Bà ta không thể cũng trắng tay như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương Kiến Quốc trước giờ luôn rất ngoan độc, năm đó ông ta suýt nữa đã bóp chết Đàm Xảo Vân, hôm nay nào có thể nhẹ tay với Chu Hải Quyên. Huống chi, đã qua mười lăm năm, Chu Hải Quyên đã hơn bốn mươi, thể lực không cách nào sánh bằng Đàm Xảo Vân năm đó.
Chẳng được bao lâu, bà ta đã cảm thấy đau đầu, tầm mắt tối sầm, mất ý thức.
Đến khi bà ta tỉnh lại, Chương Kiến Quốc đã đi mất, bà ta trừng mắt một lúc lâu, mới nhớ ra đêm nay là năm nào, cảm giác đau đớn trên người tạm mất đi lại trở về, buộc bà ta nhịn không nổi phải rên lên.
Sau đó chợt nghe Chương Thiên Ái gọi một tiếng, “Mẹ? Mẹ tỉnh rồi!”
Chu Hải Quyên chậm rãi quay đầu sang, lúc này mới thấy, Chương Thiên Ái đã trở về, đang ngồi trông chừng ngay bên giường mình, thấy bà ta tỉnh rồi có hơi kích động, đứng dậy, quan tâm nhìn bà ta, thậm chí còn hỏi, “Não mẹ bị chấn động nhẹ, giờ đầu còn choáng không? Những vết thương trên người bác sĩ đã băng bó rồi, mẹ nghỉ thêm chút đi.” Cô ta dường như nghĩ tới sự đáng sợ của Chương Kiến Quốc, nhỏ giọng nói với mẹ mình, “Cha đi công ty rồi, tạm thời chưa về đâu.”
Hôm nay Chương Thiên Ái hổ thẹn đầy cả lòng.
Lúc cô ta vội vã chạy về, vừa lúc nhìn thấy cha mình đang ra tay, người giúp việc trong nhà đều tránh đi hết, cả căn phòng lớn, chỉ còn lại có âm thanh trầm đục của nắm tay nện lên thân thể, cô ta vào cửa, mẹ cô còn đang gào lên cầu xin, “Kiến Quốc, anh hiểu lầm, em không có, thật sự không có làm. Anh buông ra, em đi đối chất với gã.”
Nhưng đến khi cô ta chạy tới nơi, mẹ cô ta đã không còn lên tiếng. Tại căn phòng ngủ từng tràn đầy hồi ức, mẹ cô ta tựa như miếng vải rách, tay chân dang rộng nằm trên đất, cha cô ta vẫn còn đang nắm thân thể bà ta nện lên tường, trên vách tường dính máu.
Cảnh tượng ấy, còn đáng sợ hơn phim kinh dị nhiều. Cô ta gần như thét lên xông tới, đẩy cha mình ra, gào vào mặt ông ta, “Mẹ tôi sắp chết, ông đánh chết bà ấy mất.”
Tròng mắt Chương Kiến Quốc đỏ ké, nhưng chung quy còn chưa mất lý trí, cuối cùng ngừng tay, liếc mắt nhìn Chu Hải Quyên, phất tay bỏ đi. Tựa như, đó chẳng phải là một người vợ đã chung sống mười lăm năm.
Bác sĩ là do Chương Thiên Ái gọi tới, thay quần áo cho mẹ cũng là cô ta. Tất cả vết thương cô ta cũng nhìn thấy rõ ràng, cũng ngay chính lúc này, cho dù cảm thấy dạo trước mẹ mình xử lý không thỏa đáng chuyện mình hít ma túy, nhưng cô ta chung quy vẫn không hề thấy hận. Cô ta cảm thấy hổ thẹn, giá như cô ta biết xử lý thời gian linh hoạt khôn ngoan chút thì tốt rồi, nếu cô ta không gọi điện được thì trước hết cứ tìm Diêu Thư Minh, có thể mẹ mình sẽ không phải thành ra thế này?
Cô ta cầm cốc nước đã rót sẵn bên giường đưa cho mẹ mình, “Mẹ, mẹ uống chút nước đã, bác sĩ có kê thuốc, mẹ uống đi.”
Nhưng Chu Hải Quyên không cầm lấy, bà ta hỏi, “Anh con đâu?”
Chương Thiên Ái cũng không để bụng, chuyện lớn như vậy, mẹ mình chắc chắn là mong mấy đứa con đều về với mình, “Con không tìm được ảnh, điện thoại của ảnh ban đầu gọi thì không ai nhận, sau đó lại tắt luôn. Con gọi hết mấy người bạn của ảnh, ai cũng nói tối qua không gặp.”
