~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giáng Sinh qua đi, Phùng Xuân thu được một tin tức. Bộ điện ảnh quy mô nhỏ mang tên “Chờ đợi” mà cậu và Từ Manh Manh đóng chung hồi đầu năm nay, rốt cuộc đã hoàn tất khâu chế tác, mời cậu và Từ Manh Manh đến xem.
Vì thế Phùng Xuân cuối cùng đã gặp lại Từ Manh Manh.
Trông cô có chút tiều tụy, song tinh thần có vẻ tốt hơn trước, ít nhất không phải là vẻ mang tâm sự nặng nề. Khi Phùng Xuân đến, cô cũng vừa mới tới, hai người chạm mặt, Từ Manh Manh mở lời chào cậu trước, còn phá lệ ôm một cái. Tách ra rồi, Từ Manh Manh mới nói, “Cảm ơn.”
Cô dường như rất cảm kích, nói với Phùng Xuân, “Nếu không nhờ cậu, chị thật sự không biết quá nhiều chuyện, thật sự rất cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu nói cho chị biết, đến nay e là chị còn chẳng hay gì, bọn họ… thật sự quá ghê tởm.”
Từ khi mẹ ruột qua đời, mỗi một việc Phùng Xuân kì thực chỉ nhằm một mục đích duy nhất —— báo thù. Đối với Từ Manh Manh, cậu chỉ là có thể giúp, không phải đặc biệt quan tâm đến, cho nên lời cảm ơn này nếu nhận cũng không tốt lắm, Phùng Xuân chỉ nói, “Đây không phải việc nên làm sao?” Vừa dứt lời đã chuyển đề tài, “Chị đoán bộ phim này sẽ thế nào?”
Nhắc tới, Từ Manh Manh cũng có chút mong đợi.
Đây là bộ phim đầu tay của đạo diễn Tân Ngữ. Tân Ngữ là bạn tốt của Phùng Trúc Mai, tốt nghiệp hệ đạo diễn của học viện điện ảnh danh tiếng, tốt nghiệp rồi từng lăn lộn làm phụ tá trong các đoàn phim, từ phó đạo diễn đến bất cứ vị trí nhỏ nhặt nào cũng đã từng làm, có thể nói là toàn năng. Người như thế, đã qua bốn mươi tuổi, chuẩn bị quay bộ phim đầu tay, kết quả không ai tin tưởng hắn.
Tất cả mọi người nghĩ hắn là đồ bỏ, ai lại muốn vung tiền bỏ không?
Cũng may Tân Ngữ tự mình để dành không ít tiền, còn kéo thêm tài trợ từ bạn bè gần xa, tính toán hẳn hoi cũng đến năm trăm vạn, chút tiền ấy thoạt nhìn có thể mua nhà mua xe, nhưng nếu đóng phim, quả thật là trứng chọi đá. Diễn viên cũng chỉ có thể mời hạng tép riu không ai biết tên, hoặc là phải đi vào trường học mà mời sinh viên đóng thì may ra.
Lấy danh tiếng của Từ Manh Manh và Phùng Xuân, bất luận thế nào, sẽ không nhận đóng phim này. Không phải vì tiền, mà Tân Ngữ thật sự không có lấy một chút danh tiếng.
Nhưng còn có Phùng Trúc Mai mà? Là một người phụ nữ trước sau thông minh mạnh mẽ, cô trực tiếp chỉ định luôn hai người làm nam nữ chính, dùng lời của cô chính là, “Hai đứa hiện tại rủa chị, cảm thấy lãng phí hai tháng không ra tiền còn chịu khổ vất vả đóng thứ phim trẻ con này, nhưng sau đó sẽ phải cảm ơn chị.”
Một câu này chẹn hai người nghẹn họng không thể phản đối. Sau đó quay phim, Tân Ngữ quả thật chuyên nghiệp vô cùng, nội dung phim cũng không tệ, Từ Manh Manh và Phùng Xuân lúc này mới yên lòng, nhưng phim ra làm sao, bọn họ cũng không biết.
