Sinh học của Kiều Lam tốt đến không ngờ.
Cô từng là học sinh ban xã hội, chưa từng học Sinh học. Đời này một lần nữa tiếp xúc, cô không ngờ mình lại có thiên phú như thế ở môn Sinh học. Bình thường điểm của cô gần như có thể đạt tối đa ở môn này.
Không nói đến về sau thế nào, Kiều Lam vẫn rất tự tin vào kỳ thi sắp tới. Cô nhìn Đàm Mặc đang nghiêm túc đọc sách Sinh học, đột nhiên cảm thấy hào hứng. Kiều Lam dùng ngón tay chọc chọc Đàm Mặc: “Mặc Mặc, chúng ta cá cược nhé?”
Khuôn mặt của Đàm Mặc lại trở nên cứng đờ vì tiếng “Mặc Mặc” Kiều Lam gọi. Mặc kệ Kiều Lam muốn cược cái gì, anh vẫn không có biểu cảm gì cả, chỉ là có thể thấy được chút rối ren trong ánh mắt anh. Đàm Mặc nhỏ giọng nói: “… Đừng gọi Mặc Mặc.”
Vốn dĩ Kiều Lam không để ý, cô chỉ là thuận miệng gọi. Bây giờ bị Đàm Mặc nói, Kiều Lam cũng thấp giọng cười. Một lúc lâu sau mới nói: “Ngày nào dì Trần cũng gọi cậu là Mặc Mặc, cậu cũng đâu có như thế đâu.”
Sao có thể giống với dì Trần được?
Đàm Mặc ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm đang hứng khởi giảng bài. Thực chất bên trong anh vẫn rất có nguyên tắc, chẳng hạn như lên lớp có thể không học hành hay nghe giảng nhưng không thể nói chuyện.
Nhưng nếu là nói với Kiều Lam, Đàm Mặc dứt khoát từ bỏ nguyên tắc. Anh hơi cúi đầu xuống rồi mới tiếp tục nói chuyện: “Dì Trần là người lớn.”
Kiều Lam cũng cúi đầu xuống một chút, đặt một chồng sách rất cao lên bàn, cúi xuống vừa khéo che đầu hai người lại. Cô nháy mắt mấy cái: “Cậu quên rồi đúng không, mình lớn hơn cậu mấy tháng.”
Đàm Mặc: “…”
“Bây giờ cậu vẫn chưa được mười bảy tuổi đâu.”
Đàm Mặc: “…”
Tháng sau anh mới qua sinh nhật mười bảy tuổi. Đàm Mặc bắt đầu hối hận tại sao mình lại đề cập đến vấn đề này. Sau đó anh dứt khoát gợi lại chuyện Kiều Lam vừa nói: “Cá cược gì cơ?”
Kiều Lam cũng ngẩng đầu liếc nhìn bục giảng. Chủ nhiệm lớp đang tiếp tục giảng bài rất nhiệt tình. Cô dùng sách che mặt, nói tiếp: “Không tính bài kiểm tra tháng đầu tiên, gần quá. Mình cược là lần kiểm tra giữa kỳ cậu chắc chắn không giành được hạng nhất.”
Đàm Mặc cười, nhìn cô: “Hạng nhất là cậu sao?”
“Đương nhiên.” Lúc trước cô còn e dè Trần Diệu Dương, bây giờ không còn gì đáng lo lắng nữa.
Đàm Mặc thoáng nhìn quyển sách Sinh học trước mặt, ngẫm nghĩ một hồi rồi đồng ý: “Được. Cược cái gì?"
Trái lại, Kiều Lam chưa nghĩ ra. Thế là cô hỏi ngược lại Đàm Mặc: “Cậu muốn cược cái gì?”
“Vậy sau khi có kết quả thi giữa kỳ, ai có điểm cao hơn thì yêu cầu đối phương làm một việc.”
“Cho dù không đánh cược thì cậu muốn mình làm gì mình cũng sẽ đồng ý mà.” Kiều Lam nói nhưng giọng cô quá nhỏ, Đàm Mặc không nghe thấy: “Cậu nói gì cơ?”
