Quả nhiên là do trước kia bị bỏ đói quá kinh khủng, bây giờ đang từ từ được điều dưỡng từng chút từng chút một, thân thể dần trở nên tốt hơn, khí sắc cũng không còn tệ như trước.
Có điều nhớ đến người chị thứ hai từ lúc gả vào “nhà giàu” thì càng ngày càng trắng trẻo nở nang, cộng thêm thằng nhóc Kiều Nguyên vừa béo lại vừa trắng, Kiều Lam cảm thấy mình vẫn còn rất rất nhiều chỗ để cải thiện.
Nhớ đến bốn chữ dùng để miêu tả Kiều Lam sau này trong tiểu thuyết, kinh diễm [1] trở về, Kiều Lam thật sự mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt này lúc đó.
[1] Kinh diễm: đẹp đến mức ngỡ ngàng, kinh ngạc.
Nước da thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy đến vẻ ngoài của một con người sao?
Chẳng qua đó cũng là chuyện sau này, bây giờ vẫn nên chăm chỉ học hành trước đã.
Trong lớp ngoại trừ Đàm Mặc, người có quan hệ tốt nhất với Kiều Lam vẫn là Bùi Ninh.
Học kỳ này chủ nhiệm lớp không còn tiếp tục xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích nữa, bởi vì có bạn học báo cáo chủ nhiệm lớp, nói hành động này không công bằng đối với những học sinh có thành tích kém, vậy nên chủ nhiệm lớp đành phải thôi.
Thế là sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích được đổi thành những học sinh có thành tích tốt có thể tự chọn bạn ngồi cùng bàn với mình.
Nếu quan hệ của mấy học sinh kém tốt thì cũng có thể ngồi cùng với những người giỏi.
Học sinh cấp 3 vẫn còn hơi ngại ngùng. Trong lớp có rất nhiều người thích Trần Diệu Dương và Tống Dao. Trần Diệu Dương thì ngồi cùng với cậu bạn thân Lý Phàm, còn Tống Dao thì cũng ngồi cùng với bạn thân của cô ấy.
Bùi Ninh cũng chạy đến ngồi cùng với bạn cùng phòng của mình.
Đổi qua đổi lại, số lượng nam nữ ngồi cùng bàn trong lớp giảm đi đến 90%, Kiều Lam và Đàm Mặc chính là 10% còn lại đó.
Lúc trước sau khi chủ nhiệm lớp phổ biến quy tắc đổi chỗ ngồi mới, Đàm Mặc hồi hộp một lúc lâu.
Đàm Mặc không ngốc, từ lâu anh đã nhận ra mối quan hệ của Kiều Lam với các bạn khác trong lớp không được tốt. Ngoại trừ một vài người bình thường hay gặp mặt chào hỏi, người chân chính có thể nói chuyện phiếm với cô thật ra chỉ có một mình Bùi Ninh mà thôi.
Vậy nên Kiều Lam sẽ không muốn ngồi với những người khác, nhưng không chừng cô sẽ ngồi cùng với Bùi Ninh.
Anh cẩn thận liếc nhìn Kiều Lam. Kiều Lam vẫn sóng yên biển lặng ngồi yên một chỗ, như thể việc đổi chỗ ngồi chẳng hề liên quan gì đến cô vậy.
Sau đó Bùi Ninh và một nam sinh khác ngồi cùng bàn.
Nhưng ngay cả khi ngồi xa, Bùi Ninh vẫn sẽ tìm đến chỗ Kiều Lam bất cứ khi nào cậu rảnh, dù thường là có việc mới đến.
Hết tiết, Kiều Lam lấy điện thoại ra tra nghĩa của từ vựng mà cô không biết, Bùi Ninh không biết nhảy từ chỗ nào ra, còn chưa bắt đầu vấn đề thì đã nhìn thấy điện thoại của Kiều Lam. Cậu “chao ôi” một tiếng: “Mới mua điện thoại hả? Vậy thì lưu số của mình đi.”
Kiều Lam làm dấu OK. Bùi Ninh đọc một dãy số, Kiều Lam ghi lại vào trong điện thoại.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm cái tên “Bùi Ninh” trong điện thoại Kiều Lam, ánh mắt tối sầm, không nói gì cả.
Vài ngày sau, có một lần tình cờ Kiều Lam đưa điện thoại cho Đàm Mặc giữ hộ. Đàm Mặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu trắng trong tay một lúc lâu, sau đó mở khóa màn hình ra, nhấp vào danh bạ.