Lúc đi vào, Tân Ngữ và Phùng Trúc Mai đều đã có mặt. Rõ ràng tuổi tác hai người này kém nhau có hai năm, nhưng thoạt nhìn chênh lệch đến tận mười mấy tuổi, Phùng Trúc Mai trước giờ ăn mặc luôn hợp thời, có đôi khi thậm chí còn nóng nảy, mà Tân Ngữ mới bốn mươi có lẻ, tóc đã hoa râm, mặc áo lót lông dê, bên ngoài phủ thêm áo lao động, từ đầu đến chân không khác chi một ông cụ non.
Nhìn lên thấy bọn họ, Tân Ngữ vui vẻ bắt chuyện, “Đến đây nào. Tối qua vừa hoàn thành, vừa kịp cùng nhau xem.”
Phim được chiếu trong một gian chiếu bóng không lớn, Phùng Xuân ngồi bên trái Từ Manh Manh. Sau đó ánh đèn liền tối xuống. Xuất hiện đầu tiên là hình ảnh chớp nhoáng, tiếng bước chân chạy pha lẫn tiếng thở hổn hển, còn có tiếng còi hơi xe lửa xa xa truyền đến, nhất thời tràn ngập bên tai.
Theo từng phút qua đi, toàn cảnh dần dần lộ ra, Phùng Xuân mặc áo bành tô quân đội cũ nát xuất hiện trên màn ảnh, ánh mắt cậu kiên định, thở ra khói trắng, từng bước không ngừng chạy về phía nhà ga, tựa như đang đuổi theo mà truy cản sinh mệnh.
Phùng Xuân bất giác thả lỏng cả người, cậu không nhớ rõ phần quay cảnh này, có lẽ nên nói, phân đoạn chạy theo xe lửa này, cậu quay rất nhiều lần, theo đúng yêu cầu của Tân Ngữ, mỗi một lần chạy đều phải tràn đầy mong ngóng, chạy nhanh đến mức như muốn chạy rơi cả mạng mình.
Thoắt cái, Phùng Xuân đã chạy tới nhà ga, cậu nhìn thấy đoàn xe lửa xanh biết đang chậm rãi lăn bánh, Từ Manh Manh từ một toa tàu ló đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay với cậu, “Anh, trở về đi, em sẽ trở lại, anh chờ em.”
Tên phim liền đặt “Chờ đợi”, bộ điện ảnh này kể về một đứa nhỏ có cha mẹ ly dị, một mình sinh hoạt ở trấn trên. Từ nhỏ đến lớn nó vẫn luôn đợi cha mẹ mình, đợi bọn họ vào ngày nghỉ có thể quay về thăm nó một chút, chơi với nó vài ngày. Nhưng từ ngày cha mẹ ly hôn, số lần bọn họ trở về càng ngày càng ít, may mắn lúc này cậu đã trưởng thành, giấc mơ của cậu bắt đầu thay đổi, chính là cưới Xuân Ny cũng đang chờ cha mẹ về làm vợ, cậu thề, cậu sẽ không bao giờ rời xa con cái mình. Đáng tiếc, cái trấn này quá nghèo, rốt cuộc có một ngày, Xuân Ny cũng lên xe lửa, rời đi.
Trẻ nhỏ ở lại được bao nhiêu? Chuyện đời như vậy liền bấy nhiêu. Phùng Xuân biết rõ một câu chuyện như vậy sẽ tràn đầy bất đắc dĩ, đau xót bàng hoàng cùng cô đơn, nhưng cậu lại không ngờ, Tân Ngữ có thể quay nên câu chuyện này một cách tinh tế động lòng người đến vậy. Màn ảnh một cảnh cuối cùng, Phùng Xuân tuổi già đứng trên đài, gương mặt bị gió tuyết phất qua, tựa như pho tượng không bao giờ động đậy, cho dù chính là mình diễn, khóe mắt cậu cũng đã không kiềm được ươn ướt.
Sau đó là tiếng vỗ tay của Phùng Trúc Mai một mình vang lên, Phùng Xuân cũng liền vỗ theo. Nhưng lại không hề nghe thấy âm thanh từ hai người còn lại, đến khi ánh đèn sáng lên, Phùng Xuân mới nhìn đến, Từ Manh Manh và Tân Ngữ đều khóc. Một thì khóc sướt mướt, một lại nhăn nhó vô cùng, bất quá có thể thấy được bộ phim quả thực không hề tệ.
