~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương Thiên Ái ầm ĩ om sòm, e là mấy ngày nay ở trại tạm giam cô ta chưa từng có một lúc thoải mái, hai vợ chồng Chu Hải Quyên đặt cô lên giường, nhìn thấy ngay trên người cô ta mấy dấu bầm tím. Chu Hải Quyên vừa mặc quần áo cho cô vừa khóc, này hẳn là lúc lên cơn nghiện, va vào đâu đó.
Bọn họ đương nhiên không thể cho Chương Thiên Ái thứ đó, tuy là có thể giúp cô ta bớt đau đớn nhiều, Chương gia cũng đủ sức cung cấp, nhưng hậu quả thì sao?
Trong suy nghĩ của Chu Hải Quyên và Chương Kiến Quốc, trên đời này không có ai ưu tú hơn con gái mình, bọn họ sao có thể mặc cho thứ này hủy hoại Chương Thiên Ái được?
Mặc quần áo tử tế cho Chương Thiên Ái rồi, Chương Kiến Quốc liền gọi ngay bác sĩ đã chờ sẵn tới, ông ta nghĩ một chút lại lo lắng, sợ Chương Thiên Ái ầm ĩ quá, cứ đi tới đi lui trong hành lang mãi, nhìn tới một căn phòng nằm cuối cùng phía nam, nơi đó hình như vẫn không dùng tới, cứ gọi trợ lý đi tìm thợ khóa, gia cố cửa lại một chút, chuẩn bị cho Chương Thiên Ái dời qua đó.
Vú Liễu bưng sữa nóng lên lầu, lại nghe thấy lời sai bảo của Chương Kiến Quốc, mặc dù biết là không nên, nhưng nghĩ một hồi vẫn nhịn không được mở miệng nói, “Lão gia, đó là phòng của Thần Thần, trong đó đều là đồ của cậu ấy.”
Thần Thần, cái tên Chương Thần này, đã bao nhiêu năm không còn xuất hiện trong Chương gia. Lại còn căn phòng này, vú Liễu vừa nói, ký ức của Chương Kiến Quốc đột nhiên ùa về, đúng là phòng của Chương Thần, khi cậu còn bé trong nhà chỉ có ba người, đều ở tầng hai, căn phòng này là căn phòng hướng nam có cửa sổ lớn nhất, có cửa sổ sát đất hình bán nguyệt, cậu thích vô cùng, chỉ muốn mỗi cái phòng này. Những chuyện ấy đã quá xưa, ông ta gần như đã quên mất.
Vú Liễu nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt ông ta, dường như đang nhớ lại, coi như yên tâm. Từ khi Chương Thần sinh ra thì bà tới nơi này, khi đó bà vừa sinh con, nhưng chồng bà ngoại tình ôm tiền chạy mất, bà không có công việc cũng không còn tiền bạc, là Đàm Xảo Vân cho bà chén cơm, thậm chí sau này quen rồi, Đàm Xảo Vân còn cho phép con gái bà dời vào ở chung.
Trong mắt bà Đàm Xảo Vân hiền lành là ân nhân của bà, chẳng cần biết người khác nói thế nào, bà vẫn tin tưởng câu nói của Đàm Xảo Vân khi xưa, “Thần Thần sao có thể không phải là con trai của Chương Kiến Quốc? Chỉ là anh ta không muốn tin mà thôi.” Đáng tiếc, người tốt nhưng sao lại không được tốt số? Vú Liễu nghĩ tới Đàm Xảo Vân đã chết, trong lòng khó chịu không nhịn nổi, bà nhìn Chương Kiến Quốc cũng cảm thấy căm hận, lão đàn ông này quá hồ đồ, hệt như cái gia đình ma đeo quỷ ám của ông ta hiện tại, không phân rõ tốt xấu.
Nhưng trong đầu Chương Kiến Quốc, mình mới là kẻ phân rõ.
Ông ta vừa mới hồi tưởng trong nháy mắt, đã bị tiếng kêu khóc của Chương Thiên Ái kéo về, sau đó mặt không thay đổi phân phó, “Thu dọn hết đi, thứ gì vô dụng thì vứt, tiểu thư cần phòng, nhanh dọn ra hết.”