Chu Hải Quyên nghe xong liền cong tay nắm chặt lấy chăn, vẫn không hề cầm lấy ly nước, hỏi tiếp, “Diêu Thư Minh thì sao?”
Nhắc tới chuyện này, Chương Thiên Ái cũng thở dài, “Con đi tìm anh hai trước, đến khi nhớ đến gã, gọi điện đã không có ai nhận, mẹ, con…”
Lời cô ta còn chưa dứt, một bạt tai của Chu Hải Quyên đã ập qua. Chương Thiên Ái hoàn toàn không đề phòng, nhận trọn cú tát lên mặt. Chu Hải Quyên khi nãy vì nắm lấy Chương Kiến Quốc mà móng tay bị xước ra, quét lên mặt cô ta, sau cái đau vì bị tát, còn lẫn cả cảm giác đau rát xước da.
Chiếc cốc trong tay Chương Thiên Ái bị ném xuống ngay trên giường, cô ta không dám tin bưng kín mặt mình, thất thanh hỏi mẹ, “Mẹ làm gì vậy? Tại sao lại đánh con?!”
Gương mặt Chu Hải Quyên bây giờ thật dữ tợn, bà ta chỉ vào mũi Chương Thiên Ái, gào lên với cô ta, “Bảo mày đi tìm, tại sao mày còn làm không được, tao sắp bị mày hại chết rồi, sớm biết thì ngày xưa phải dìm chết mày.” Bà ta không bao giờ ngờ tới, mọi chuyện bung bét là bởi vì thế này.
Chương Thiên Ái vốn đã có hiềm khích với Chu Hải Quyên, giờ phút này, Chu Hải Quyên hiển nhiên đã chịu đủ đả kích, chẳng còn tròng lên được thái độ ban đầu nữa, không khống chế được tâm tình của mình, xổ hết mọi điều trong lòng ra.
Chương Thiên Ái chỉ cảm thấy hối hận đầy bụng, chính mình còn cảm thấy áy náy, áy náy làm chi đây? Cô ta quay đầu chạy ra ngoài. Chu Hải Quyên đánh xong mắng cũng xong, lại lập tức hối hận. Bây giờ Chương Kiến Quốc đã không tin bà ta, nếu muốn lật ngược tình thế e là có chút trắc trở, chỉ còn hai đứa con này có thể tin được, liền vội vã xuống giường đi cản Chương Thiên Ái, dỗ dành cô ta.
Nhưng hiện tại bà ta một thân tàn tạ ốm yếu, sao có thể đuổi kịp, chỉ mới chớp mắt, Chương Thiên Ái đã ra đến cửa. Mà cánh cửa phòng ngủ này, bà ta không thể bước ra được. Ngoài cửa đứng sẵn hai người lạ mặt, Chu Hải Quyên không cần hỏi cũng biết, đây là người Chương Kiến Quốc phái đến trông chừng bà ta, tựa như trước đây, phái đến trông chừng Đàm Xảo Vân.
Mười lăm năm sau, những gì hai người trải qua thật đúng là trùng khít.
Sự thật này khiến bà ta ngơ ngác ngồi trên giường, có chút lo sợ bất an, bà ta nghĩ tới, ngày ấy Đàm Xảo Vân rời đi, người nọ đã từng là quý phụ, mà mang theo chỉ có một đứa nhỏ bị phỏng mặt, còn có một cái va li chẳng hề to.
Bà ta không thể cũng trắng tay như thế.
Bà ta khẩn trương. Đi quanh quẩn trong phòng, bà ta phải nghĩ ra cách, Diêu Thư Minh chắc chắn đã khai rồi. Lúc Chương Kiến Quốc đánh bà ta, đã nói cái gì mà ‘Hãm hại Đàm Xảo Vân’? Vậy thì bà ta cứ nhận lỗi là được. Bà ta cần đi năn nỉ Chương Kiến Quốc, nói là mình thương ông ta, muốn độc chiếm ông ta, Chương Kiến Quốc hẳn sẽ thích những lời như vậy. Đương nhiên, bà ta còn nghĩ tới cái đứa Chương Thần, tên này hẳn cũng đã biết, bà ta phải đề phòng một chút. Quan trọng hơn hết là, bà ta cần phải gia tăng sức nặng của mình, buộc Chương Kiến Quốc không thể từ bỏ mình?!