Phùng Trúc Mai lúc này mới vỗ vai Tân Ngữ, “Khóc cái gì, có khóc cũng là em khóc đây, em nuốt hết của hai con át chủ bài trong tay hết hai tháng, nếu còn không hay, em ăn nói làm sao được?!” Tân Ngữ hu hu mấy tiếng, vẫn còn hơi khó kiềm lòng, Phùng Trúc Mai có vẻ đã quá quen hắn như thế, bất đắc dĩ nói với Phùng Xuân và Từ Manh Manh, “Thôi, cái ông này thật là phải phát tiết một lúc, chị dỗ ổng đã. Hai đứa về trước đi, có ý kiến gì thì gọi điện nói chuyện với đạo diễn sau.”
Phùng Xuân và Từ Manh Manh tất nhiên sẽ không ở lại lâu, lúc này liền đi ra. Lúc ra cửa, Phùng Xuân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đầu của Tân Ngữ đã gác lên vai Phùng Trúc Mai, cậu nở nụ cười, coi bộ hai người này có hi vọng.
Khi cậu quay lại, liền chạm phải ánh mắt của Từ Manh Manh, hiển nhiên Từ Manh Manh cũng phát hiện cảnh vừa nãy, thật cao hứng cười cười, “Rốt cuộc có thành quả, hai tháng này cũng coi như không uổng công.” Dường như khóc xong một trận tâm trạng cô tốt hơn nhiều, nói với Phùng Xuân, “Đi thôi, cũng trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa đi.”
Phùng Xuân cũng đang rảnh rỗi, tất nhiên đồng ý. Hai người đều tự lên xe mình, một trước một sau tìm một nhà hàng vắng người thuê một phòng riêng, khi Lưu Bắc và trợ lý của Từ Manh Manh bận rộn châm trà gọi món, Từ Manh Manh trò chuyện với Phùng Xuân.
“Chị chuẩn bị rời khỏi vòng diễn viên.” Từ Manh Manh đột nhiên thả ra một tin giật gân.
Phùng Xuân giật mình, “Sao lại thế?” Cậu hỏi xong tự cảm giác mình hỏi có hơi ngớ ngẩn, xảy ra chuyện không hay như vậy, Từ Manh Manh hẳn là không còn tâm trí đóng phim, cho nên lại hỏi, “Tạm thời, hay là vĩnh viễn?”
“Vĩnh viễn.” Từ Manh Manh rót cho cậu chung trà, “Trước khi chị nghĩ đóng phim là mộng tưởng cả đời, chị muốn làm, người nhà rất thương chị, bọn họ chống lại áp lực từ dư luận để ủng hộ chị, chị còn rất thích. Mà sự kiện kia phát sinh, cha chú và các anh của chị trở mặt với Chương gia, làm tổn thất bao nhiêu lợi nhuận, vận dụng bao nhiêu quan hệ chị đều biết. Chị không muốn nhìn thấy bọn họ toàn tâm toàn ý lo cho mình, mà mình lại chẳng thể trợ giúp được ai cái gì, chị thấy như thế thật ích kỉ. Cho nên, sau khi thận trọng cân nhắc, chị vẫn quyết định sẽ lui nghề, đi giúp cha mình.”
Quyết định như vậy, kỳ thực mới là chính xác nhất đối với con gái nhà cao cửa rộng như Từ Manh Manh. Loại địa phương như giới giải trí này, ngập ngụa những là đấu đá tranh lợi, cậu tuyệt đối không cho rằng nó tốt đẹp gì, nhất là, danh và tiền, là mê hoặc nhất, Từ Manh Manh lại cũng không thiếu.
Cậu gật đầu, “Như vậy cũng tốt.”
Từ Manh Manh cố ý mời cậu đi ăn, thật ra chính là để báo tin này cho cậu, tỏ ý xem cậu là bạn bè. Đương nhiên, đây chính là Từ gia, Phùng Xuân không có gì phải từ chối, tuy rằng Dương Đông sau lưng cậu cũng không yếu.
Chẳng qua là sau khi cơm nước xong, cùng Lưu Bắc đi bộ đến chỗ đỗ xe, cậu có hơi thổn thức, xem đi, chuyện nhà người ta kết thúc rồi, Chương Thiên Hạnh và Chương gia đều đã nhận lấy báo ứng xứng đáng, mà Từ Manh Manh cũng đã bắt đầu sang bước sang chương mới, còn cậu khi nào mới có thể kết thúc đây?