Nói xong, ông ta đi thẳng về thư phòng, không phát hiện dáng vẻ mất mác của vú Liễu.
Đột nhiên nhớ tới người xưa, khiến Chương Kiến Quốc ngồi lặng trong thư phòng một lúc, mới nhận điện thoại của thư ký Trương Khuê gọi tới, “Tra được chưa?”
Thanh âm của Trương Khuê còn bình tĩnh, nhưng khó nén được phấn khởi, hiển nhiên là có tiến triển, hắn đè hơi thở của mình lại, chậm rãi nói, “Tra được, ông chủ, là Dương Đông.”
Dương Đông? Cái tên này khiến Chương Kiến Quốc nảy sinh cảm giác ‘Cư nhiên là nó, nhưng ngẫm lại, phải nên là nó thôi’. Mấy năm nay trên thương trường ông ta cũng số một số hai, cũng tạo được rất nhiều quan hệ tốt, một năm ông ta làm từ thiện lên tới hơn nghìn vạn, vô luận chính phủ hay một cá nhân, ai sẽ gây khó dễ cho ông ta chứ.
Cũng chỉ có một tên Dương Đông mà thôi.
Thù oán giữa bọn họ nói ra rất dài dòng. Năm đó Đàm Xảo Vân đã biến mất năm năm tới tìm ông ta, ông ta không muốn gặp, liền không về nhà, mặc cho Chu Hải Quyên xử lý, hai người cãi nhau kịch liệt trong sân nhà, lý do cụ thể sau này ông ta có hỏi Chu Hải Quyên, có lẽ là do quá không dễ nghe, bà ta không chịu nói.
Bất quá ông ta sống với Đàm Xảo Vân mười năm, người đàn bà kia ông ta hiểu rõ, cực kì rành giả vờ —— hôn nhân mười năm, ông ta vẫn cho rằng Đàm Xảo Vân là một người thành thật, nhưng chính cái người thành thật này, dĩ nhiên vẫn còn vương vấn với bạn trai cũ vốn là thanh mai trúc mã, còn có con với nhau, đội cái nón xanh to đùng cho ông ta. Ông ta thế mới biết, con đàn bà ấy dễ dàng chịu gả cho mình, không phải là yêu ông ta, mà là vì ông ta có tiền, có thể chữa bệnh cho cha mẹ bà ta.
Một con đàn bà vì tiền cái gì cũng dám làm như thế, nói khó nghe, thậm chí đánh Chu Hải Quyên vỡ đầu, cũng là bình thường, có lẽ là tiền xài hết rồi, chạy đến lừa gạt tống tiền lại bị vạch trần, thẹn quá hoá giận.
Người làm nhanh chóng tách hai người ra, Chu Hải Quyên gọi người đuổi bà ra ngoài, sau đó lại đi bệnh viện, cũng không nghĩ đây là chuyện lớn gì. Không nên là, chuyện này lại bị anh em Thiên Hạnh Thiên Ái nhìn thấy. Hai người bọn họ đều giống ông ta, tính tình ghét ác như thù, sao chịu trơ mắt nhìn mẹ mình bị người ta đánh đập vũ nhục? Cả hai cũng còn nhỏ tuổi, không rõ được cái gì có thể cái gì không thể làm, Thiên Hạnh dĩ nhiên lái xe đuổi theo, kết quả là xảy ra chuyện.
Người chết là vợ trước cùng người chồng hiện tại của bà, người lái xe là con trai ông ta Chương Thiên Hạnh, ngồi ở ghế phó lái là con gái ông ta Chương Thiên Ái. Hiện trường đẫm một vùng máu đỏ, vô cùng thê thảm, cho dù là ông ta, khi chạy đến nhìn thấy, chân cũng mềm nhũn.
Nhưng nhất định phải ém nhẹm hết xuống. Con trai cùng con gái ông ta, dựa vào đâu lại phải trả giá đắt vì Đàm Xảo Vân? Chúng nó còn nhỏ như thế, chúng nó chỉ là trẻ con.
