~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày nay lực chú ý của Phùng Xuân đều tập trung cả lên người Chương Thiên Hạnh.
Khoảng thời gian này cậu lại tới đó một lần, sau đó lại chờ Chương Thiên Hạnh khỏe lên, người bên cạnh vắng bớt, dù sao chuyện này không thể quá gấp, cũng không thể để thư thả, chỉ cần luôn luôn đảm bảo hắn khủng hoảng kéo dài là được. Chỉ là không ngờ tên này đang sốt tới mơ màng, lại vẫn không ở nhà nghỉ ngơi, một cuộc điện thoại đã bị Chu Du Minh gọi đi.
Dùng lời Lâm Dũng để nói, y quả thật nghĩ không ra cái đầu Chương Thiên Hạnh phát triển thế nào.
Phùng Xuân lại rất rõ ràng. Trong nhà Chu Hải Quyên vẫn còn bị giam lỏng, Chương Kiến Quốc thì đã sớm từ bỏ hắn, Chương Thần giả là đối thủ của hắn, đâu còn ai trông chừng hắn nữa? Hắn một là sợ quyền thế của Chu Du Minh, sợ việc mình giết người bị bại lộ, hai là sợ Chương Thiên Ái tới tìm hắn, khát khao có người ở bên, lúc này, Chu Du Minh có uy hiếp hắn hay không đã không còn quan trọng nữa.
Huống chi, nếu Chương Thiên Hạnh muốn phản kháng, hẳn là từ lúc Chu Du Minh uy hiếp hắn lên giường thì cũng đã phản kháng rồi, chuyện cho tới bây giờ, cái gì cũng đã rồi, lại thêm mấy lần, e là đối với Chương Thiên Hạnh mà nói, đã không còn gì khác nhau.
Chẳng qua một tin tức khác, lại khiến Phùng Xuân cảm nhận được thủ đoạn của Chương Kiến Quốc. Vị Tư tổng Tư Như Phong kia đã chết.
Lúc đầu chuyện của Chương Thiên Ái xảy ra, cuối cùng là một người thợ sửa chữa ôm đồm nhận tội, việc này vừa nhìn đã thấy không đáng tin cậy, nhưng khi đó, Chương Kiến Quốc tám phần mười đã sớm điều tra xong, có dự định, liền không dị nghị gì.
Sau đó những người như Phùng Xuân và Tư Như Phong mới có thể rút khỏi Quý Châu.
Bây giờ trở về chỉ mới hơn mười ngày, lễ tang Chương Thiên Ái mới kết thúc năm ngày, sự trả thù từ Chương Kiến Quốc lại bắt đầu.
Tin tức là Lưu Bắc truyền tới, khi Phùng Xuân còn đang quay quảng cáo, cậu ta cũng không nhàn rỗi, thân quen với không ít nhân viên của công ty ô tô kia, tuy rằng bên đó xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà càng tám chuyện lại càng thân mật, đến khi về Bắc Kinh, nhóm chat trên mạng cũng không bị phủ bụi.
Tư Như Phong vừa xảy ra chuyện, nhóm chat này liền bùng nổ.
Khi Lưu Bắc chạy tới đầu đầy mồ hôi, cầm ly nước nóng uống mấy ngụm mới nói, “Tư Như Phong là chết trong tai nạn xe lúc trên đường về nhà cũ. Nghe nói là bởi vì bị đuổi việc, tâm tình không tốt, muốn về nhà giải sầu. Nhà gã ở Hà Bắc, cho nên cũng không cần đi xe lửa hay máy bay, tự mình lái về.”
“Địa điểm gặp chuyện lại chính là một đoạn đường cực kì bình thường trên đường cao tốc, cơ mà tai nạn cực kì thảm khốc, phía trước phía sau gã đều là xe tải lớn, không biết làm sao lại dám vượt qua như không muốn sống, bị kẹp ở giữa. Sau đó tài xế xe chạy trước nói thấy có động vẫn chạy qua, hắn liền thắng gấp, Tư Như Phong lái gần quá, liền đụng trúng, xe phía sau cũng dừng lại, nhưng không kịp liền chèn nát xe hắn, người chết ngay tại chỗ.”