“Mình nói…”
Dù sao cũng đang ở trong lớp, không thể nói quá to. Kiều Lam chỉ có thể nhích lại gần hơn, định nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa. Đang định mở miệng nói, Bạch Ngọc phía sau đột nhiên chọc chọc cô.
Kiều Lam sững sờ, đang định quay lại hỏi Bạch Ngọc có chuyện gì, kết quả phát hiện tiếng giảng bài hăng hái của chủ nhiệm lớp đã biến mất. Cô vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt trợn trừng của thầy Viên.
“Kiều Lam, Đàm Mặc. Nói chuyện vui vẻ nhỉ?” Chủ nhiệm lớp quát, ngón tay gõ gõ cộc cộc vào bảng đen: “Học bài đi, nhìn bảng, nhìn tôi này! Bảng ở đây!”
Sao không dán mặt vào nhau luôn đi! Thành tích tốt nên không cần nghe giảng hả? Lần này có thể giữ vững được hạng nhất không mà dám buông thả như thế?
Từ trước đến giờ Đàm Mặc đi học không bao giờ nghe giảng, rõ ràng đi học với anh mà nói chính là lãng phí thời gian, vậy nên giáo viên tuyệt đối sẽ không quan tâm đến việc anh xem môn khác trong lớp.
Nhưng không nghe giảng thì cũng không thể nói chuyện quên cả trời trăng mây gió như thế được, khiến rất nhiều học sinh xung quanh quên cả việc nghe giảng mà nhìn hai người bọn họ.
Chủ nhiệm lớp vừa lên tiếng, ánh mắt của tất cả học sinh xung quanh đều “xoẹt xoẹt” hướng về phía Kiều Lam và Đàm Mặc, kèm theo đó là vẻ mặt đầy ẩn ý. Tai Kiều Lam bỗng hơi nóng lên.
Giáo viên chủ nhiệm đã đứng lớp nhiều năm như thế, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không phải là từ Kiều Lam và Đàm Mặc mà là từ các học sinh xung quanh.
Từ lâu chủ nhiệm lớp đã phát hiện chỉ cần trong lớp nhìn một cặp đôi nào đó, hoặc chưa hẳn là một cặp mà chỉ có chút dấu hiệu mà thôi, các thầy cô không biết nhưng những học sinh xung quanh chắc chắn đều biết cả. Thỉnh thoảng các thầy cô gọi tên hai người đó, biểu cảm của những học sinh khác xung quanh tuyệt đối đều rất đặc sắc, một số người gan lớn còn ồn ào.
Hôm nay bắt được Kiều Lam và Đàm Mặc nói chuyện trong lớp, mặc dù không có tiếng ồn ào nhưng nhìn ánh mắt xung quanh, chủ nhiệm lớp lập tức cảnh giác.
Thái độ của chủ nhiệm lớp với học sinh giỏi và kém quả thật là khác nhau một trời một vực, đặc biệt là đối với những học sinh xuất sắc như Đàm Mặc và Kiều Lam. Chủ nhiệm lớp chăm chú nhìn hai người một lúc lâu, nói: “Sau giờ học đến phòng làm việc của tôi.”
Dứt lời lại bổ sung thêm một câu nữa: “Kiều Lam đến trước.”
Kiều Lam, Đàm Mặc: “…”
Sau giờ học, hành động của giáo viên chủ nhiệm hệt như đang cho hai người thêm một loại khẳng định nào đó. Không chỉ những bạn học khác đang ríu rít nghị luận, ngay cả Bạch Ngọc cũng cảm thấy không ổn.
Bạch Ngọc chạy theo Kiều Lam ra khỏi phòng học, hỏi cô: “Hai cậu nói gì trong lớp thế?”
“Cược xem ai có điểm thi giữa kỳ cao hơn.” Trái tim Kiều Lam mệt mỏi, quả thật không biết nên nói gì.
Bạch Ngọc: “Cá cược thì hai người kề sát nhau như vậy làm gì chứ? Cậu không biết chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm bọn cậu bao lâu đâu!”
Kiều Lam: “…”
Bạch Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Hách Anh trong phòng học, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hách Anh. Cô ấy lập tức cảm thấy rằng người anh em này có chút đáng thương, rồi quay lại nhìn Kiều Lam, ánh mắt dời xuống mặt dây chuyền ngọc trên cổ cô. Lúc trước Bạch Ngọc nhịn không hỏi, bây giờ thật sự không cầm lòng được.