Trong điện thoại của Kiều Lam không còn chỉ có mỗi số điện thoại của anh nữa. Ngoại trừ Bùi Ninh, cô còn lưu số rất nhiều người làm việc chung với mình.
Danh bạ được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Tên của Đàm Mặc mở đầu bằng chữ T [2], mặc dù không đến nỗi xếp cuối nhưng cũng ở tít phía dưới, ít nhất thì tên Bùi Ninh vẫn ở trước anh.
[2] Như đã nhắc đến ở chương trước, phiên âm latinh tên của Đàm Mặc là Tan Mo, bắt đầu bằng chữ T.
Đàm Mặc mím môi, bấm vào tên mình, thêm số 1 vào phía trước hai chữ Đàm Mặc.
“Đàm Mặc” biến thành “1 Đàm Mặc”.
Sau đó lại mở danh bạ ra, Đàm Mặc thấy tên mình đã xếp đầu tiên, mà ngay phía dưới đó là số điện thoại của Kiều Lam.
Cô không nhớ được số điện thoại của mình, vậy nên đặc biệt lưu lại với tên “Máy này”.
Phía trên là “Đàm Mặc”, phía dưới là “Máy này”. Sau khi nhìn một lúc lâu, tai Đàm Mặc bỗng hơi nóng lên, vội vàng khóa màn hình lại, giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì hết.
Chờ sau khi Kiều Lam trở về, anh trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Lam không phát hiện ra bí mật nho nhỏ của Đàm Mặc, cô đang bận giải đề Vật Lý.
Từ sau khi thành thạo môn Vật Lý, hứng thú của Kiều Lam với bộ môn này càng ngày càng tăng. Thích nhất là khi gặp phải bài nào đó không biết làm, cô chỉ cần đưa cho Đàm Mặc xem, anh nhất định sẽ giải quyết một cách dễ dàng. Kiều Lam đẩy bài thi về phía bàn Đàm Mặc, Đàm Mặc tự nhiên đón lấy, cầm lấy cây bút trong tay Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay anh.
Dù sao cũng là đồ cô bỏ rất nhiều công sức mới làm được, không đến mức thêm vài cái hạt mà cũng không nhận ra.
Không biết ai sửa mà khéo như thế, lúc ấy làm xong đồng tâm kết Kiều Lam không biết phải thắt lại thế nào, bây giờ đã được làm thành vòng tay. Phần tua rua không biết sửa làm sao mà trông rất gọn gàng, cuối cùng rủ xuống mặt dây chuyền nhỏ bằng bạc được xâu vào đó.
Trong nháy mắt liền nâng cấp đồng tâm kết của Kiều Lam lên không chỉ một bậc.
Kiều Lam nhìn chằm chằm những hạt châu màu đen phía trên chiếc vòng tay: “Mấy hạt này là mã não à?”
“Không phải, là Obsidian.” Đàm Mặc bỏ bút xuống, lấy điện thoại mở đèn pin lên, chiếu vào mấy hạt châu màu đen kia: “Khi chiếu đèn vào, mã não vẫn là một màu đen tuyền, Obsidian thì không như thế.”
Kiều Lam cúi đầu nhìn một lúc lâu, dưới ánh sáng mạnh, hạt châu màu đen thoáng ánh lên sắc cầu vồng.
“Đẹp lắm.” Kiều Lam nói.
Đàm Mặc suy nghĩ một lúc: “Trong nhà còn hơn nửa hộp nữa, ngày mai tôi đưa cho cậu.”
“Không cần không cần!”
Kiều Lam vội vàng ngậm miệng lại không khen nữa. Cô chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Cứ tiếp tục như vậy, Kiều Lam không dám nói gì trước mặt Đàm Mặc nữa.
Sợ hôm sau anh sẽ trực tiếp mang đến cho cô.
Ngày nào Đàm Mặc cũng mang đồ ăn đến đã khiến cho cô cảm thấy rất áp lực. Mấy ngày nay Kiều Lam vẫn luôn tìm cách mở lời với Đàm Mặc, bảo anh đừng đến nhà hàng Tây vung tiền như rác nữa, nhưng mãi cô vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nào.
