~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mười một giờ đêm, Lâm Dũng đứng tại cửa khách sạn, lo lắng chờ Phùng Xuân đi ra.
Hai vị tổ tông đứng xa xa đằng sau, Tráng Tráng đã bảy tuổi và Điềm Điềm bốn tuổi, cách mỗi mười giây sẽ đồng loạt hỏi một câu, “Bác ơi, ba con ra chưa?”
Này còn chưa kể, vừa nãy y mới ngăn cản hành vi ‘vượt ngục’ của hai đứa, lần đầu Tráng Tráng và Điềm Điềm đều kêu muốn tìm ba, hai đứa chia nhau nhảy ra hai bên cửa sổ, cũng may Tráng Tráng tính sai hình thể của chính nhóc, đến khi y đã túm được Điềm Điềm xoay trở lại, nhóc còn đang đạp đạp chân vắt vẻo trên cửa sổ.
Lần thứ hai, Điềm Điềm đột nhiên ôm bụng gào, “Bác ơi, đau bụng quá hà.” Y sốt ruột, vội vã mở cửa ôm con bé ra, hỏi nó làm sao lại đau, cảm thấy không ổn sẽ lập tức chạy đi bệnh viện, sau đó trở lại đón Phùng Xuân sau. Kết quả vừa mở cửa xe, Tráng Tráng đã vọt ra như đạn pháo, y ôm Điềm Điềm rượt hết ba phút mới bắt được đứa nhỏ trở lại. Mấy người lái xe cùng chung nhiệm vụ đỗ xe gần đó đều cười ha ha, bảo y, “Ông chủ của anh ấy à, nên tăng tiền lương đi.”
Lần thứ ba, cũng chính là vừa mới nãy. Hai đứa nhóc này tự thấy không trốn được, hai đứa mỗi đứa ôm một bên bắp đùi y ăn vạ, khóc thét xin y đi tìm ba, bọn họ nhớ ba lắm rồi. Y mới vừa trở về được mấy giờ, vì Phùng Xuân hôm nay phải tham dự một buổi lễ trao giải, mà Dương Đông hôm nay xui xẻo lại quá bận, chi có hai đứa con ở nhà, bọn họ hành hạ y cũng không ngủ được, liền dứt khoát dẫn chúng nó đi đón ba, chẳng ngờ, chỉ mới một chốc này, y cũng đã bị ép cắt đất đền tiền, ra mòi đã phải đồng ý không dưới năm chuyện.
Vừa nãy sự kiện đáp ứng cuối cùng chính là, bắt hai người ba cùng dẫn bọn họ đi công viên trò chơi, bằng không liền không chịu đứng dậy. Lâm Dũng chảy máu quá nhiều rồi, nghĩ thầm thôi cứ vậy đi, dù sao thì cũng đâu phải mình dẫn tụi nhỏ đi đâu? Y cũng không thèm hỏi lại là đi công viên trò chơi nào.
Lúc này hai đứa nhỏ mới chịu ngoan ngoãn lại, sau một hồi liên tiếp “Ba con đâu rồi”, dần ngủ thiếp đi. Lâm Dũng nhìn thấy, liền từ cốp sau lấy ra đệm giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đắp lên cho chúng nó. Sau đó ngồi lại xuống ghế mỉm cười nhìn chúng nó.
Y còn nhớ Phùng Xuân thuở bé, thật là chưa từng ầm ĩ như vậy. Phùng Xuân là một đứa nhỏ rất im lặng, bình thường, có thể không nói sẽ không nói, chỉ thích mím môi cười. Cậu trông lại dễ nhìn, làm người ta yêu thích biết bao. Mà y khi đó lại rất quậy phá, là kiểu từ nhỏ đã trèo tường dỡ ngói, cha y nói, nếu Phùng Xuân và y có thể trung hòa cho nhau thì tốt rồi. Đỡ phải một đứa thì im như thóc, một đứa lại ồn ào như vậy.
Y khi đó cũng không biết Phùng Xuân đã trải qua những gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, Phùng Xuân thời điểm đó, cũng không phải trời sinh đã ít nói như vậy. Y thật ra có thể thử hỏi Dương Đông, thế nhưng, Chương Kiến Quốc cũng đã hóa ra tro, chuyện trước kia không đề cập tới cũng được, sống cho tốt những ngày hiện tại mới là nên.
Lại một lát sau, bên trong tan cuộc, Phùng Xuân dẫn Lưu Bắc vội vã từ cửa sau chạy ra, chui vào trong xe. Vừa lên xe Lưu Bắc đã vội nói, “Ui cha, Tráng Tráng và Điềm Điềm tới, anh Dũng mau lái đi, đợi lát nữa fan rượt tới đây, hai đứa nhỏ chắc chắn bị đánh thức mất.”