Lưu Bắc nói xong, bản thân còn có chút sợ hãi, thuận tiện sờ sờ cánh tay, cau mày nói với Phùng Xuân, “Boss nè, anh nói xem trùng hợp như vậy, còn là tai nạn xe cộ nữa, không chừng là Chương gia làm. Tôi nổi cả da gà lên rồi.”
Phùng Xuân cũng kinh ngạc với thủ đoạn lưu loát của Chương Kiến Quốc, chẳng qua đây cũng là điều đã đoán trước, vì Dương Đông còn tại, đối với cậu Chương Kiến Quốc có lẽ còn cần phí chút tay chân, còn đối phó người như Tư Như Phong, làm sao có thể nương tay?
Chỉ là chuyện này không thể nói với Lưu Bắc, cậu trấn an, “Gã ta đây là gieo gió gặt bão, sự kiện kia nếu không phải Chương Thiên Ái chết thì chính là tôi, nói cách khác, gã muốn giết người là điều không thể bàn cãi, bây giờ chết rồi, coi như đền mạng đi, cũng không oan uổng.”
Bằng vào đây có thể nhìn ra Phùng Xuân không tin tưởng luật pháp, cha mẹ cậu chết hoàn toàn không được xử lý công chính, phương châm của cậu bây giờ là tự mình giải quyết thù hận, cho nên đối với thủ đoạn khác người của Chương Kiến Quốc, cậu lại không có quá bất ngờ và phản cảm.
Cậu chỉ nghĩ, hiện tại chỉ còn mình.
Người thợ sửa chữa kia có thế lực của Chương Kiến Quốc ở đó, xử lý thế nào đã tùy Chương Kiến Quốc định đoạt. Tư Như Phong đã chết, vậy thì kế tiếp sẽ đối phó mình.
Không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì?
Nghĩ tới đây, cậu liền vươn đầu nhìn dưới lầu một thoáng, dưới đó đậu một chiếc xe màu đen có rèm che, cậu biết trong đó có hai người, trước đây còn cùng với Dương Đông, Dương Đông liền bảo Lâm Dũng dẫn theo thêm hai người vệ sĩ, hiện tại Lâm Dũng bị cử qua bên Chương Thần giả, cậu cũng đã chia tay với Dương Đông, thế như hai người vệ sĩ này vẫn luôn không rời đi.
Ngay cả khi đã biết, xem thủ đoạn của Chương Kiến Quốc giết chết Tư Như Phong là hiểu, ông ta sẽ lợi dụng bất cứ khả năng nào, nhưng vẫn có thể khiến Phùng Xuân cảm thấy an toàn chút.
Cậu nắm nắm Ngọc Quan Âm trên cổ, suy nghĩ không biết Dương Đông khi nào mới có thể đoán ra đầu mối cậu lưu lại đây?!
Dương Đông ngồi trong phòng làm việc một hồi mới đứng lên. Lúc đi ra liền bàn giao lại với thư ký, “Kia… Mọi sự việc hôm nay đều dời lại, không có việc gì đừng tìm tôi.”
Lời này đã nói lần thứ hai, lần đầu lại vội vã như lửa đã đốt tới mông, lần thứ hai lại nhẹ nhàng hơn nhiều, trên mặt ông chủ còn sáng láng ra, vừa nhìn liền biết có chuyện tốt, thư ký cũng liền cười nói, “Vâng! Đã biết!”
Dương Đông giơ ngón tay cái với cô, thang máy đã lên tới, anh một đường đi xuống, lái xe, ra khỏi nhà xe dưới hầm, liền chạy như bay về hướng nhà Phùng Xuân. Đại khái là vì có khoảng thời gian chia cách, tuy rằng nghĩ đến Phùng Xuân là Chương Thần, vẫn khiến anh hết sức kích động, nhưng lúc này cảm giác vui vẻ nảy sinh từ trong lòng ra cũng chiếm cứ gần hết tâm tình.
Thậm chí, khi anh đi ngang qua một ngã tư chờ đèn đỏ, nhìn thấy có cô gái ôm một bó hoa hồng lớn vừa đi vừa cười khiến vô số người quay đầu nhìn, bản thân anh nhìn cũng cảm thấy ưa mắt. Anh lúc này mới nghĩ tới, cũng nên mua chút quà mang theo thì tốt hơn nhỉ?