Tai nạn nghiêm trọng như thế, muốn ém xuống tức là phải âm thầm giao dịch. Ông ta bỏ ra số tiền không thể tưởng tượng nổi, lại còn liên tục bị uy hiếp. Thậm chí trong đoạn thời gian đó, ông ta thu vào còn không bằng chi ra, ngay cả công ty cũng không thể tiếp tục được nữa, gần như đã cùng đường. Đúng lúc này, Dương Vĩ Bân bại liệt, Đại Dương Quốc Tế to lớn, như một khối bánh vừa ra lò vô cùng mê người, lại chỉ có một mình Dương Đông trông nom.
Nó mới mười tám tuổi, hơn nữa nó cũng không biết đề phòng.
Thương trường còn không nể cha con, huống chi bọn họ chẳng qua là cha con nuôi. Chương thị đang sớm chiều nguy nan, ông ta duỗi tay về Đại Dương Quốc Tế.
Ông ta thật sự đang bị lửa sém lông mày, ông ta cũng cho rằng, Dương Đông mười tám tuổi vĩnh viễn không đủ khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, nhưng hôm nay mười năm đã qua, hết thảy đều đảo lộn. Một Dương Đông trước đây yếu ớt như gà con cư nhiên chật vật vẫn chống giữ được, khi ông ta còn chưa biết gì đã triệt để lấy lại Đại Dương Quốc Tế, hơn thế nó còn biết nhẫn nại, nó hiển nhiên sớm đã đủ thực lực như vậy, lại chờ cho đến bây giờ mới lần đầu giơ vuốt sắc về phía ông ta.
Nó muốn trả thù? Trả về trên thân con gái ông ta ư? Là nó tìm người gây chuyện?
Thế này khiến Chương Kiến Quốc đứng ngồi không yên. Gần đây chuyện xui xẻo thực sự nhiều lắm, ông ta nghĩ một chút, phân phó cho thư ký, “Liên hệ Dương Đông cho tôi, tôi muốn gặp nó.”
~~~~~~~~~~~~~
Cách ăn uống của Phùng Xuân rất đơn giản, ăn sủi cảo chính là ăn sủi cảo, ngoại trừ tương dấm tỏi ớt tiêu dầu, những thứ khác không hề chuẩn bị, trên bàn bày ba đĩa to đầy sủi cảo bốc khói nghi ngút, Dương Đông đời này e là rất hiếm khi ăn cơm canh đơn giản đến thế này.
Phùng Xuân còn nhớ rõ khi cả hai còn bé, Phí Tuyết cũng chính là mẹ của Dương Đông, cùng mẹ mình Đàm Xảo Vân đều rất đảm đang, bàn cơm ở nhà Dương Đông luôn rất đa dạng, nếu không làm sao anh có thể sở hữu vóc người cao hơn hầu hết người khác được?
Bất quá, Dương Đông lại ăn đến vui vẻ, trên bàn ba đĩa sủi cảo chất thành núi, Phùng Xuân chỉ ăn một đĩa, còn lại hai đĩa đều vào bụng anh hết. Đến khi Phùng Xuân ăn no còn dư, anh cũng không ngại, thẳng tay nhét hết phần thừa vào bụng.
Nhìn thế này khiến Phùng Xuân nhớ lại lời mẹ mình dạy khi xưa, “Con trai con đứa mà kén ăn cái gì, con nhìn tay chân gầy teo của con kìa, gầy như que củi ấy, cánh tay Dương Đông còn to hơn con. Con trai phải ăn nhiều, con nhìn ông ngoại con đi, ăn nhiều, lớn lên mới cao như vậy được.”
Khi đó Chương Kiến Quốc còn chê cười bà, “Thời đại gì rồi, nhà mình cũng đâu phải thiếu thốn gì, làm khổ mình chi chứ. Kén chọn mới tốt, kén chọn chứng tỏ chúng ta sống tốt, cứ để người ta đỏ mắt đi.”
Mẹ cậu lúc ấy rất tức giận, bất quá cha cậu không nhìn ra, còn tiếp tục uống rượu dạy dỗ cậu, phải thế nào mới ra vẻ con trai nhà có tiền, chứ không phải đời thứ ba nhà công nhân.