Lâm Dũng vừa nghe, vội vã tăng tốc, dù vậy, khi chạy ra ngoài cũng đã vây quanh không ít người, vẫn phải nhờ Phùng Xuân hạ cửa xe xuống, lên tiếng chào fan, đồng thời giải thích trong xe có trẻ em, những người hâm một mới lui lại mấy bước, tản ra —— bọn họ đều biết cậu thương con nhỏ nhất.
Đợi đến khi xe ra được đường cái, mấy người mới thở ra một hơi. Phùng Xuân vừa nới lỏng âu phục và cà vạt vừa hỏi, “Anh hai mấy giờ đến vậy?”
Lâm Dũng vốn làm ở Đại Dương Quốc Tế, năm năm trước y thấy thời cơ đã tới, liền tự mình gây dựng sự nghiệp. Hiện tại công ty phát triển không tồi, chỉ là phải bay khắp nơi, một năm không ở lại Bắc Kinh được mấy ngày. Nhất là lần này, đã có chừng nửa năm không gặp, Phùng Xuân tất nhiên đau lòng, ngồi ghế sau nhìn y cả buổi, không nói tiếng nào.
Lâm Dũng liền kể lại mình trở về khi nào, dỗ dành hai đứa tổ tông kia ra sao, hơn nửa đêm rồi Bắc Kinh không còn kẹt xe, chẳng mấy chốc đã đến nhà. Phùng Xuân và Lâm Dũng mỗi người bế một vị tổ tông về phòng, Lưu Bắc thì lái xe đi luôn —— bởi vì Phùng Xuân tương đối quan tâm việc nhà, Dương Đông sáu năm trước đã mở một công ty riêng cho cậu, chuyên môn xử lý chuyện diễn nghệ, nhờ đó, Phùng Xuân tự do hơn, nhiều công việc không muốn nhận cũng có thể trực tiếp từ chối.
Khi đó Phùng Trúc Mai kết hôn mang thai, một thai này tới không dễ dàng, cô dứt khoát từ chức —— mặc dù sau đó có tái nhậm chức, cũng đã cùng chồng mình thành lập công ty, giúp đỡ chồng quản lý công việc. Lưu Bắc liền bị đào qua đây, làm người phụ trách công ty bên này, chuyên môn phụ trách việc của Phùng Xuân.
Mấy năm này Phùng Xuân tuy rằng ít nhận diễn, nhưng bởi nhờ chất lượng phim tốt, trái lại vẫn nổi tiếng ổn định. Lưu Bắc đã quen lăn lộn trong giới giải trí, lại mở công ty mới, ký mấy diễn viên, bây giờ cũng đã là ông chủ một phương.
Thả con xuống, Phùng Xuân bảo Lâm Dũng, “Anh, anh lại gầy đi rồi.”
Lâm Dũng không thèm để ý, “Gần đây ăn ít, không sao đâu. Được rồi, chú bận rộn cả đêm, mau nghỉ ngơi đi thôi, còn có nhiều ngày đây, mai rồi trò chuyện tiếp.”
Phùng Xuân cũng không hỏi kỹ nữa, trực tiếp về phòng, đến khi nửa đêm Dương Đông trở về, thay đồ vệ sinh xong bò lên giường, Phùng Xuân bất thình lình bật dậy, dọa Dương Đôngg giật cả mình, hỏi cậu, “Xảy ra chuyện gì? Đêm nay không có thưởng em mất hứng?” Hôm nay Phùng Xuân được đề cử hai giải thưởng, nhưng không lấy được.
Phùng Xuân khoát tay phủ nhận, lại nói, “Ai nói chuyện kia làm gì. Anh xem, em có nên giới thiệu cho anh của em một người không? Em xem ảnh lại gầy, cứ chạy miết bên ngoài, chẳng ai trông nom, như vậy không được.”
Dương Đông lại muốn cười. Phùng Xuân từ sau khi có Tráng Tráng, tình người cũng từ từ thấm ra, đến khi Điềm Điềm cũng ra đời, liền hoàn toàn trở thành người bình thường, chuyện kiểu như giới thiệu đối tượng cho Lâm Dũng, không phải chưa từng làm, bốn năm năm nay cũng có mười hai mươi lần, nhưng có lần nào thành công đâu?
Anh ôm Phùng Xuân nói, “Chuyện này em phải thận trọng, cô gái bình thường bắt không nổi anh ta.”
Phùng Xuân đảo mắt vòng vòng, bảo, “Người lần này em giới thiệu không tầm thường.”