Kiều Lam đoán rằng một khi mình nói ra chuyện này, Đàm Mặc nhất định sẽ rất mất hứng. Nhưng cô không thể không nói được, đây là vấn đề nguyên tắc.
Buổi chiều tan học xong thì đến nhà hàng Tây, Kiều Lam đi ngang qua một con phố, trên đó toàn là quán đồ nướng. Học sinh của trường liên cấp đều nói đùa đây là phố đồ nướng.
Kiều Lam đi qua phố đồ nướng, đi một hồi thì phát hiện một bóng hình quen thuộc.
Nheo mắt nhìn lại, quả đúng là không nhìn lầm. Một đám học sinh mặc đồng phục cấp 2 của trường liên cấp đang túm tụm ở một cái bàn đặt ngoài trời. Nam nữ đủ cả. Một đám nhóc vừa uống rượu vừa hò hét.
Cái cơ thể núc ních của Kiều Nguyên chen chúc trong đám học sinh cấp 2 gầy gò trông có vẻ đặc biệt dễ thấy.
Từ trước đến giờ cha mẹ Kiều vẫn cho Kiều Nguyên rất nhiều tiền. Kiều Lam không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người lên xe bus.
Buổi tối, Đàm Mặc đúng hẹn tới, có điều bác Trần đưa anh đến xong liền rời đi, nói là có chút việc.
Đàm Mặc vẫn chọn những món ăn giống y như hôm qua. Kiều Lam xoắn xuýt một lúc lâu mới hỏi anh: “Ngày nào cũng ăn mấy món này, cậu không thấy ngán sao?”
Cho dù có ngon, ngày nào cũng ăn thì cũng đến lúc chán rồi.
Liên tục ba tháng Đàm Mặc đều dùng bữa ở nhà hàng này. Ăn tới ăn lui không biết bao nhiêu lượt, anh thật sự không ngán sao?
Gần đây bác Trần gọi món càng ngày càng ít, thậm chí bắt đầu gọi rượu vang đỏ. Kiều Lam dám cá, chắc chắn là bác Trần chán ăn rồi.
Nhưng Đàm Mặc đường hoàng cắt bít tết, còn rất nghiêm túc trả lời Kiều Lam: “Không ngán.”
Anh không nói dối. Đàm Mặc không biết nói dối.
Anh thật sự không ngán. Anh thích nhịp sống liên tục đã hình thành thì không thay đổi, bao gồm cả chỗ ở, những người xung quanh, đồ bày biện trang trí, còn có thức ăn để nhét đầy bao tử nữa.
Có thể ăn no là được rồi.
Kiều Lam thăm dò thất bại. Cô trầm mặc nhìn chằm chằm Đàm Mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Đàm Mặc, cậu biết mình đã tốn bao nhiêu tiền vào việc dùng bữa ở đây không?”
Bàn tay đang cắt bò bít tết của Đàm Mặc khựng lại, không biết tại sao Kiều Lam lại đột nhiên hỏi thế. Bởi vì Kiều Lam đang nói chuyện, vậy nên Đàm Mặc lịch sự ngẩng đầu nhìn cô, thành thật trả lời: “Không biết.”
Ngày nào cũng là bác Trần trả tiền, huống hồ Đàm Mặc cũng không quan tâm đến những thứ này.
Hôm nay nhà hàng vắng khách, bác Trần cũng không ở đây. Kiều Lam dứt khoát ngồi xuống vị trí mà bác Trần vẫn thường ngồi, mặt đối mặt với Đàm Mặc.
“Đàm Mặc, ba tháng, cậu tiêu hết bảy vạn cho nhà hàng này.”
Từ kiếp trước đến kiếp này, ngoại trừ lúc trước khi xuyên sách, đi thi đại học xếp thứ chín được nhà nước thưởng cho năm vạn tệ ra, Kiều Lam lúc nào cũng nghèo. Trước đó cô không có tính toán chi tiết, bây giờ tính thì Đàm Mặc đã tiêu nhiều tiền vào nhà hàng này như vậy, Kiều Lam không thể ngồi yên.
Đàm Mặc vẫn không hiểu được ý của Kiều Lam. Ba tháng tiêu hết bảy vạn, thế thì sao…
Kiều Lam nhíu mày: “Cậu không cảm thấy nhiêu đó là rất nhiều sao?”
Đàm Mặc lắc đầu mà không cần suy nghĩ: “Không nhiều.”