Cô ấy thấy Kiều Lam khóc đỏ cả mắt ngày Đàm Mặc trở về. Bình thường Kiều Lam là một người bình ổn, vậy nên lần đó Bạch Ngọc thật sự đã bị dọa sợ. Sau đó, chẳng những nhìn thấy Kiều Lam khóc, Bạch Ngọc còn trông thấy Kiều Lam để Đàm Mặc lau nước mắt cho cô.
Dù rằng hai người trông rất đẹp, đứng cùng nhau càng đẹp hơn nhưng hành động kia lại mập mờ làm sao đó.
Nghĩ đến số lần Kiều Lam vô thức nhắc đến tên Đàm Mặc trong ký túc xá dạo gần đây, Bạch Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Lam Lam, mình hỏi cậu mọi chuyện. Nói thật nhé.”
“Hỏi đi.”
“Có phải là cậu… thích Đàm Mặc không?”
Kiều Lam im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Rõ như vậy sao?”
ĐM! Bạch Ngọc suýt chút nữa là bật ra khỏi ghế: “Thật hả?”
“Không phải không phải.” Kiều Lam vội vàng xua tay. Nói xong lại cảm thấy không đúng, đôi lông mày thanh tú cau lại, cô xoắn xuýt một lúc lâu mới nói: “Thật ra mình cũng không biết.”
Cô thật sự không biết.
Lúc trước sau khi Đàm Mặc đi Mỹ, Kiều Lam luôn không kìm được mà nhớ đến anh, cô nhận ra rằng có gì đó không đúng. Nhưng khi nghĩ lại thì dường như lại không phải như vậy.
Hỏi cô thích Đàm Mặc sao? Thích. Đương nhiên là thích. Không thích thì tại sao cô lại muốn chăm sóc anh.
Nhưng thích có quá nhiều kiểu. Bạn bè, gia đình đều có thể là thích. Cô thích Đàm Mặc theo kiểu nào? Có gia đình, bạn bè, vậy có ở phương diện kia không?
Đôi lúc Kiều Lam cảm thấy là có, đôi lúc lại không. Có đôi khi đột ngột chạm mắt với Đàm Mặc, tim cô đập nhanh hơn, tai sẽ nóng lên, lòng cảm thấy chột dạ hệt như vừa rồi bị giáo viên gọi tên vậy. Lúc này đây, Kiều Lam nghĩ là có.
Nhưng phần lớn thời điểm thì là không. Kiều Lam nhìn đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt của Đàm Mặc, cô căn bản không có chút suy nghĩ xấu xa nào.
Kiều Lam suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân cuối cùng. Bởi vì ngay từ đầu, dường như cô cũng không xem Đàm Mặc như một người khác giới. Cô chăm sóc anh vì anh là nhân vật mà cô thích nhất trong một quyển sách mà cô từng đọc. Sau đó, cô thương anh vì anh đáng thương. Đối với cô mà nói, Đàm Mặc là một sự tồn tại đặc biệt nhất.
Vậy nên bình thường khi đối mặt với Đàm Mặc, cô đều không cảm thấy gì. Nhưng một khi Đàm Mặc bộc lộ một số nét quyến rũ riêng của phái mạnh, lúc đó Kiều Lam sẽ đột ngột phá tan rào cản nhận thức, trở nên mặt đỏ tim run.
Bạch Ngọc hỏi cô rốt cuộc có thích Đàm Mặc không, Kiều Lam thật sự không biết.
Nhưng có một câu nói rất hay, khi bạn bắt đầu băn khoăn không biết mình có thích ai đó hay không, thật ra bạn đã thích người đó từ lâu rồi.
Khi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, bên trong chỉ có một mình ông. Chủ nhiệm lớp chỉ chỗ ngồi phía trước bảo Kiều Lam ngồi xuống, sau đó mới nói: “Biết tại sao thầy tìm em không?”
“Dạ biết ạ.” Kiều Lam nói. “Thật sự xin lỗi thầy, em sẽ không nói chuyện trong giờ học nữa.”
Chủ nhiệm lớp: …
Mặc dù thái độ nhận sai rất đúng mực, nhưng đây đều là vấn đề nhỏ.