Người không tầm thường này, không ai khác, chính là em gái ruột của Phùng Trúc Mai, Phùng Tiểu Nhàn, biệt hiệu Tiểu Tiên Nhi. Hai ngày trước mới từ quê cũ đến Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, năm nay hai mươi tám tuổi, nhỏ hơn Lâm Dũng vài tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, vẻ ngoài diễm lệ, thái độ làm người rất sảng khoái, quan trọng nhất là, cô gái kia tính tình cũng mạnh mẽ, so với Phùng Trúc Mai năm đó chỉ hơn chứ không kém, Phùng Xuân từ khi gặp cô, liền tính toán tới bây giờ.
Cậu người này nói làm là làm, sáng hôm sau mới sáu giờ đã gọi điện cho Phùng Trúc Mai, Phùng Trúc Mai bên kia còn chưa rời giường, rống lên với cậu, “Phùng Xuân cậu không nói ra được chuyện gì ra hồn chị đây giết cậu.” Phùng Xuân nói thẳng một câu, “Chị thấy Tiểu Tiên Nhi với anh của em hợp nhau không?”
Phùng Trúc Mai tắt tiếng, hồi lâu sau mới trả lời, “Coi như thằng nhóc cậu tinh mắt. Nhưng mà làm sao tác hợp đây?”
Hai người này khá phiền, Lâm Dũng thì khỏi nói, đây chính là kiểu mẫu không muốn yêu đương, mấy chuyện như coi mắt y đã phiền lắm rồi, nếu mà bảo y đi gặp một cô gái ấy hả, Phùng Xuân nghĩ y nói không chừng lập tức rời khỏi thủ đô luôn. Mà Phùng Tiểu Nhàn cũng thế, cô gái kia tại sao lúc này lại chạy đến Bắc Kinh, không phải bởi vì trong nhà hối thúc kết hôn gắt gao sao, liền chạy tới bên này trốn.
Hai người này, Phùng Trúc Mai trực tiếp đập bàn, “Vậy thì làm cái tiệc đi.”
Hai kẻ không đáng tin cậy nói làm là làm, một buổi tiệc tự xưng là đã dự tính từ nửa tháng trước tối đó liền lập tức tổ chức. Phùng Xuân gạt Lâm Dũng, “Chị Trúc Mai rất là bận, anh mà ăn mặc tùy tiện quá chị ấy sẽ nghĩ anh khinh chị ấy, người trong giới ai cũng vậy, anh nhịn một tí.” Liền đưa cho Lâm Dũng một bộ tây trang phẳng phiu —— bộ này lần trước làm chung với bộ của Dương Đông, còn chưa thử mặc bao giờ đây.
Còn bên Phùng Trúc Mai, cũng không biết lừa gạt người ta thế nào, dù sao Tiểu Tiên Nhi cũng mặc một thân váy dài, vẻ ngoài cô vốn đã đẹp đẽ, ăn mặc như thế, Phùng Xuân nói thẳng, “Ôi chà, theo anh đi đóng phim luôn đi.”
Tiểu Tiên Nhi rất vui vẻ, cười ha ha, Phùng Xuân lại có ý sắp xếp hai người họ ngồi cạnh nhau, thuận tiện giao cho Tráng Tráng và Điềm Điềm một nhiệm vụ, “Quấn quít chơi với hai người họ.” Ai làm tốt, người đó liền được ngủ chung với ba.
Vì Phùng Xuân và Dương Đông quá ân ái, từ khi Điềm Điềm được ba tuổi, đã không còn được ngủ chung với hai người họ nữa. Nhất là Tráng Tráng, bất kể nỗ lực bao nhiêu, kết quả vẫn bị ba lớn Dương Đông ôm trở về phòng mình, bây giờ vừa nghe đã hăng hái như đánh máu gà vậy.
Hai đứa nhỏ dứt khoát bò thẳng lên người hai người lớn, Tráng Tráng bắt Lâm Dũng bế, Điềm Điềm đòi Tiểu Tiên Nhi bế, một chốc Điềm Điềm nói, “Bác ơi, con muốn ăn món kia.” Món ăn đó đặt bên phía Tiểu Tiên Nhi, hơn nữa bàn cũng không phải bàn xoay, Lâm Dũng cũng không thể nào vừa ôm đứa nhỏ vừa chồm người sang lấy, chỉ đành xin Tiểu Tiên Nhi hỗ trợ, “Xin lỗi, có thể gắp giúp tôi chút thịt gà không?”
Tiểu Tiên Nhi rất thoải mái cầm đũa gắp cho Điềm Điềm không ít, tiện thể còn dỗ con nít, “Cháu tên Điềm Điềm đúng không, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Điềm Điềm là một cô bé miệng rất ngọt, cười híp mắt đáp, “Dạ chị, em bốn tuổi. Anh của em bảy tuổi, ba năm nữa em sẽ lớn hơn ảnh, em được làm chị rồi.”