Xe khởi động đi tiếp, Dương Đông liền chạy chậm lại, tìm cửa tiệm hoa bên đường. May mắn chỗ này là khu vực lâu đời ở Bắc Kinh, tiệm hoa tươi gần như liếc mắt là thấy, Dương Đông muốn tìm cũng không khó. Thoáng chốc đã dừng lại ở trước một cửa hàng hoa. Anh đi như gió vào tiệm, nói với bà chủ, “Mua hoa!”
Bà chủ là một cô gái trẻ khá xinh đẹp, thò đầu ra khỏi máy vi tính, vừa nhìn anh liền hỏi, “Muốn mua loại hoa nào?”
Dương Đông hơi nghẹn lại, anh trước kia chưa từng yêu đương, làm sao mà rành mấy thứ này? Thế nhưng anh cũng biết hoa hồng đỏ có vẻ hơi lộ liễu, theo tính tình Phùng Xuân không hẳn sẽ thích, nhưng ngoại trừ hoa hồng đỏ, anh thật đúng là không biết nhiều, nhìn hoa tươi đầy khắp phòng, nhất thời có hơi mờ mịt.
Đàn ông như anh, cô chủ hẳn là gặp nhiều rồi, liền cười hỏi, “Tặng ai vậy? Tôi có thể đề xuất giúp cho.”
Dương Đông mở miệng đã định nói là bạn trai. Nhưng cảm thấy việc này không nên nói thẳng ra quá, liền đổi cách nói khác, “Vợ tôi.”
Cô gái liền nở nụ cười, “Người chồng đã kết hôn còn nhớ tặng hoa cho vợ như ngài đây thật hiếm thấy, vợ của ngài nhất định rất hạnh phúc.”
Dương Đông lại nghẹn tiếp. Hạnh phúc hay không thì khó mà nói, tên nhóc kia tám phần mười là muốn giận dỗi, cũng không biết làm sao mới dỗ cho hết được nữa?
Đương nhiên, anh cũng có thể ra tay trước, chất vấn Phùng Xuân, “Vì sao em xảy ra chuyện không nói cho anh, em quay về Bắc Kinh không nói cho anh, em muốn báo thù không nói cho anh, chúng ta đã ngủ cùng nhau em vẫn không nói cho anh?”
Nhưng đây chẳng qua là suy nghĩ một chút mà thôi. Chương Thần giả còn có thể hỏi ngược lại anh, rằng quan hệ giữa anh và Chương gia tốt như vậy, mẹ anh và Chu Hải Quyên thân như vậy, em làm sao dám tiếp xúc với anh? Dưới gương mặt vô hại của Phùng Xuân, tâm tư còn sâu thẳm tỉ mỉ hơn Chương Thần giả bao nhiêu lần, sao có thể không nghĩ tới?
Huống chi, so với Chương Thần giả, Phùng Xuân càng có lý lẽ hơn, cậu chỉ cần hỏi một câu, “Vậy anh làm sao có thể không nhận ra em?”
Anh liền không còn gì để nói.
Trên thực tế, đối với sự chậm chạp của mình, anh cũng tràn đầy tự trách. Làm sao có thể không nhận ra vậy, rõ ràng giữa họ đã từng thân như vậy? Làm sao mà chưa từng nghĩ đến phương diện đó chứ? Rõ ràng bình thường vẫn muốn tìm kiếm Chương Thần.
Còn có, khi anh không nhận ra, Phùng Xuân đã nghĩ như thế nào, còn khi anh hăng hái bừng bừng giới thiệu Chương Thần giả cho Phùng Xuân, Phùng Xuân sẽ không cảm thấy anh là thằng ngu chứ?
Bởi vì thích cho nên mới có thể lo lắng, mới không muốn tìm cớ thoái thác.
Có lẽ thấy anh ngây người quá lâu, cô gái liên tục kêu hai tiếng, “Tiên sinh? Tiên sinh?”
Dương Đông mới hồi phục tinh thần, nhìn cô gái, theo bản năng hỏi, “A, sao vậy?”