Trên trời đáp xuống từng hạt tuyết nhỏ, Phùng Xuân liền có chút nhớ Dương Đông, không biết liệu có thể có ngày đó, cái ngày mà thù cậu đã báo, mạng vẫn giữ được, sẽ ở bên người kia. Cả đời?
Lúc này ngồi đối diện Dương Đông, là Chương Thiên Hữu.
Hôm nay anh hiếm khi lại rảnh rỗi, vốn chuẩn bị hẹn Phùng Xuân đi ăn —— từ lần trước tách ra ở nhà anh, hai người còn chưa gặp lại. Anh bên này quá bận, một khoảng thở còn không có, còn phải ngủ hai đêm ở phòng làm việc, bên Phùng Xuân trái lại rất nhàn, tiếc là cậu cũng coi như nhân vật công chúng, Dương Đông cho dù muốn lấy người ta buộc chặt ngay trước mặt cũng không làm được, hai người chỉ có thể làm Ngưu Lang Chức Nữ.
Không ngờ hơn mười giờ sáng, thư kí đến nói, “Chương Thần tiên sinh tới.”
Anh lúc này ngẩn ra, nhớ tới Chương Thần cũng trở về đã ba bốn ngày, trừ lần đầu gặp mặt, còn chưa có dịp cùng cậu ấy tán gẫu nhiều hơn. Nhất là, cậu lại ở cùng với Chu Hải Quyên, không biết có hại gì hay không?
Bởi vậy, cuộc gọi định hẹn với Phùng Xuân, anh căn bản không gọi đi.
Dương Đông liền bảo người mời Chương Thần tiến vào.
Không bao lâu, tiếng đập cửa của Chương Thần vang lên. Bộ dạng người vừa xuất hiện khiến trước mắt Dương Đông sáng ngời. Lần trước Chương Thần tới, còn trong trang phục ngày thường hắn ở nước ngoài, tóc tai quần áo đều bình thường, tựa như một học sinh vẻ ngoài tốt một chút thôi. Mà lần này lại hoàn toàn đổi khác. Tóc đã chỉnh, trang phục là áo bành tô vừa thân, khiến cả người cao ngất lại rất có sức sống.
Dương Đông chỉ vào sô pha trước mặt, “Ngồi nào, có vẻ Chu Hải Quyên không làm khó dễ cậu?”
Chương Thiên Hữu tự nhiên phát hiện ánh mắt Dương Đông sáng lên trong nháy mắt kia, trong lòng càng nắm chắc, cười cười lộ răng khểnh, “Còn tốt, bà ta rất khách khí, chuẩn bị sẵn phòng còn mua quần áo còn làm cơm cho em,” Nói đến đây, thanh âm hắn có chút trầm xuống, hơi mất hứng, “Em thấy bà ta quá ư là mưu mô, chẳng trách năm đó mẹ em đấu không lại!”
Nhắc tới Đàm Xảo Vân, Dương Đông cũng khó chịu theo, lại càng không ưa Chu Hải Quyên, “Nhân phẩm dì Đàm ra sao? Chu Hải Quyên làm sao bì được? Cậu không cần suy nghĩ mấy thứ này, Chương Kiến Quốc đối xử với cậu thế nào? Chương Thiên Hạnh Chương Thiên Ái thì sao?”
“Cha thì tốt.” Vẻ mặt Chương Thiên Hữu cao hứng, “Ông ấy để em nghỉ ngơi để điều chỉnh sai múi giờ trước, cuối tuần bắt đầu đi làm theo ông ấy, nói là để em làm từ trợ lý trước đã, như vậy tương đối dễ hiểu được cách hoạt động của tập đoàn.”
Dương Đông vừa nghe, liền gật đầu, đây chính là biện pháp tốt, tình hình chung, đời thứ hai bước vào xí nghiệp, nếu không muốn thử bắt đầu từ công nhân cơ sở, thường đều chọn vị trí này, “Đây là cách bình thường.”