Tiểu Tiên Nhi bị chọc đến cười lên cười xuống, lại ngồi trò chuyện với Điềm Điềm. Lâm Dũng bế đứa nhỏ, tất nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng chen một hai câu, trò chuyện hài hòa. Hơn nữa, Điềm Điềm đã rất lợi hại, Tráng Tráng thì càng khó lường, kéo cánh tay Tiểu Tiên Nhi, “Bác của em rất lợi hại nha, biết chơi bóng, biết vẽ, biết nhiều lắm đó. Ba em nói, nếu ai mà gả cho bác nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Dương Đông ngồi đó cười ha ha.
Lâm Dũng không nhịn được phải giải thích, “Đứa nhỏ hay nói quá, cô đừng coi là thật.”
Tiểu Tiên Nhi nhìn trái nhìn phải một chút, hé miệng cười không lên tiếng.
Bữa cơm này đương nhiên rất náo nhiệt, một đám người cười to cả đêm, Tiểu Tiên Nhi và Lâm Dũng cũng trò chuyện không ít, Phùng Xuân cũng cảm giác lần này thật sự có tác dụng. Trên đường về nhà vì còn có con nhỏ, hơn nữa Lâm Dũng và Dương Đông luôn luôn ít nói —— nhưng giữa hai người thật ra vẫn bình thản, dù cho có hơi xấu hổ, thì vẫn nhịn được.
Trở về chơi với con, tắm cho con, lại dỗ con ngủ, đến khi xong xuôi đã rất muộn, cũng không có thời gian nói chuyện, Phùng Xuân đến sáng hôm sau mới kéo Lâm Dũng, hỏi y, “Hôm qua ấy, anh nghĩ thế nào?”
Lâm Dũng đứng đó giả ngu, “Là sao? Thế nào là sao? Bữa ăn hôm qua rất ngon, lần sau mời khách có thể ghé chỗ đó được.”
Phùng Xuân trực tiếp đấm y một cái, hỏi lại, “Người, em hỏi người cơ. Tiểu Tiên Nhi, Phùng Tiểu Nhàn, anh nghĩ thế nào?”
Lâm Dũng vừa nghe chuyện này, cười mấy tiếng, đáp, “Rất tốt, tính tình rất rộng rãi.”
Phùng Xuân cảm thấy có hi vọng, nói ngay, “Vậy hẹn tiếp đi, em có số điện thoại của cổ, anh gọi điện cho người ta đi.”
Lâm Dũng lúc này mới lộ mặt, nói với Phùng Xuân, “Quậy nửa ngày vẫn là tìm người cho anh à.” Phùng Xuân đã bại lộ, chỉ đành đùa cợt, “Ai bảo chính anh không tự chủ động, người cũng hơn ba mươi rồi, chưa kết hôn nữa. Cha dượng đi rồi anh chỉ có em một đứa em trai, em không quan tâm thì ai quan tâm đây.”
Lâm Dũng mập mờ cho qua, “Tự anh biết mà, được rồi, chú lo chăm sóc con cái với Dương Đông là được.”
Y không nói nữa, cũng không chịu hẹn người ta, chuyện kiểu này không phải một hai lần, trước đây đã có rất nhiều lần rồi, Phùng Xuân lại không thể đi gặp mặt thay y được, chỉ đành tiếc nuối lại thất bại. Cậu còn không cam lòng gọi điện cho Phùng Trúc Mai, kết quả bên kia lại trả lời rất lấp lửng, “Chị hỏi rồi, Tiểu Tiên Nhi lại nói không cần chị quan tâm. Con nhóc kia tính tình rất cứng, chuyện này thôi vậy.”
Phùng Xuân liền cho rằng thôi quên đi, đành tìm cách khác.
Không ngờ chẳng bao lâu mọi chuyện lại xuất hiện bước ngoặt, lần kia Lâm Dũng dẫn hai đứa nhỏ đi chơi trở về, Tráng Tráng và Điềm Điềm hai đứa nhóc quỷ không chịu đi ngủ, muốn chờ Phùng Xuân về. Phùng Xuân về rồi, Tráng Tráng liền bò lên người cậu đòi điều kiện, “Ba nè, tụi con nói cho ba một chuyện cực kì quan trọng, tối nay ba ngủ với tụi con được không?”
Phùng Xuân cảm thấy nhất định có chuyện, nháy mắt mấy cái, “Được.”
Tráng Tráng lập tức bán đứng Lâm Dũng, “Chị Tiểu Tiên Nhi tìm đến gặp bác, rất là lợi hại nha, túm lấy áo bác mà hỏi, ‘anh rốt cuộc chướng mắt tôi chỗ nào?’, mặt của bác đỏ rần luôn.”