Nghĩ như thế, thời gian có vẻ trôi qua thật nhanh. Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Chu Hải Quyên vội vã quay đầu nhìn, lần này người xuất hiện là Chương Thiên Hạnh. Con trai bà ta, trụ cột của bà ta.
Oan ức, sợ hãi, cũng có thể là luống cuống, một khắc kia, khi nhìn đến Chương Thiên Hạnh liền bỗng nhiên bộc phát hết ra, khiến bà ta lao ngay tới, ôm chặt Chương Thiên Hạnh, khóc lớn.
Giờ khắc này, bà ta dù có mạnh mẽ cỡ nào, cũng chỉ là một người đàn bà, bà ta bị chồng mình dọa sợ.
Bà ta vừa đấm Chương Thiên Hạnh vừa hỏi, “Con đã đi đâu? Chuyện mẹ bảo con làm vì sao lại không làm được?” Từ nhỏ đến lớn Chương Thiên Hạnh chỉ thấy bộ dạng mẹ mình bày mưu tính kế, như thế này chính là lần đầu tiên, nhất là trên mặt còn xanh xanh tím tím bị thương thê thảm, sao có thể không đau lòng, ôm thật chặt mẹ mình đáp, “Con uống say, mẹ, con sai rồi, con không nên uống rượu, con làm lỡ mọi chuyện.”
Chương Thiên Ái cũng đang ở tầng này, hai mẹ con họ ôm nhau khóc rống, chẳng thể giấu được lỗ tai cô ta. Cô ta đóng sầm cửa lại, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt đã sưng tấy, liền lấy cồn sát trùng trong ngăn kéo ra. Vết thương gặp phải cồn liền đau rát, khiến nét mặt cô ta trở nên dữ tợn đáng sợ.
Chỉ chốc lát sau, Chương Thiên Hạnh khập khễnh tìm đến cô ta. Hắn cũng đã biết chuyện vừa rồi, trước tiên liền xin lỗi cô ta, “Thiên Ái, hôm qua anh uống say, không nhận được điện thoại, là lỗi của anh. Mẹ bị khủng hoảng, tinh thần có hơi bất ổn, khi nãy mẹ không phải cố ý đâu, hiện giờ mẹ hối hận lắm, em qua đó động viên mẹ chút đi.”
Chương Thiên Ái không nhúc nhích.
Chương Thiên Hạnh thấy thế, chỉ có thể nói hết với cô ta, “Nhà mình đã thành ra thế này, cha hiện giờ không tin mẹ, chúng ta cần phải đoàn kết mới mong bước qua một ải này. Thiên Ái, anh biết em tức giận, nhưng mà không nói chuyện khác, em thử nghĩ một chút, nếu mẹ mất đi, ngày sau hai ta có thể sống tốt được sao? Chương Thần đã được nhận về, hai ta như thế này, hắn có thể buông tha chúng ta sao?”
Chương Thiên Ái quay đầu lại lạnh lùng cười với hắn, nói, “Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi. Bà ta có ở nhà hay không, tôi chẳng phải vẫn là con gái của Chương Kiến Quốc sao?” Cô ta nhấn mạnh, “Đứa con gái duy nhất.”
Chương Thiên Hạnh hoàn toàn không ngờ tới Chương Thiên Ái sẽ nói ra những lời như vậy, lúc này thật nổi giận, “Em nói chuyện kiểu gì đó? Thường ngày mẹ suy nghĩ cho em nhiều thế nào em không biết sao? Từ nhỏ đến lớn anh bảo bọc em nhiều ra sao? Em đối xử với người thân như vậy à? Cái gì mà đứa con gái duy nhất, lẽ nào em cho rằng Chương Thần sẽ vì điều này mà tha cho em sao?”
“Không có, nhưng anh cũng đâu phải đối xử thật tốt với tôi!” Chương Thiên Ái nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, giờ phút này rốt cuộc trút hết ra ngoài, cô ta gần như muốn bật cười ha hả, chỉ tiếc đau đớn trên mặt khiến cô ta không làm ra được dáng vẻ ấy, chỉ có thể khinh thường nhìn Chương Thiên Hạnh, “Anh trai yêu dấu, anh tại sao không nói cho tôi biết, rõ ràng là anh làm sai, thế nhưng ăn đắng lại là tôi? Lại nói tôi biết đi, rõ ràng là thủ đoạn anh thấp kém hại tôi hít ma túy, vì sao mẹ lại muốn che giấu cho anh, hai người các anh, từ bấy đến nay cũng chưa từng cảm thấy một chút hối hận nào!”