“Em cũng hiểu được.” Chương Thiên Hữu gật đầu, “Chính là sắc mặt Chương Thiên Hạnh không được hay ho lắm, đương nhiên, hắn biểu hiện cũng hòa nhã, nhưng ánh mắt nhìn em từ sau lưng, em có thể càm giác được địch ý của hắn. Chương Thiên Ái còn không sao, ngoại trừ sắc mặt khó coi, tính tình không tốt lắm, dường như không có cảm giác gì quá lớn với em, cứ như không tồn tại.”
Như thế không sai lệch nhiều so với phán đoán của Dương Đông về người Chương gia. Chương Kiến Quốc coi trọng, Chương Thiên Hạnh đố kị, Chương Thiên Ái không quan tâm, Chu Hải Quyên trong bông có kim, người nào cũng khó đối phó. Anh không khỏi lo lắng cho Chương Thần, đây dù sao cũng là đứa em mà anh quan tâm từ nhỏ, lúc này, cũng nên cho cậu chút trợ lực, Dương Đông suy nghĩ, liền nói hết những chuyện gần đây ra, “Chương Kiến Quốc đã từng cài người vào cài nằm vùng lấy trộm cơ mật thương nghiệp ở chỗ anh, anh đã tố cáo cả ông ta lẫn Chương thị ra tòa. Cậu khi rảnh rỗi có thể nói với ông ta, cậu có thể thuyết phục anh hòa giải mặt ngoài, hiểu không?”
Trong lòng Chương Thiên Hữu giật thót một cái, hắn sao có thể không hiểu? Vụ kiện này Đại Dương Quốc Tế tất thắng không thể nghi ngờ, hiện giờ bất quá còn chờ cái thủ tục mà thôi. Vì chuyện này, cha hắn phí không biết bao nhiêu tế bào não, tìm bao nhiêu luật sư đều nói không có cách nào, đều kiến nghị hòa giải mặt ngoài, song Dương Đông dứt khoát mặc kệ, Chương Kiến Quốc cũng hết đường xoay xở.
Hôm nay, Dương Đông thật sự đưa cho hắn chỗ tốt đến như vậy? Hắn đã có thể tưởng tượng ra, chiêu này sẽ giúp trọng lượng của hắn trong lòng Chương Kiến Quốc gia tăng đến cỡ nào, ngay trong lúc Chương thị đang bốn bề thọ địch. Cũng có thể tưởng tượng mẹ con Chu Hải Quyên sẽ đố kị đến bao nhiêu, cả người hắn hưng phấn hẳn lên.
Quan trọng nhất là, hắn còn ý thức được một điều, Dương Đông đối với Chương Thần không phải tốt bình thường. Hôm nay vừa gặp mặt đã có thể cho nhượng bộ lớn như vậy, nếu tiếp xúc thời gian dài thì sao đây? Tình xưa trỗi dậy rồi đó? Tay của Chương Thiên Hữu đã hưng phấn tới mức nắm chặt.
Mà ngoài mặt, hắn vẫn diễn một bộ xấu hổ, biểu tình bất an sợ hãi, “Này không tốt lắm đâu, đừng để vì em mà lỡ chuyện của anh, em đến đây không vì mục đích này. Em chỉ vì nhiều năm không gặp anh Đông, nhớ anh nên đến thăm một chút.”
Dương Đông tất nhiên không phải hạng ngu ngốc, anh giúp Chương Thần một phần, nhưng đánh Chương Kiến Quốc cũng không thể thiếu, trên thương trường nào có chuyện hoàn toàn đúng hay sai, tất cả cần quan tòa hòa giải chung quy cũng chỉ vì hai chữ lợi ích. Trước đây anh vẫn cắn riết Chương Kiến Quốc là vì muốn tìm một cái giá tốt, bây giờ Chương Thần đã trở về, anh vừa lúc tặng sự giúp đỡ cho cậu ấy, mà anh đã lui một bước, tất nhiên ra giá sẽ không thấp, đội ngũ đàm phán anh đã chuẩn bị xong hẳn hoi, đây chính là biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Anh cũng không giấu Chương Thần, “Anh ăn không hết, Chương Kiến Quốc lần này hẳn sẽ chảy máu không ít, bất quá này không liên quan tới cậu, cậu cứ thành thật mà làm là được.”
Chương Thiên Hữu một bộ nghe lời nhất nhất, “Em biết rồi.”