Kiều Lam: “…”
Cô không muốn thảo luận với Đàm Mặc về khái niệm nhiều ít của bảy vạn đối với kẻ có tiền và người bình thường thì có gì khác nhau. Kiều Lam hít sâu một hơi: “Nhưng đối với mình mà nói thì đó là rất nhiều. Không cần thiết phải lãng phí nhiều như vậy.”
“Không lãng phí.” Đàm Mặc đặt nĩa xuống, đôi mắt màu nâu nhạt dán chặt vào Kiều Lam: “Tôi tới đây ăn cơm, cậu có tiền hoa hồng, có tiền boa, vậy nên không lãng phí.”
Đây không phải lãng phí thì là cái gì.
Đây là lần đầu tiên Đàm Mặc nói rõ ràng rằng mình đến là vì Kiều Lam. Nói không cảm động là giả, nhưng băn khoăn trong lòng cũng là thật: “Ngày nào cũng bỏ tiền ăn những thứ mà mình không thích, đây chính là lãng phí.” Kiều Lam muốn giải thích rõ ràng cho Đàm Mặc hiểu.
Đàm Mặc im lặng hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải là không thích.”
“Không phải không thích nhưng cũng không thể nói là thích, đúng không? Đàm Mặc, trước khi đến đây, mỗi ngày cậu ăn gì đều có chuyên gia dinh dưỡng giúp cậu chọn. Cậu cần được bổ sung dinh dưỡng cân đối và đầy đủ, cơ thể của cậu không cho phép cậu ăn những thứ dầu mỡ không tốt cho sức khỏe trong một thời gian dài như thế này.”
Đàm Mặc không phản bác lại, cuối cùng anh cũng nghe ra được vài điểm bất thường trong lời nói của Kiều Lam: “Rốt cuộc.” Anh nhìn Kiều Lam: “Cậu muốn nói gì?”
“Mình muốn nói, Đàm Mặc, từ hôm nay trở đi, cậu ở nhà ăn cơm như trước đây đi, đừng đến đây nữa.”
Đàm Mặc im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Vậy tôi không đến nữa.” Không để Kiều Lam thở phào nhẹ nhõm, anh đã nói tiếp: “Tôi bảo bác Trần đến mua về.”
Kiều Lam lại thở gấp.
“Không phải.” Rốt cuộc Kiều Lam cũng nhận ra mình hoàn toàn không thể nói vòng vo với Đàm Mặc, muốn nói cái gì thì nhất định phải nói rõ ràng cho anh biết: “Đừng đến đây ăn cơm nữa, cũng đừng bảo bác Trần mua về…”
Đàm Mặc bắt đầu trở nên nóng giận không kiểm soát được, anh nghĩ mãi mà không hiểu.
“Cậu không cần tiền, cũng không cần tôi đến đây. Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm thế nào?”
“Cậu không cần phải làm bất cứ thứ gì cả, Đàm Mặc.” Kiều Lam lặp lại một lần nữa. “Cậu không cần phải làm bất cứ thứ gì cả. Cậu không cần giúp mình, không cần cho mình tiền, tự mình có thể…”
“Có thể cái gì? Nếu có thể thì tại sao cậu lại đến đây làm thêm chứ?”
Đàm Mặc cố chấp không chịu hiểu tại sao Kiều Lam cứ mãi xoắn xuýt về vấn đề này. Cô thiếu tiền, anh có tiền. Chỉ là bảy vạn tệ mà thôi, nhất định phải khó khăn đến như vậy sao?
Vì nói mãi mà Đàm Mặc không hiểu nên giọng điệu của Kiều Lam càng thêm nghiêm túc: “Mình khó khăn thì không liên quan gì đến việc cậu có nhiều tiền cả. Tại sao cậu không chịu hiểu, chúng ta chỉ là bạn học mà thôi. Không có bạn học nào lại làm như vậy hết. Đàm Mặc, giữa chúng ta không hề có chuyện cậu nhất định phải chu cấp cho mình…”
Sự nóng nảy mà Đàm Mặc đang cố gắng kiềm chế cuối cùng cũng bùng nổ sau khi nghe câu nói cuối cùng kia của cô. Anh ném dao nĩa trong tay xuống bàn. Tiếng “choang” vang lên khiến tất cả mọi người giật mình nhìn về phía họ.
Đàm Mặc lạnh lùng nhìn Kiều Lam: “Không ăn nữa, tính tiền.”