Chương Thiên Ái chất vấn hắn, “Tôi rất quan trọng, chỉ là không quan trọng bằng anh thôi nhỉ?”
“Không phải.” Cả Chương Thiên Hạnh lẫn Chu Hải Quyên, vẫn luôn cho rằng chuyện này đã bị giấu kín, Chương Thiên Ái không hề biết. Hắn chẳng thể ngờ, vậy mà trong lúc này lại bị nói toạc ra, hắn kinh ngạc đến mức đầu óc chết máy hết mấy giây, sau đó hốt hoảng giải thích, “Em hiểu lầm rồi, mẹ chỉ là sợ quan hệ giữa hai ta bị rạn nứt, em cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn dạy chúng ta phải đoàn kết.”
Chương Thiên Ái lại hỏi, “Đoàn kết của anh ở đâu vậy? Hai tháng, anh có từng cảm thấy một chút hổ thẹn nào không, anh còn chẳng hề nói với tôi nửa câu an ủi. Chương Thiên Hạnh, anh bớt cái vẻ đạo mạo ấy đi. Tôi không muốn nghe. Nhất là vào lúc này.” Cô ta chỉ vào gương mặt bị thương của mình.
Chương Thiên Hạnh giờ đã biết, chuyện này hôm nay không thể giải quyết được, chỉ còn cách giơ hai tay làm động tác đầu hàng, “Được rồi, hôm nay không đề cập nữa, sau này anh sẽ giải thích sau. Anh ra ngoài trước, nhưng mà Thiên Ái,” Hắn trấn an, “Hiện tại đang vào thời khắc mấu chốt, em làm ơn đừng quậy loạn lên. Chúng ta luôn là người thân nhất.”
Hắn nói, chờ Chương Thiên Ái đáp lại. Nhưng lòng Chương Thiên Ái lúc này tràn đầy oan ức, sao có thể để ý tới hắn? Chương Thiên Hạnh bất đắc dĩ, chỉ có thể ra khỏi phòng. Hắn đã quên, cho dù mọi chuyện đã bị bóc trần, hắn lại vẫn chưa từng nói một câu xin lỗi.
Điều này khiến Chương Thiên Ái vô cùng phẫn nộ. Cô ta nghĩ một chút, liền mò tìm di động, gọi cho Phùng Xuân, “Hôm đó anh nói khi nào quay quảng cáo, dạo này có quay không?”
Phùng Xuân dường như trả lời là có, cô ta gật đầu nói, “Được, tới sớm cũng được, ngày mai à? Không được thì ngày mốt, không thể trễ thêm, ở đây thêm một ngày thôi tôi cũng ở không nổi nữa.”
Tại phòng ngủ của Chu Hải Quyên, Chương Thiên Hạnh quay về liền đóng cửa lại. Chu Hải Quyên tràn ngập hy vọng hỏi hắn, “Con bé không sao chứ?” Chương Thiên Hạnh lắc đầu, “Con bé biết chuyện hít ma túy có liên quan tới con, dường như biết lâu rồi, hẳn là đã nhịn lâu, lúc này cảm thấy rất tủi thân, có vẻ còn chưa hết giận ngay đâu.”
“Nó biết rồi?” Chu Hải Quyên kinh ngạc, lại cau mày nói, “Con bé này từ nhỏ đến lớn vẫn không biết nặng nhẹ.” Chu Hải Quyên cũng bó tay với cô ta, chỉ đành nói, “Dỗ dành con bé thì còn nhiều thời gian, còn chuyện mẹ đã nói với con, con phải nhớ thật kĩ, phải làm cho xong đó.”
Chương Thiên Hạnh không thể không hỏi, “Nhưng như thế có ổn không? Bộ dạng Thiên Ái như vậy, mẹ không nói cho con bé, lại bảo nó đi tìm người ta, nó chắc chắn không chịu. Hiện tại đang bất mãn, lại làm ầm lên thì sao đây? Hơn nữa, con bé không vui, gả qua rồi cũng sẽ không giúp chúng ta đâu.”
Trong đầu Chu Hải Quyên lúc này lại tràn ngập điên cuồng, “Bất chấp nó đi, mẹ cứ khuyên nhủ thêm thôi. Ai cần con bé giúp, chỉ cần có đủ sức nặng thôi, tình trạng của cha con hiện tại sao có thể không coi trọng được, chúng ta liền sẽ an toàn. Con cứ nhìn Chương Thần là biết.”