“Biết sai là tốt rồi.” Chủ nhiệm lớp thật sự không thể trách mắng học sinh mà mình tán thưởng nhất như với Hách Anh được. Căn bản là ông không mắng nổi. Ông ho khan một tiếng rồi mới nói tiếp: “Ngoại trừ việc này ra, còn có cái khác. Có chuyện gì với em và Đàm Mặc vậy?”
Kiều Lam: “… Dạ thưa thầy bọn em không có chuyện gì đâu ạ…”
“Thành tích của hai em đều rất tốt. Thầy vẫn luôn rất yên tâm với các em. Nhưng rốt cuộc thì hai em vẫn còn nhỏ, bây giờ lại đang là lớp mười hai, yêu đương thì có thể đợi đến sau khi thi đại học xong, lên đại học rồi hẵng tính đến. Bây giờ mà yêu đương thì chính là lãng phí thời gian. Thành tích của hai em đều rất tốt, cố gắng thì chắc chắn có thể thi đậu hai trường đại học hàng đầu cả nước. Đến lúc đó muốn làm gì thì làm, thầy tuyệt đối sẽ không can thiệp…”
… Thầy ơi thầy nghĩ quá xa rồi.
Vừa rồi Kiều Lam còn đang băn khoăn về tình cảm của mình với Đàm Mặc, chính bản thân cô còn chưa hiểu được rõ ràng, Đàm Mặc lại càng mờ mịt hơn như thế. Kiều Lam nghiêm túc cam đoan với chủ nhiệm lớp: “Thưa thầy, bọn em thật sự không có gì bất thường cả, cũng không có… yêu đương. Thầy thật sự hiểu lầm rồi.”
Chủ nhiệm lớp nhìn Kiều Lam bằng ánh mắt đầy hoài nghi: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
Chủ nhiệm lớp trầm mặc một lúc lâu: “Được rồi, em về trước đi, bảo Đàm Mặc đến đây.”
Sau khi Đàm Mặc bước vào văn phòng, chủ nhiệm lớp và Đàm Mặc im lặng nhìn nhau một lúc lâu, sau đó ông mới nói: “Em có thể đứng dậy được, quay trở về trường, thầy thật sự vô cùng vui mừng.”
Vì vậy, Đàm Mặc im lặng nhìn chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp bỗng đau cả đầu. Vừa rồi anh còn nói cười vui vẻ với Kiều Lam như vậy, bây giờ lại giống như một người câm. Nhưng nhớ đến lời của người đàn ông lớn tuổi phụ trách chăm sóc Đàm Mặc nói khi mình vừa mới nhận Đàm Mặc, giáo viên chủ nhiệm lại kiềm chế.
“Thầy bảo em qua đây chủ yếu là vì chuyện của em và Kiều Lam.”
“À.” Trái tim Đàm Mặc run lên. Hiện tại, anh cực kỳ thích, thậm chí còn rất hưởng thụ khi có người đặt tên của anh và Kiều Lam cạnh nhau, cho dù là bị giáo viên gọi tên trong lớp.
Chủ nhiệm lớp: …
Mặc dù đã sớm biết là khó giao tiếp với Đàm Mặc, nhưng đây cũng quá khó khăn rồi!
Chủ nhiệm lớp cau mày suy nghĩ, nói: “Thầy nghĩ thành tích của hai em đều tốt như vậy, thực lực cũng đồng đều với nhau, nếu tách chỗ ngồi ra thì có thể giúp một vài bạn học có điểm tương đối kém, vậy nên…”
Hai em đừng ngồi chung bàn nữa được không…
Lời còn chưa dứt đã bị thiếu niên lạnh lùng cắt ngang.
“Không được.”
Chủ nhiệm lớp nhíu mày. Trái tim vừa được Kiều Lam trấn an lập tức thấp thỏm: “Nguyên nhân?”
Bởi vì anh chỉ muốn ngồi cùng với cô thôi. Nhưng Đàm Mặc không muốn nói, từ chối trả lời vấn đề của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp nói: “Không nói nguyên nhân thì lập tức đổi chỗ ngồi.”
Đàm Mặc mấp máy môi, trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đổi chỗ ngồi thì em sẽ không đến trường nữa.”