Nếu là hiện tại, cậu có lẽ sẽ biết được đây là cái nhìn của cha mẹ mình bất hòa, thử nghĩ sẽ thấy cũng đúng, Chương Kiến Quốc từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều như của quý, chưa từng ăn khổ chưa từng chịu tội, cả đời thuận buồm xuôi gió, ông ta là kẻ ăn cũng phải chọn hết đồ ngon, mà mẹ cậu Đàm Xảo Vân mặc dù là người thủ đô, nhưng ngày xưa túng thiếu, trong nhà chưa từng dư dả, tất nhiên rất khắc khe. Hai người bọn họ ngoại trừ xứng về tướng mạo, còn xứng chỗ nào nữa đâu?
Mà khi đó, cậu còn nhỏ, cậu chỉ biết cha mẹ mình luôn không vui vẻ nhiều. Ví dụ như cha cậu nghĩ mẹ cậu không biết sửa soạn, không để mặt mũi cho ông ta, tiền cũng không chịu xài, dẫn theo ra ngoài không nở mày nở mặt nổi. Mà mẹ cậu luôn cảm thấy cha cậu quá hoang phí quá ăn chơi, quá… khiến người ta không yên tâm.
Cái kiểu ấy, cha cậu bị Chu Hải Quyên mê hoặc cũng là chuyện bình thường, đây chính là sinh viên mỹ thuật, tuổi còn trẻ vừa đẹp vừa biết ăn diện lại hiểu tình thú, lén lút vụng trộm khiến ông ta sung sướng, dẫn theo ra ngoài lại khiến ông ta ngẩng mặt được, cậu hiểu được tư tưởng bất đồng sẽ dẫn đến thất bại trong hôn nhân, nhưng không thể chấp nhận đây là nguyên nhân ông ta ngoại tình, là nguyên nhân ông ta để người bên ngoài gọi Chu Hải Quyên là chị dâu nhỏ, có đứa con riêng cùng tuổi cùng tháng với mình, càng không chấp nhận được loại hành động đã ly hôn còn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nghĩ tới đây, Phùng Xuân không nén nổi tức giận, cậu thậm chí nghĩ, vì mình là con trai của Chương Kiến Quốc, máu chảy trong người mình đều dơ bẩn, có cảm giác bực bội bi quan chán đời.
Mà đúng lúc này, Dương Đông rốt cuộc nuốt hết miếng sủi cảo cuối cùng, sờ sờ bụng mình, uống một hơi canh sủi cảo, hà một tiếng thoải mái, sau đó nói một câu khiến Phùng Xuân đổ mồ hôi lạnh, “Hương vị thật quen, giống hệt dì Đàm làm, sủi cảo của dì ấy ăn ngon nhất. Nhiều năm rồi anh chưa được ăn lại.”
“A!” Phùng Xuân vừa mới thoát ra khỏi tâm trạng tự chán ghét chính mình, lại nghe được những lời này. Cậu gần như toát hết mồ hôi lạnh đáp một tiếng, cậu nghĩ bộ dáng này của mình nhất định là ngu cực kỳ, bằng không Dương Đông cũng sẽ không đột nhiên cười lên, còn vươn người qua thò tay qua gõ gõ mũi cậu một chút, cậu nghe người đàn ông này nói, “Em thế này đặc biệt đáng yêu.”
Mặt của Phùng Xuân đùng một cái đỏ lừ, cậu dường như từ sau khi gặp lại Dương Đông, liền luôn thường có những lúc ngượng ngùng. Cậu định lùi lại tránh khỏi khoảnh khắc khiến mình đỏ mặt tim đập nhanh này, nhưng người đàn ông này dĩ nhiên lại cúi đầu, thịch một tiếng, thanh âm kia vô cùng khẽ, gần như không nghe được, nhưng cậu lại vẫn cứ nghe lọt vào tai, nổ cái ầm trong tai cậu, châm bùng trong đầu cậu một trận pháo hoa.
Cậu còn nghe người đàn ông ấy nói, “Anh thích.”
_________________________________
Lúc edit cái đoạn hồi tưởng của ông Chương Kiến Quốc thì vì đó là những dòng suy nghĩ chủ quan của ổng cho nên cái nhìn về Đàm Xảo Vân hay Dương Đông sẽ không thể khách quan được, cho nên editor sử dụng những từ ngữ không mấy đẹp đẽ để nói về những nhân vật này mới thể hiện được thái độ của Chương Kiến Quốc nha. Tương tự, những câu tỏ thái độ ưu ái với Chương Thiên Ái, Chương Thiên Hạnh cũng vậy.