô hơi dồn dập: “Sao đột nhiên cậu lại tới đây? Bác Trần đưa cậu đến sao?”
Nói xong thì liền ngẩng đầu nhìn. Bác Trần đứng cách họ mười mét, đang nhìn Kiều Lam cười.
Kiều Lam nở một nụ cười đáp lại bác Trần, rồi sau đó lại quay đầu nhìn Đàm Mặc một lần nữa, ngập ngừng hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Bác Trần cũng ở đây nên chắc chắn Đàm Mặc không đến để xem biểu diễn, hẳn là tìm cô có việc gấp.
Đàm Mặc không nói gì. Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Lam, sau đó ánh mắt anh lướt đến chiếc sừng hươu lóe lên trên đầu cô. Qua ánh đèn xanh tím ở phía xa, Đàm Mặc đột nhiên cảm thấy cặp sừng hươu phát sáng này rất đáng yêu, mà Kiều Lam đang ở trước mặt anh đây, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm anh kia cũng đặc biệt xinh đẹp.
Đàm Mặc rất ít khi để ý đến ngoại hình của người khác. Rất nhiều người quan tâm đến vẻ ngoài của mình, Đàm Mặc lại không như vậy. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ hơi khác với ngày thường của KIều Lam, anh không tự chủ được thốt ra hai chữ.
Xinh đẹp.
Khiến anh không khỏi nhìn cô một lúc lâu. Nửa ngày sau, anh mới lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho Kiều Lam: “Quà của cậu.”
Kiều Lam ngẩn người: “Vậy thì ngày mai đưa cho mình là được rồi, cần gì phải cố ý đến đây một chuyến chứ.”
“Ngày mai không phải đêm Giáng Sinh.” Đàm Mặc vẫn nhìn Kiều Lam như cũ.
Kiều Lam cười cười, lúc này mới nhận lấy món quà của Đàm Mặc, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Thiếu niên lại nhìn thoáng qua đôi sừng hươu trên đầu cô, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
Kiều Lam đi ra khỏi hội trường, nhìn bác Trần bước tới đẩy xe lăn của Đàm Mặc đi. Hai người đi càng lúc càng xa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hai người đâu nữa, Kiều Lam mới mở cái hộp nhỏ trong tay ra.
Một chiếc dây chuyền hình quả táo được chạm khắc tinh xảo bằng ngọc.
Đó là lời chúc Giáng Sinh trễ từ thiếu niên kia.
Kiều Lam, chúc cậu bình an vui vẻ.