Cô gái cười hì hì nói, “Tôi muốn hỏi xem ngài tặng hoa để làm gì, tôi xem ngài dường như không có chủ ý chính xác.”
Dương Đông lần này lại không khó mở miệng nữa, thoải mái nói, “Kia, tôi muốn xin lỗi, rất nghiêm túc nói xin lỗi.”
Cô gái vừa nghe liền kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, có lẽ đã hiểu lầm, thế nhưng không biểu lộ ra, chỉ là nụ cười nhạt đi, “Tôi đi chọn cho ngài bó hoa.”
Dương Đông gật đầu.
Vì có chuyện mua hoa xen ngang, khi anh đến dưới lầu Phùng Xuân đã tương đối trễ, Dương Đông đầu tiên nhìn về phía vệ sĩ bên kia, phát hiện bọn họ đều ở đây, liền yên tâm, cầm hoa đi tới hành lang.
Nhưng lúc này, một trong hai người vệ sĩ lại mở cửa xe bước xuống, có chút hoảng hốt chạy về phía anh, Dương Đông nhất thời dừng bước, chợt nghe vệ sĩ khó tin hỏi, “Dương tổng, anh không phải mới cử người tặng hoa lên rồi sao?”
Để bảo vệ Phùng Xuân an toàn, mà vẫn không nghe đến những thứ không nên nghe, ở cửa phòng Phùng Xuân có camera giám sát, hai người vệ sĩ dựa vào cái này để bảo đảm Phùng Xuân an toàn.
Đây là chính Phùng Xuân đồng ý.
Dương Đông vừa nghe liền sốt ruột, Chương Kiến Quốc muốn ra tay là điều chắc chắn, cho nên anh một khắc cũng không dám buông lỏng an toàn của Phùng Xuân, lúc này hỏi ngay, “Đi lên lúc nào, đã bao lâu rồi?”
Vệ sĩ trả lời ngay, “Có chừng năm phút, Lưu Bắc mở cửa, hình như đã mời hắn vào nhà.”
Dương Đông lập tức ném hoa đi, nhanh chóng chạy về phía thang máy. Vệ sĩ hiển nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện, vội vã phất tay ý bảo một người vệ sĩ nữa xuống xe theo, chặn ở hành lang, còn hắn thì bảo vệ Dương Đông vào thang máy.
Năm phút đồng hồ trước, Phùng Xuân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngồi một bên không nói gì, Lưu Bắc nhìn trong mắt, có hơi đau lòng hỏi cậu, “Dương tổng hẳn là còn có tình cảm với anh, lễ tang hôm đó còn che chở anh trờ về. Không thì, mình chịu thua một lần?”
Cậu ta biết, chỉ cần Phùng Xuân cúi đầu, Dương Đông tám phần mười chống không nổi thế tiến công của boss nhà mình, dù sao trước đây câu được Dương Đông không phí sức mấy. Nói vậy tuy là hơi vô tình, nhưng chuyện tình cảm, vốn chính là có phân chia mạnh yếu.
Phùng Xuân vừa nghe liền cười, “Không được, tôi phải chờ chính anh ấy nghĩ ra.”
Lưu Bắc không lên tiếng nữa. Sau đó. Chuông cửa vang lên.
Phùng Xuân là minh tinh, cho nên địa chỉ của cậu thường giữ bí mật, bình thường mua sắm gì đều dùng địa chỉ cùa Lưu Bắc, rất ít người tìm tới cửa, Lưu Bắc thật tò mò, lập tức đi xem, phát hiện có người đang cầm một bó hoa, liền hỏi, “Ai đó?”
Người bên ngoài trả lời, “Một vị tiên sinh tên Dương Đông đặt hoa. Nhờ gửi đến đây.”
Lưu Bắc nghe thấy liền vui vẻ, vừa nói, “Boss xem này, Dương tổng nghĩ thông suốt, gửi hoa tới này.” vừa mở cửa ra.
Phùng Xuân vừa nghe là Dương Đông, cũng đứng lên nhìn ra ngoài, người nọ không biết khẽ động thế nào, Lưu Bắc liền ngã xuống, sau đó nói với cậu, “Phùng Xuân, đúng không?”